Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 58: Anh Chỉ Là Lo Sợ


Bạn đang đọc Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở – Chương 58: Anh Chỉ Là Lo Sợ


La Mẫn Tuyên lôi anh ra khỏi quán cà phê sau đó lập tức buông tay, bỏ mặt Tô Hữu Duy mà bước lên xe.

Tô Hữu Duy mặt mày xám ngắt bước lên theo ngồi ngay bên cạnh cô.

La Mẫn Tuyên lạnh nhạt xích qua một bên nói với bác lái xe: “Phiền bác đưa cháu về nhà.”
Bác lái xe nhìn qua ông chủ nhà mình lẳng lặng khởi động xe.
Cả hai nhất trí im lặng, bầu không khí nặng nề khiến người ta không dám thở mạnh.
Cho đến khi về đến biệt thự, La Mẫn Tuyên vừa bước vào nhà tay đã bị Tô Hữu Duy giữ lại.
Cô trừng mắt, giẫy tay ra: “Anh buông em ra.

Anh còn muốn đánh cả em luôn hả?”
Tô Hữu Duy âm trầm khẽ nới lỏng tay, anh thở hắt ra một hơi: “Anh muốn nói chuyện với em.”
“Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi em mệt rồi.

Em muốn được nghỉ ngơi.” La Mẫn Tuyên khoanh tay chống trán.
Tô Hữu Duy ôm một bụng tức không biết làm sao xả hết đành bất lực nói: “Em gặp cậu ta làm gì?”
“Thế nào, bây giờ đến bạn bè của em anh cũng muốn kiểm soát sao?”
“Nhưng cậu ta là anh trai của Hứa Diệu Hàm.

Anh không nghĩ cậu ta đủ tốt để em qua lại đâu.”
La Mẫn Tuyên cười nhẹ: “Là anh sợ em gặp nguy hiểm hay là anh ghen với tất cả mọi người xung quanh em?”
Tô Hữu Duy bị nói trúng tim đen cũng không hề tỏ ra hoảng hốt: “Cả hai! Em đang mang thai nên hạn chế ra ngoài.”
“Tô Hữu Duy, đúng là em đang mang thai thì nên hạn chế đi ra ngoài nhưng mà cũng không phải là em mang thai cả đời.


Anh cũng biết công việc của em đòi hỏi phải tiếp xúc rất nhiều cũng phải chạy tới chạy lui rất nhiều nơi.

Anh cấm cản em được lúc này nhưng sau này thì sao? Chả lẽ anh lại muốn như lúc chúng ta mới kết hôn đem em làm kim ốc tàng kiều à? Hay là em cứ nói chuyện với ai là anh lại đánh người đó?”
La Mẫn Tuyên đem hết nỗi bức bối nói ra một hơi.

Tính cách người đàn ông này tuy đã có vài phần thay đổi nhưng cái bộ dạng kiểm soát cùng chiếm hữu đó chẳng xê dịch gì.
Cô cũng không phải nữ chính ngôn tình vì sự chiếm hữu của nam chính mà yêu điên cuồng.
Là một người bình thường thì đều mưu cầu tự do mà thôi.
Hơi thở của Tô Hữu Duy bắt đầu trở nên khó khăn, nhận thức về sự xấu xa của mình càng thêm củng cố.
“Mẫn Tuyên, anh…!anh không như vậy.

Anh chỉ là lo sợ.” Lo sợ em sẽ bỏ rơi anh.
La Mẫn Tuyên thở dài, chầm chậm ôm lấy anh đưa tay khẽ vỗ về.

Tên này không khác gì một đứa trẻ to xác: “Chẳng phải em đã nói với anh tin tưởng em rồi sao? Hoặc anh không tin em thì cũng nên tin vào năng lực của bản thân mình chứ! Trên đời này được mấy người vừa đẹp trai vừa có tiền như anh đâu, não em bị úng nước mới bỏ anh chạy theo thằng khác!”
Tô Hữu Duy ôm chặt lấy cô nhưng nhớ ra cô đang mang thai liền thu hồi sức lực sợ làm đau cô và con.

Thời điểm nhìn thấy tin nhắn Hứa Diệu Hàm gửi đến tuy anh biết cô ta có ý đồ nhưng nhìn vào tấm hình đó anh vẫn không tránh được mà bất an.
Anh thật sự rất sợ hãi, anh nghĩ bệnh mình đã thuyên giảm.

Nhưng hiện tại anh phát hiện hóa ra tâm thức của anh chưa bao giờ thôi để ý đến cô, nỗi sợ hãi cô rời bỏ mình luôn luôn đeo bám anh.
Anh nghi thần nghi quỷ rốt cuộc cũng chạy đến.

Khi ánh mắt anh va vào bàn tay đang nắm chặt kia đầu óc anh trống rỗng.
Anh chỉ muốn giết chết Hứa Nhất Vĩ.
Tô Hữu Duy vùi đầu vào hõm vai cô, giọng nói có phần rầu rĩ: “Em là của anh.

Không muốn tên nào chạm vào em!”
La Mẫn Tuyên bất lực bật cười, cô đẩy mặt anh ra khiến đôi mắt anh phản chiếu hình bóng cô.

Tô Hữu Duy thật sự rất cao chắc phải tầm một mét chín, tuy anh cúi đầu nhưng mà La Mẫn Tuyên muốn nhìn thấy mặt anh vẫn phải ngẩng đầu lên.

Cô khẽ nhón chân bất ngờ hôn lên môi anh, cười cười:
“Được, được, không cho chạm vào.

