Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở

Chương 51: La Mẫn Tuyên Phản Kích 3 - Tàng Trữ Ma Túy


Bạn đang đọc Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở – Chương 51: La Mẫn Tuyên Phản Kích 3 – Tàng Trữ Ma Túy


Hành lang vắng tanh, do hôm nay là tiệc sinh nhật của Đàm Hạo nên khách sạn không hoạt động chỉ có khách mời của Đàm Hạo tập trung ở sảnh tiệc, một mình La Mẫn Tuyên bước chân gấp gáp đi về phía trước.
Trong bụng còn đang có một bảo bối cần cô bảo vệ, cô không thể vì lo lắng cho anh mà mặc kệ con mình được.
Tô Hữu Duy, nếu như hôm nay anh cùng Hứa Diệu Hàm phát sinh quan hệ cho dù có bị hãm hại, em cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Cho nên, anh nhất định, nhất định phải tỉnh táo chờ em.
Phía co quẹo hành lang, Đàm Hạo căng thẳng chạy tới, nhìn thấy cô liền ngăn lại.
“Mẫn Tuyên, không tốt rồi.”
Tim La Mẫn Tuyên lỡ một nhịp, sẽ không phải như cô nghĩ chứ? Cô cố giữ cho bản thân bình tĩnh hỏi lại Đàm Hạo: “Có chuyện gì sao bác?”
Vẻ mặt Đàm Hạo nghiêm trọng: “Có người báo cảnh sát tố cáo con tàng trữ ma túy.

Bác đã cho người giữ chân cảnh sát bên ngoài, khách nhân cũng đã được tập hợp trong phòng ăn phong tỏa tin tức.”
La Mẫn Tuyên nhíu mày, đồng tử co rút lại.

Tàng trữ ma túy? Chuyện nực cười gì đây? Cô còn chưa nhìn thấy Tô Hữu Duy thì lại gặp rắc rối này đến rắc rối khác.

Hôm nay ra đường chưa xem ngày sao?
“Con tàng trữ ma túy làm gì…!khoan đã.” La Mẫn Tuyên phát giác ra gì đó, dưới ánh mắt lo lắng của Đàm Hạo cô thò tay vào túi xách lục lọi một hồi.

Tay cô khựng lại khi đụng phải một túi nhựa nhỏ bằng hai lóng tay.

La Mẫn Tuyên không khỏi nhắm mắt sau đó nặng nề gật đầu với Đàm Hạo.
Đàm Hạo không dám tin nhìn vào túi xách cô, nói: “Có người muốn hại cháu?”
La Mẫn Tuyên cảm thấy yên lòng, ít ra Đàm Hạo không nghi ngờ cô nếu đổi lại là La Bình không chừng sẽ giao nộp cô cho cảnh sát.
“Là Hứa Diệu Hàm.”
“Hứa Diệu Hàm? Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Điện thoại Đàm Hạo reo lên, ông vội vàng bắt máy đầu dây bên kia không biết nói gì nhưng Đàm Hạo càng nghe mặt càng nhăn nhó.
Ông cúp máy nói với cô: “Không kịp rồi, cảnh sát sắp lên tới.”
La Mẫn Tuyên hít một hơi, suy nghĩ trải qua một phen hỗn loạn.

Cô giơ chiếc trâm cài trên tay quyết định quấn tóc lại, khéo léo nhét gói ma túy vào kẽ tóc đến Đàm Hạo cũng không kịp phát hiện.
Cô bình thản đáp: “Chúng ta đi thôi, trở lại đại sảnh.”
“Con…” Đàm Hạo do dự.
La Mẫn Tuyên mỉm cười, không đáp nhấc váy bước đi, sống lưng cô thẳng tắp mang cho người ta cảm giác dễ dàng tin tưởng.
Thời điểm cô vừa đến đại sảnh, cảnh sát cũng xông vào.

Cả đại sảnh rộng lớn chỉ có lác đác cô cùng Đàm Hạo và mấy viên cảnh sát.
Đàm Hạo tiến lên trước khó hiểu chào hỏi: “Lão Cao, đến dự sinh nhật tôi bằng hình thức này có phải hơi khoa trương không? Ông muốn hù dọa khách khứa tôi chạy hết hay sao?”
Cao Bính Phát là cảnh sát trưởng ở thành phố S, Đàm Hạo và Cao Bính Phát cũng tính như là có quen biết.

Cao Bính Phát này thường ngày chỉ ăn không ngồi rồi sao lại đột nhiên chạy tới đây điều tra chứ?
Cao Bính Phát tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đàm tổng thông cảm, tôi cũng chẳng muốn phá hỏng tiệc của ông nhưng hôm nay có người báo án nói một vị tên La Mẫn Tuyên tàng trữ ma túy.

Với cương vị là một cảnh sát trưởng tôi làm sao có thể thờ ơ được.” Ông ta nhìn quanh chỉ thấy một cô gái xinh đẹp vận sườn xám cả người đều toát lên khí chất thiên kim cao quý nên quay sang hỏi Đàm Hạo: “Lão Đàm, có thể dẫn tôi gặp vị La Mẫn Tuyên kia không?”
Đàm Hạo khó tin: “Ai lại tố cáo cháu gái tôi tàng trữ ma túy thế?”
Cao Bỉnh Phát mắt chữ O mồm chữ A: “Cháu gái ông?”
“Đúng vậy! Là con bé này này.” Nói xong, ông kéo La Mẫn Tuyên lại gần mình.
La Mẫn Tuyên lễ phép cúi đầu chào Cao Bính Phát: “Ngài là cảnh sát Cao đúng không ạ, nghe danh đã lâu.


