Bạn đang đọc Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở – Chương 48: Hủy Hoại La Mẫn Tuyên 4
“Hữu Duy, anh không sao chứ?” La Mẫn Tuyên lo lắng xoay người anh xem xét.
Trong lòng muốn bốc hỏa, phục vụ vô ý vô tứ như này thật sự là nhân viên của khách sạn năm sao sao?
Tô Hữu Duy mặc cô xoay mình sang trái, sang phải thấp giọng nói: “Anh không sao, chỉ ướt phía sau lưng thôi.” Anh níu lấy tay cô: “Cẩn thận dưới chân có mảnh vỡ.”
“Thật sự xin lỗi, vô cùng xin lỗi quý khách, là tôi bất cẩn vấp chân.
Mong quý khách lượng thứ!” Người phục vụ trên dưới tầm hai mươi tuổi liên tục nói xin lỗi, cả người gập chín mươi độ, bàn tay chấp lại còn hơi run rẩy.
Vẻ mặt Đàm Hạo đanh lại muốn trách mắng nhân viên vài câu nhưng nhìn tình hình hiện tại cảm thấy không tốt lắm, ông quay sang nói với Tô Hữu Duy: “Con mau lên phòng thay đồ đi, bác đều chuẩn bị phòng cho mọi người qua đêm rồi.”
“Anh nhanh đi thay quần áo đi, thời tiết đang trở lạnh đó.” La Mẫn Tuyên cũng nói thêm vào.
Tô Hữu Duy ngó sau lưng ướt đẫm của mình lại nhìn qua La Mẫn Tuyên và Đàm Hạo.
Cuối cùng ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Hứa Diệu Hàm điềm nhiêm đứng đó.
Cô ta tỏ vẻ xoắn suýt dường như cũng lo lắng cho Tô Hữu Duy.
Anh nhanh chóng thu lại tầm mắt, nói với La Mẫn Tuyên: “Em chờ anh một lát, anh quay lại ngay.”
Cô gật đầu: “Được!”
Tô Hữu Duy vuốt ve bàn tay cô vài giây mới chậm rãi buông ra theo người phục vụ rời khỏi sảnh tiệc.
Đàm Hạo cũng bị mấy người bạn làm ăn lôi kéo qua hướng khác.
La Mẫn Tuyên thấy vậy, cũng không muốn nói chuyện cùng Hứa Diệu Hàm, cô nhấc váy toan trở lại chỗ ngồi.
Nhưng Hứa Diệu Hàm làm sao cho cô rời đi dễ dàng như vậy? Cô ta khẽ nở nụ cười quỷ dị, lên tiếng: “La tiểu thư đừng đi vội, tôi còn chuyện muốn nói với cô!”
La Mẫn Tuyên khó chịu quay đầu: “Tại sao chị muốn nói chuyện với tôi thì tôi phải tiếp chị? Chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau lần đầu thì có chuyện gì để nói chứ?”
Hứa Diệu Hàm vén tóc, ưu nhã đáp: “A, sao lại không chứ? Chuyện về Tô Hữu Duy thì sao? Cô thật sự không muốn biết tôi và anh ấy có mối quan hệ như thế nào à?”
Chẳng phải là loại quan hệ cấp trên, cấp dưới hay sao? Còn có thể là loại quan hệ gì? La Mẫn Tuyên không khỏi nhíu mày.
Trực giác nói cho cô biết dây dưa với người phụ nữ này chắc chắn sẽ có chuyện không ổn.
Nhưng cô cũng muốn xem xem cô ta có thể làm cái gì?
***
Tại ban công sảnh tiệc.
Hứa Diệu Hàm đứng dựa vào lan can, tay còn đong đưa ly rượu, cô ta nhìn La Mẫn Tuyên bằng ánh mắt không rõ.
La Mẫn Tuyên vẻ mặt bình thản, ngắm nghía bàn tay mình: “Thế nào? Chị muốn nói gì?” Cô ngẩng đầu: “Là muốn nói chị là người yêu cũ của Tô Hữu Duy hay là đến tuyên bố muốn giật chồng của tôi?”
Hứa Diệu Hàm bị nói trúng tim đen, rượu trong ly hơi sóng sánh một chút.
Tay cô ta dùng lực cầm chắc ly rượu, bật cười: “La tiểu thư cũng thật là mạnh miệng.
Cô thật sự nghĩ Tô Hữu Duy yêu cô sao?”
Kì quái, tại sao hết Châu Sơ Ly đến Hứa Diệu Hàm đều hỏi cô câu hỏi nhàm chán này.
Trước đây cô chưa từng quan tâm Tô Hữu Duy có yêu mình hay không bởi vì ngay cả cô cũng chẳng có tình cảm với anh, hiện tại cho dù xác định được lòng mình cô cũng không hẳn đặt nặng vấn đề yêu hay không yêu.
Nếu có một ngày Tô Hữu Duy phản bội cuộc hôn nhân này thì cô nhất định sẽ dứt khoác ra đi.
Thời đại bây giờ phụ nữ đánh nền, không đánh ghen cô chẳng hơi sức đâu đấu qua đấu lại với mấy người phụ nữ thèm khát đàn ông của người khác.