Hôm nay Hứa Nhất Vĩ hẹn em ra để thay Hứa Diệu Hàm xin lỗi mà thôi anh lại đột ngột đánh người ta như vậy.

Hứa với em từ nay về sau không được tùy tiện đánh người có được không?”
Tô Hữu Duy được hôn bất ngờ nên còn ngơ ngẩn anh mờ mịt đáp: “Anh hứa.”
La Mẫn Tuyên hài lòng lại hôn lên môi anh cái nữa xem như là phần thưởng: “Ngoan lắm!” Sau đó thở phào xoay người định đi lên phòng.
Cô vừa bước được hai bước cả cơ thể đã bị người ta nhấc bổng lên, còn chưa kịp mở miệng thì đôi môi của Tô Hữu Duy đáp xuống, cuồng nhiệt trao đổi vị ngọt.

La Mẫn Tuyên câu lấy cổ khẽ đáp lại anh, hai má phớt hồng như người say rượu khiến Tô Hữu Duy nhìn đến mê mẩn.


Anh cắn mút vành tai cô, phả hơi thở nóng bỏng: “Mẫn Tuyên, cho anh…”
La Mẫn Tuyên lập tức tỉnh táo đánh vào ngực anh: “Điên hả, em còn đang mang thai.”
“Đã qua ba tháng rồi mà.”
La Mẫn Tuyên: “…” Ừ nhỉ?
Tô Hữu Duy: “Anh sẽ nhẹ nhàng, được không em?” Vừa nói vừa khêu khích vành tai cô.
La Mẫn Tuyên thở dốc giấu mặt vào ngực anh, ậm ờ nói: “Mặc kệ anh.”
Tô Hữu Duy biết cô đồng ý tâm tình lập tức vui vẻ, anh vội sải chân bước về phòng ngủ hai người.
Nửa tiếng sau.
“Á, Hữu Duy, anh nhẹ một chút.

Đau chết em rồi.”
“Anh…!anh xin lỗi, anh sẽ nhẹ nhàng.”
“Còn đau không em?”
La Mẫn Tuyên khẽ nấc một tiếng: “Đỡ rồi.”
Tô Hữu Duy thở phào nhìn chỗ nào đó vẫn còn đang giương cung bạt kiếm chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tay anh vẫn không ngừng xoa bóp cho cô trong lòng là một trận đỗ vỡ.

Khi hai người chuẩn bị giao thoa với nhau thì La Mẫn Tuyên bị chuột rút, vẻ mặt cô đau đớn khiến anh hoảng hồn.

Tô Hữu Duy chỉ có thể ẩn nhẫn dục vọng bóp chân cho cô, liên tục dỗ dành.
Hình như mang thai cũng không vui lắm! Ít nhất là thời điểm này.
***
Quay lại chỗ Hứa Nhất Vĩ.
Khi La Mẫn Tuyên cùng Tô Hữu Duy rời khỏi không bao lâu Hứa Diệu Hàm đột nhiên xuất hiện.

Trong tay cô ta còn cầm vài thứ thuốc linh tinh để khử trùng vết thương.
Hứa Nhất Vĩ nhìn cô ta, ánh mắt không biết là vui hay buồn chỉ im lặng nhìn Hứa Diệu Hàm như thế.
Hứa Diệu Hàm ăn mặc càng ngày càng giống La Mẫn Tuyên.


Cô ta liên tục nói Tô Hữu Duy xem La Mẫn Tuyên là thế thân của cô ta vậy mà bây giờ lại muốn trở thành La Mẫn Tuyên thứ hai.
Hứa Nhất Vĩ chẳng hiểu nổi em gái mình nữa.
Hứa Diệu Hàm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh anh, vô cùng tự nhiên mà xoay mặt anh qua lau sạch vết thương trên khóe miệng.

Hứa Nhất Vĩ dõi theo động tác của cô không nói một lời nào.

Anh không khỏi nhớ lại lúc còn nhỏ bản thân thường hay tụ tập đánh nhau đến thương tích đầy mình khi trở về nhà chỉ có Hứa Diệu Hàm là lo lắng cho anh.

Cô cũng như lúc này cường ngạnh xử lý vết thương, anh la một tiếng cô sẽ mạnh tay lên một chút đến khi nào anh chịu ngậm miệng thì thôi.
Nhưng thái độ cô khi đó không giống bây giờ.

Hứa Diệu Hàm năm đó giống như bà cụ non ra sức dạy dỗ anh, nói anh không nên thân nên nết.

Vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu đúng là không hợp tí nào làm anh chẳng muốn nghe lời chỉ muốn hôn cô một cái.
Hứa Diệu Hàm năm đó đáng yêu biết bao nhiêu.
Hiện tại cô xinh đẹp như vậy, tài giỏi như vậy nhưng khi cô gần sát bên anh, anh lại cảm thấy mình và cô vô cùng xa cách dù anh nỗ lực kéo cô lại gần ấy vậy mà cô cứ cách anh xa càng xa.
“Chúng ta trở về nước M đi!”
“Anh theo đuổi La Mẫn Tuyên đi!”
Cả hai người đều mở miệng cùng một lúc.
Hứa Nhất Vĩ nhíu mày đẩy tay cô ta ra khỏi mặt mình Hứa Diệu Hàm mặt cũng không vui vẻ gì cho cam.
Anh mở to mắt đồng tử lung lay: “Em nói cái gì?”
Hứa Diệu Hàm dùng bông y tế lau tay mình thẳng thừng nhìn anh: “Em nói, anh theo đuổi La Mẫn Tuyên đi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.