Bạn đang đọc Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở – Chương 4: Vu Oan Giá Hoạ
Tô Hữu Duy xoa mi tâm dựa lưng vào ghế.
Bắt đầu từ ngày rời khỏi bệnh viện anh đã ở trong tình trạng mệt mỏi như thế này.
Anh đang do dự.
Đứng giữa hai sự lựa chọn.
Một là hoàn toàn buông bỏ chấp nhiệm trong lòng, để cô ấy vui vẻ sống hết một đời mà chẳng có anh tồn tại.
Hai là mạnh mẽ cướp đoạt cô ấy về tay mình, mặc kệ người trong lòng cô ấy là ai.
Chẳng ai dạy cho Tô Hữu Duy cách để yêu một người.
Anh là một thương nhân, đều anh giỏi nhất chính là cân đo đong đếm lợi ích, thiệt hại của mọi quyết định.
Mà lợi ích lớn nhất đối với Tô Hữu Duy chỉ có La Mẫn Tuyên mới có thể đáp ứng.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ anh, Tô Hữu Duy lấy lại tinh thần đáp một tiếng.
“Chủ tịch, có người đưa cho anh một tập văn kiện.
Anh ta nói anh ta họ Lương.”
Tô Hữu Duy gật đầu: “Cứ để lên bàn đi!”
“Vâng”
Thư kí báo cáo một hồi công việc liền đi ra ngoài.
Tô Hữu Duy nhắm mắt dưỡng thần rất lâu mới chậm rãi cầm tập văn kiện lên mở ra xem.
Ánh mắt anh từ thẫn thờ cho đến kinh ngạc rồi lặng lẽ bình tĩnh lại.
Châu Ngọc Mai – mối tình đầu? Con gái riêng – Châu Sơ Ly?
Không biết nên nói La Bình si tình hay là ngu ngốc nữa.
Ông trời đã cho anh một cơ hội lớn như thế nếu như anh không làm gì đúng là có lỗi với bản thân mình rồi.
Cùng lúc đó bên phía La gia đang gà bay chó sủa.
Mấy ngày hôm nay, La Mẫn Tuyên túc trực bên giường bệnh, quên ăn quên ngủ.
Hai mắt đã hằn tia máu.
Mẹ cô tuy đã phẫu thuật thành công, cũng đã qua cơn nguy hiểm nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại không biết phải nằm viện theo dõi đến bao giờ.
La Mẫn Tuyên dự định lấy thêm ít đồ thì thấy hành lí của mình đã bị quăng ngổn ngang trước cửa.
Buồn cười là cô còn nghe một đoạn đối thoại giả dối của hai con người kinh tởm kia.
“La Bình, còn chuyện này tôi vẫn luôn giữ trong lòng mấy mươi năm chẳng biết nên mở miệng với ông thế nào.” Châu Ngọc Mai vẻ mặt bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi.
La Bình vỗ lên mu bàn tay bà ta: “Giữa hai chúng ta còn gì khó nói chứ.
Bà nhìn xem con chúng ta cũng đã lớn chừng này rồi.”
Châu Ngọc Mai bị câu con của chúng ta mà hơi căng thẳng, sau đó rấm rức nói: “La Bình à, Phi Linh bà ấy…”
“Bà đừng lo, chuyện giữa tôi và Phi Linh tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, tuyệt đối không để bà chịu ấm ức.”
“Ý tôi không phải chuyện này mà là, thật ra người Phi Linh yêu năm xưa không phải ông mà là người khác.”
La Bình bỗng nhiên cao giọng: “Ai?”
Châu Ngọc Mai thở dài: “Ông còn nhớ Đàm Hạo không? Năm xưa Phi Linh còn từng viết thư tình cho ông ta.
Chính tay tôi đưa cơ mà.
Nhưng ai biết thời gian sau ông ta theo gia đình xuất ngoại hại Phi Linh đau khổ mấy tháng trời.”
“Tại sao tôi chưa từng nghe Phi Linh nói qua?”
“Ai da, làm sao có thể nói cho ông chứ.
Tôi sợ là, sợ là Phi Linh chỉ xem ông là người thay thế suốt bao năm qua.
Dù sao ông và Đàm Hạo cũng có nhiều nét tương đồng.
Aiiii, tôi chỉ là tùy tiện nghĩ như vậy ông cũng đừng để ý.
Chuyện đã qua lâu vậy rồi, dù sao tôi cũng thấy Phi Linh thực sự rất yêu ông.
Ông xem đó vì chuyện của chúng ta mà hại bà ấy phải lên cơn đau tim.”
La Bình tự trách: “Là tôi có lỗi với bà ấy.”
“Có trách cũng nên trách tôi là năm đó tôi quá mềm lòng, vì tình bạn mà hại cả ba đều đau khổ.” Châu Ngọc Mai giả tạo lau lau khóe mắt rồi như đột nhiên nhớ ra chuyện gì lại nói: “À La Bình, tôi có nghe nói Đàm Hạo đã về nước hơn 20 năm rồi, không biết mấy năm qua Lâm Phi Linh có cùng Đàm Hạo gặp lại nhau không nữa.”
Nói thẳng ra là tình cũ về nước rất có thể vợ ông đã lén lút gặp người ta tư tình rồi.
La Mẫn Tuyên nghe tới đây đã giận đến cực điểm dám nói ẩn ý mẹ cô ngoại tình? Châu Ngọc Mai cũng không tự nhìn lại mình xem bản thân bẩn thỉu đến mức nào.