“Yêu hay không yêu thì Tô Hữu Duy vẫn là chồng tôi! Còn chị là gì của anh ấy? Người yêu cũ? Hay tình nhân? Không tự cảm thấy bản thân nực cười sao?” La Mẫn Tuyên khoanh tay, khí thế chỉ có hơn chứ không có kém Hứa Diệu Hàm dù chỉ một chút.
Tuy cô nhỏ tuổi hơn cô ta nhưng trên người cô tồn tại một loại cốt cách cường ngạnh không nói nên lời.
Giống như từ khi sinh ra cô đã là bộ dáng như thế.
Hứa Diệu Hàm càng nghe càng tức điên.
Lại nhớ đến cử chỉ dịu dàng, săn sóc của Tô Hữu Duy đối với La Mẫn Tuyên trái tim ngay lập tức đau đớn.
Cô ta là gì chứ? Ngay cả tình nhân cũng chưa từng!
Nhưng cô ta không cho phép Tô Hữu Duy có thể yêu ai khác ngoài cô ta.
“Tôi nghĩ cô nên cảm thấy bản thân mình nực cười mới đúng.
Cô không tự nhìn thấy khuôn mặt của cô quá mức giống tôi sao? Tô Hữu Duy đột nhiên cưới cô cũng chỉ có mục đích là tìm người thay thế tôi mà thôi.” Hứa Diệu Hàm lắc ly rượu uống một hớp, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
La Mẫn Tuyên đưa tay ngăn giữa không trung, phản bác: “Là khuôn mặt của chị giống tôi, hiểu chưa? Nếu như Tô Hữu Duy dám coi tôi là người thay thế thì tôi mời chị khuyên anh ấy ly hôn với tôi.
Bản thân tôi không phải loại người vì một người đàn ông mà đánh mất chính mình, đánh mất tôn nghiêm của một người phụ nữ.
Hứa Diệu Hàm tôi mong chị hiểu được lời tôi nói.” Đôi mắt La Mẫn Tuyên trong vắt tựa như nước giếng cổ ngàn năm lại mơ hồ giống ánh trăng trên trời – cao xa, khó dò, không thể nắm bắt.
Hứa Diệu Hàm có chút sửng sốt rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Năm tôi vào thực tập ở Tô Tuyên, Tô Hữu Duy cùng tôi nhất kiến chung tình.
Anh ấy nâng đỡ tôi, kín đáo chăm sóc tôi, còn nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình.
Thứ tình yêu đó cô làm sao hiểu được.
Tôi vì anh ấy ra nước ngoài học tập không ngừng khiến bản thân xuất sắc để có thể sánh vai cùng anh ấy.
Loại người bị đuổi ra khỏi nhà như cô làm sao xứng đứng chung một chỗ với anh ấy?”
Câu cuối cùng Hứa Diệu Hàm nói với chất giọng phẫn nộ.
La Mẫn Tuyên thật sự muốn bật cười thật lớn: “Hứa tiểu thư, có lẽ chị tìm nhầm người rồi, người chị cần kể lể khóc lóc là Tô Hữu Duy mới đúng.
Dù sao tôi cũng không thể ép anh ấy kết hôn với chị được, đúng không?”
Quả thật nghe những lời kia của cô ta La Mẫn Tuyên không mấy dễ chịu.
Tô Hữu Duy thật sự có bạch nguyệt quang ư? Một lần nữa cô lại nhớ đến đáp án của Tô Hữu Duy vào đêm tân hôn khi cô hỏi anh có còn yêu người con gái đó không, anh nói còn.
Nếu người Tô Hữu Duy yêu là Hứa Diệu Hàm, tại sao anh không đi tìm cô ta mà phải cùng cô kết hôn?
Hứa Diệu Hàm thong thả bước tới bên cạnh cô, dù cô ta mang giày cao gót nhưng cũng chỉ cao ngang ngửa La Mẫn Tuyên.
Hai người cách nhau chỉ một bàn tay, âm thầm so khí thế.
Hứa Diệu Hàm bỗng kề sát tai cô: “La Mẫn Tuyên, Tô Hữu Duy năm đó là của tôi thì bây giờ cũng vậy.
Cô cứ chờ đi.”
Bên này, Tô Hữu Duy vào phòng không lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Anh mặc áo tắm bước ra, nhìn thấy một nữ nhân viên đeo khẩu trang đứng bên cạnh xe đẩy khách sạn.
Ngay lúc Tô Hữu Duy xuất hiện trước tầm mắt mình Châu Sơ Ly không khỏi thất thần, dù sao thời điểm gặp anh ở La gia Châu Sơ Ly đã tương tư người đàn ông này rồi.
Cô ta cố trấn tĩnh, giả giọng ồm ồm:
“Thưa anh, quần áo của anh đây ạ.”
Tô Hữu Duy nói cảm ơn rồi nhận lấy, ngay lập tức đóng cửa.
Châu Sơ Ly nhếch môi nhẹ nhàng khóa cửa lại.
Bộ quần áo đó đã bị cô ta tẩm thuốc kích dục, chỉ cần hít phải đã đủ khiến bản thân mất khống chế rồi.
Cô ta không muốn nhường miếng thịt béo bở này cho Hứa Diệu Hàm chút nào, bất quá nghĩ đến chuyện sắp được tận tay đẩy La Mẫn Tuyên vào địa ngục cô ta lại thấy cả người sảng khoái.
La Mẫn Tuyên để rồi xem mày còn có thể cao cao tại thượng được bao lâu..