Đọc truyện [Đam Mỹ] Tứ Hôn – Chương 39
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Bóng tối thâm trầm, gió đêm thoảng thoảng qua, hàng cây cao lớn và rậm lá liền phát ra những tiếng vang sàn sạt, mà trên khoảng trời bao la kia là vầng trăng treo cao, trắng muốt, thanh lãnh, ánh trăng yên một chỗ chiếu xuống.
Bên trong hoàng cung Bắc Nhung vô cùng yên tĩnh, chỉ những lúc có cấm vệ quân tuần tra thì ngẫu nhiên mới nghe thấy những tiếng bước chân chỉnh tề, được thắp sáng bởi ánh nến nên cứ chập chờn chập chờn.
Sau khi lại có một nhóm cấm vệ đi qua, có hai bóng đen nhanh chóng tiến lên áp sát mặt tường, từ trước điện nhanh chóng đi qua. Ở khúc quanh dừng lại chốc lát, bọn họ ở bên ngoài tường rào nhẹ nhàng nhảy một cái, sau khi hạ xuống thân thể không khác gì một chú mèo nhanh chóng chạy qua sân. Mới đến nửa đường, lại thấy xa xa có ánh lửa chậm rãi chạy đến bên này, bóng đen đi ở phía trước dừng lại, kéo người ở phía sau nhanh chóng quay người, hai người nhanh chạy đến sân bên cạnh nấp sau một hòn non bộ lớn.
“Có người đến.” Nguyệt Vân Sinh đè Tiếu Kỳ lại, thấp giọng ghé vào tai hắn nói.
Tiếu Kỳ gật gật đầu, dán chặt lên người Nguyệt Vân Sinh, hai người ngay cả hô hấp cũng tận lực kiềm chế, cảnh giác vạn phần nhìn đội binh lính đi qua trước mặt bọn họ.
Khẽ thở một hơi, Nguyệt Vân Sinh nghiêng đầu nhìn Tiếu Kỳ ở bên cạnh, nhẹ giọng nói “Chờ đi qua Đường Lê cung, bên ngoài kia chính là Đồng Tước đài.”
“Ừ. Tất cả đều làm theo những gì thương nghị trước đó.” Tiếu Kỳ không tiếp tục nói nhiều, tuy rằng mới bắt đầu vào cung, hắn lại tò mò, ngược lại Nguyệt Vân Sinh cho dù là bố cục hoàng cung bắc Nhung, thậm chí là con đường và thời gian tuần tra của cấm vệ quân y lại am hiểu đến như vậy.
Nguyệt Vân Sinh từ trong lồng ngực lấy ra hai lệnh bài, đưa một cái cho Tiếu Kỳ “Đây là lệnh bài chứng minh tâm phúc thân tín Bắc phù.”
“Ngươi sao lại có nó trong tay?” Tiếu Kỳ nhận lấy lệnh bài xong không khỏi cả kinh.
Sau khi nghe xong, Nguyệt Vân Sinh cười nhạt một tiếng, bất đắc dĩ than thở “A Kỳ, ngươi quên như vậy thì Trai Nguyệt Lâu biết lấy gì để sống?”
Tiếu Kỳ ngẩn người, cũng thật là, thế nào lại quên. Hắn ngượng ngùng nở nụ cười đưa tay sờ sờ chóp mũi.
“Trai Nguyệt Lâu mấy năm gần đây cho dù tận lực thu liễm rất nhiều nhưng dù sao cũng từng hiển hách khắp chốn giang hồ. Phàm là Trai Nguyệt Lâu muốn lấy cái gì, dù có trắc trở bao nhiêu thì chung quy vẫn phải lấy được.”
“Ha ha, cũng đúng, ngươi muốn bây giờ ta nói, ngươi có hổ phù Bách Việt, phỏng chừng là ta cũng phải tin.” Tiếu Kỳ nói đùa, nhờ đó cũng thở phào nhẹ nhõm. Xác thực, Nguyệt Vân Sinh làm lâu chủ Trai Nguyệt Lâu, cũng không trách y tại sao lại nắm rõ nơi này đến như vậy, cũng khó trách tại sao y lại có lệnh bài tâm phúc.