Cháu là La Mẫn Tuyên không biết mọi người có hiểu lầm gì cháu không?”
Cao Bính Phát và mấy viên cảnh sát ngơ ngẩn.

Chẳng phải người báo án nói La Mẫn Tuyên này chỉ là một thiên kim bị vứt bỏ vì quá nghèo túng nên mới mua bán ma túy sao? Sao bây giờ lại thành cháu gái của Đàm Hạo rồi.
Thế cục bây giờ lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhà họ Hứa hay nhà họ Đàm đều không thể đắc tội.
Cao Bính Phát mất tự nhiên cười cười: “À, chào La tiểu thư.

Cảnh sát chúng tôi nhận báo án nói cô tàng trữ ma túy, bây giờ chỉ có thể thi hành công vụ tiến hành lục soát mà thôi.”
La Mẫn Tuyên ngay lập tức hoảng sợ, hai mắt đỏ lên một giây sau nước mắt rơi lả chả như hoa lê đái vũ, ai nhìn cũng thương tâm: “Cháu, cháu sao có thể làm những chuyện phạm pháp đó?”
“Đúng vậy, cháu gái tôi còn là vợ của chủ tịch Tô, nó sẽ làm ra mấy chuyện thế này sao?”
Cao Bính Phát suýt nữa là lên cơn đột quỵ: “Cái gì? Vợ của chủ tịch Tô? Là, là cái vị chủ tịch của tập đoàn Tô Tuyên?”
Đàm Hạo ra vẻ đương nhiên: “Còn có thể là ai? Thành phố S này được mấy người làm chủ tịch họ Tô chứ?”
Thân hình cao lớn của Cao Bính Phát nghiêng ngã buộc hai cảnh sát nam phải tiến lên đỡ lấy.
“Ông, ông đừng nói đùa.”
“Tôi khi nào thì đùa với ông?”
Nhìn Cao Bính Phát lảo đảo muốn xỉu trong vòng tay của hai cảnh sát nam cô không khỏi cảm thán uy lực của chồng mình.
Chức Tô phu nhân này không những là giấy thông hành mà còn là lá bài miễn tử nữa.

Thảo nào nhiều người nhòm ngó như vậy, ngay cả Hứa Diệu Hàm xinh đẹp giỏi giang, tiểu thư con nhà quyền thế cũng phải lập mưu bày kế giành lấy cho bằng được.
La Mẫn Tuyên tiếp tục nhập vai khuê cát yếu đuối của mình, khóc lóc nói: “Chỉ cần tôi chứng minh bản thân trong sạch là được đúng không? Bác Đàm, bác không cần nói nữa để họ lục soát đi ạ! Cháu không muốn cản trở người thi hành công vụ.”
Nước mắt quả thật là vũ khí sắc bén của phụ nữ, mấy nam cảnh sát nhìn cô khóc như vậy có cảm giác bọn họ không phải cảnh sát mà là thổ phỉ ức hiếp gái nhà lành.


Những người còn lại thì nghĩ La Mẫn Tuyên chỉ là một cô gái, thân phận lại đặc biệt như vậy sao có thể làm ra những chuyện này? Người báo án nhất định là ăn no rửng mỡ sinh lòng đố kỵ.
Cao Bính Phát dù sao cũng phải cho người kia một lời giải thích nên không thể không lục soát.

Quái lạ! Tại sao người đó nói La Mẫn Tuyên đang ở phòng 1034 nhưng bây giờ lại đứng bên cạnh Đàm Hạo? Rốt cuộc là sai ở đâu?
Ông ta vẫy tay cho người lục soát túi xách cô, toàn bộ đồ đạc đều bị đổ ra trước mắt mọi người không hề có vật nào khả nghi.
Cao Bính Phá ái ngại nhìn cô: “La tiểu thư không phiền nếu chúng tôi kiểm tra trên người cô chứ?”
La Mẫn Tuyên ấm ức gật đầu: “Nhưng là cảnh sát nữ ạ!”
“Đương nhiên rồi!”
Sau đó cô được một nữ cảnh sát đưa vào một căn phòng trống.

Nữ cảnh sát thấy La Mẫn Tuyên tội nghiệp lại e dè thân phận của cô nên không làm khó, chỉ sờ soạng người cô từ trên xuống dưới rồi thôi, còn chẳng bảo cô cởi quần áo ra.
Nữ cảnh sát thở phào: “Xong rồi, cô đừng sợ nữa.”
La Mẫn Tuyên cảm kích nhìn cô ấy, ôm lấy tay cúi đầu: “Cảm ơn chị.”
Thấy La Mẫn Tuyên vừa xinh đẹp, vừa lễ phép như vậy không hề kênh kiệu như những vị tiểu thư cô ấy từng gặp trước đây càng đinh ninh người báo án chỉ là nổi tâm tính ghen ghét mà thôi.
Ngay lúc La Mẫn Tuyên thở phào trong lòng mà bước ra ngoài, nữ cảnh sát phía sau đột nhiên lên tiếng:
“Khoan đã!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.