“Bà nói hay quá nhỉ?” La Mẫn Tuyên cười lạnh.
Lấy khí thế đại tiểu thư nuôi dưỡng mười mấy năm ra đàn áp bà ta.
La Bình và Châu Ngọc Mai quay đầu ra cửa, lọt vào mắt họ là cô gái ngũ quan sắc sảo, xinh như búp bê Tây phương.
Xung quanh người âm trầm lạnh lẽo.
Mới có mấy ngày không gặp La Bình đã suýt không nhận ra con gái mình.
Giống như trong một đêm sâu róm phá kén thành bướm.
Châu Sơ Ly ghen tỵ muốn chết.
Bản thân cô ta cũng xinh đẹp hơn khối người nhưng so với nhan sắc của La Mẫn Tuyên thì vẫn kém xa.
La Bình hơi đờ người lát sau đã lửa giận đầy đầu.
Nhớ lại chuyện tốt mà con gái mình đã làm ông chỉ muốn giết cô.
“Mày còn dám quay về?” La Bình giận đến run rẩy cả người.
La Mẫn Tuyên khó hiểu vô cùng.
Vừa rồi ông ta đối với mẹ con Châu Ngọc Mai là bộ dáng yêu vợ thương con vậy mà bây giờ đối mặt với cô lại đay nghiến như thế.
“Tại sao con không thể quay về? Đây là nhà con, là căn nhà con đã sống 13 năm qua.
Chẳng lẽ vì hai mẹ con này mà cha muốn đuổi con đi?”
La Bình ném xấp ảnh vào mặt cô: “Mày còn dám nói? Nhìn chuyện tốt mà mày làm ra đi.”
Mấy tấm ảnh đập vào mặt cô đau rát rồi lộn xộn rơi xuống sàn nhà.
La Mẫn Tuyên mệt mỏi xoa mắt, ngăn nước mắt chảy ra.
Cô cúi người nhặt lên từng tấm ảnh một.
Từng hình ảnh gai mắt đập vào mắt cô.
Tất cả đều là ảnh giường chiếu, mỗi tấm đều là cảnh cô làm tình với những người đàn ông khác nhau, có người còn là đối tác của La Bình, thác loạn, ô hợp vô cùng.
La Mẫn Tuyên cười, cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ rơi vào tình cảnh cẩu huyết như trong phim này.
Cô – La Mẫn Tuyên, đại tiểu thư La gia giá trị con người trên trăm triệu, được người người đua nhau lấy lòng.
Bản thân cô cũng vui vẻ, hòa đồng vậy mà cũng có ngày bị người ta hãm hại, hại đến ác như vậy.
Nhìn những tấm ảnh trần trụi này, cùng gương mặt giống cô như đúc cô thực sự chẳng thể tìm ra đặc điểm nào khác biệt để giải oan cho mình.
Bản thân cô là người ưa hoàn hảo vô cùng, chăm sóc bản thân đến một vết muỗi đốt cũng không có.
La Mẫn Tuyên nghĩ lúc nhỏ nên ngã nhiều một chút, để lại sẹo luôn có phải tốt hơn không.
Cô ngẩng đầu nhìn La Bình thật sâu: “Ba nghĩ con là loại người như vậy sao?”
La Bình mấy hôm nay bị mẹ con Châu Ngọc Mai tẩy não sạch sành sanh rồi, còn đâu lí trí của bậc doanh nhân thành đạt: “Bằng chứng rành rành như thế mày nghĩ tao làm sao tin mày? Lúc đầu tao đã bảo mày nên thi vào đại học A danh tiếng mày không chịu.
Nhất quyết phải vào ngôi trường nghệ thuật rách nát đó rồi hư hỏng giao du với đủ loại người không ra gì.
Chẳng biết mấy năm nay mẹ mày dạy mày thành cái thứ gì nữa.”
La Mẫn Tuyên hốt hoảng lùi về sau vài bước, cô lắc đầu nước mắt cuối cùng cũng lả chả rơi xuống.
“Ba, bây giờ ba xa lạ lắm ba biết không? Rốt cuộc ba bị hai mẹ con này làm gì thế?”
“Mày câm miệng.
Tao không muốn nói thêm lời nào với đứa con vô liêm sỉ như mày.
Mày và mẹ mày đều cút ra khỏi nhà tao ngay!!!” La Bình chỉ tay vào mặt cô hét lớn.
Châu Ngọc Mai lúc này mới tỏ vẻ mẹ hiền lên tiếng: “La Bình ông đừng tức giận như vậy, con bé chỉ là nhất thời phạm sai lầm thôi.”
“Phải đó ba, chị chắc là bị người xấu rủ rê mà thôi.
Con tin chị sẽ biết sửa sai mà.” Châu Sơ Ly quay sang La Mẫn Tuyên nóng nảy nói: “Chị, chị mau xin lỗi ba đi.
Ba rất thương chị, chắc chắn không nỡ đuổi chị ra khỏi nhà đâu.”
Nói đi nói lại vẫn chụp cho cô cái mũ vô liêm sỉ, thích ngủ với đàn ông.
La Mẫn Tuyên thật sự bái phục khả năng diễn xuất của hai mẹ con này.
Còn nghi ngờ gì nữa, người muốn cô danh bại thân liệt chỉ có hai mẹ con nhà này.
Một chiêu này thô nhưng độc vô cùng..