Thấy người bên cạnh sững sờ, Tiếu Kỳ cũng không khỏi ngẩn ra, nhìn bộ dáng người kia muốn nói lại thôi, ý cười cũng thu lại “Chờ đã, ngươi thật sự có?”
“… Thật sự có.” Nguyệt Vân Sinh bất đắc dĩ cong cong môi.
Tiếu Kỳ chấn kinh, hổ phù này chỉ có trong tay của Bách Việt vương, y làm sao có khả năng phỏng chế nó được?
“Trước kia vô tình cứu một người trong giang hồ, hắn am hiểu làm hàng nhái.” Nguyệt Vân Sinh thấy Tiếu Kỳ làm một bộ kinh ngạc thì giải thích “Mặc dù là hàng nhái nhưng xuất ra từ tay hắn cơ hồ có thể đánh tráo đồ. Ta cũng chưa từng thấy hổ phù thật sự nên cũng không chắc chắn. Nếu ngươi hiếu kỳ, sau khi trở lại ta sẽ cho ngươi nhìn một cái.”
“….” Tiếu Kỳ có cảm giác vô cùng vi diệu.
Loại này nhà ta có rất nhiều bảo vật, hổ phù này cho ngươi vui đùa chút lấy khí giả Vương Bá cũng không vấn đề, rốt cuộc là chuyện ra sao đây?
Tiêu hoá một chút cái thực tế tàn khốc này, Tiếu Kỳ khó khăn mở miệng “Ngươi nói là người trong giang hồ, được xưng là Quỷ Thủ Xảo Tượng Tổ Đồng Quang lão tiên sinh?”
“Ngươi biết tổ lão tiên sinh?” Nguyệt Vân Sinh có chút kinh ngạc, Tổ Đồng Quang lúc đó vì chuyện phỏng chế hổ phù mà bị các thế lực khắp nơi truy sát, sau khi được Trai Nguyệt Lâu cứu, lão đem hổ phù giao phó cho bọn họ rồi ẩn tích thiên nhai, cũng không ngờ Tiếu Kỳ ở nơi thâm cung lại có thể biết được.
“Gặp mặt có một lần mà thôi!” Tiếu Kỳ nói lời ít mà ý vị sâu xa, sau đó sắc mặt chợt biến, nghiêm túc dị thường “Vân Sinh, vật đó không thích hợp đặt ở Trai Nguyệt Lâu, bất cẩn có chút thôi e là hoạ sát thân!”
Nguyệt Vân Sinh làm sao không biết vật ấy không thích ở để giữ lâu? Nhưng y đang chuẩn bị xử lý việc này, lại vì chuyện tứ hôn mà vội vã đến Bách Việt, nhất thời việc này lại bị trì hoãn.
“Việc này để sau hãy bàn.” Nguyệt Vân Sinh thấy binh lính tuần tra đã đi xa “Việc cấp bách hiện giờ là cứu Đại hoàng tử ra, chuyện còn lại, chúng ta trở về thương thảo sau!”
Tiếu Kỳ gật đầu, hai người sau đó tránh cấm vệ quân tuần tra ban đêm, phút sau ngắn ngủi liền dừng lại, cùng nhau phi thân lên một cành cây cách Đổng Tước đài không xa. Nhờ có bóng đêm cùng tán cây rậm tạp, bọn họ ẩn mình quan sát xung quanh Đổng Tước đài.
Dưới ánh trăng bạc trắng rọi chiếu xuống, lớp áo của hai người lại hiện lên luồng ánh sáng ám sắc. Mà hai con mắt của Nguyệt Vân Sinh vốn là đôi mắt ám hắc, giờ đây trầm tĩnh hơn bao giờ hết, lại sâu xa không lường trước được.
A Kỳ, ngươi xem, bên kia chính là hướng Bắc của Đồng Tước đài.” Nguyệt Vân Sinh chỉ nơi xa xa kia “Đợi chút nữa chúng ta sẽ lẻn vào, đến tầng thứ mười nơi giam giữ Đại hoàng tử.”
Tiếu Kỳ định thần lại, hướng Bắc kia đứng là nơi quay mặt về phía vách đá cheo leo cao vạn trượng. Ánh trăng chiếu đến nơi lạnh lẽo kia, gió gào thét thổi qua đáy vực sâu ấy, người nào nghe được cũng không khỏi sởn cả gai ốc. Nếu lát nữa bất cẩn mà trượt chân xuống, chờ lúc đó bọn hắn cũng tan xương nát thịt.
“Ừm.” Tiếu Kỳ gật đầu, quả nhiên là so với ba mặt còn lại được thủ vệ nghiêm ngặt thì bên đó tương đối ít người, “Chúng ta vượt lên một tầng, vừa có thể mượn trụ lớn ở hành lang để che chắn. Tình huống trong Đồng Tước đài chúng ta không ai biết, đợi lát nữa là có thể quan sát một chút.”
“Đúng vậy, việc này không thể chậm trễ. Đi thôi!”
Chỉ thấy hai người thân hình hơi động, hai bóng đen ngay sau đó thừa dịp tiếp cận Đồng Tước đài.
Hai người đều có võ công cao, dựa vào những vật trên Đồng Tước đài để che mình không gây bất kỳ một cảnh giác nào cho các thủ vệ, rất nhanh sau đó đã đến tầng thứ mười, nơi giam giữ Tiếu Lâm. Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh tách nhau ra trốn tại hai cái trụ lớn trên hành lang, cẩn thận nhìn sang bên kia.
Ở trong đây, Đồng Tước đài cũng không quá lớn, tại ngay chính giữa là một cũi sắt được chế tạo từ huyền sắt, mà bên trong ấy chính là người mà bọn họ tìm kiếm nhiều ngày – Đại hoàng tử Tiếu Lâm!
Bắc Nhung sợ có người vào gây rối, cho Tiếu Lâm mang một cái mặt nạ bằng sắt che đi nửa khuôn mặt, mà Tiếu Kỳ chỉ cần liếc mắt cũng đã biết đây chính là huynh trưởng của hắn. Ngoại trừ có hai tên đứng chắn ở cầu thang vào nhỏ hẹp ra thì ở bốn phía của cũi sắt có đến tám tên thủ vệ vóc người cường tráng, khôi ngô.
Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh cùng trao đổi ánh mắt, đều biết giờ này đối phương vô cùng bất đắc dĩ.
Thủ vệ tử thụ nghiêm ngặt như vậy, nếu như đánh rắn động cỏ để cứu Tiếu Lâm ra, quả thực là chuyện viển vông! Mà bên dưới kia còn có bao nhiêu thủ vệ khác nữa, muốn đẩy ngã được tám thủ vệ đây xem chừng sẽ xảy ra một trận ác đấu.
Tiếu Kỳ lo lắng nhìn Tiếu Lâm ở bên trong cũi sắt, hắn giờ này không nhúc nhích, nửa khuôn mặt lại ẩn dưới lớp thiết diện cụ, cũng khômg biết thương thế trên người như thế nào, nghiêm trọng đến mức nào, có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không….
Nhìn Tiếu Kỳ đang vô cùng lo lắng, Nguyệt Vân Sinh làm thủ thế rút lui, khe khẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn không nên vọng động.
Tiếu Kỳ nhìn y, lại nhìn đến hướng huynh trưởng của mình, dưới bóng đêm, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Buông xuống bàn tay tựa hồ đang giật giật, không biết làm những gì, tâm của Nguyệt Vân Sinh ở một bên đã bay đến giữa không trung.
Tuy Nguyệt Vân Sinh biết giờ khắc này Tiếu Kỳ có bao nhiêu tâm sự và loạn lý trí, điều Nguyệt Vân Sinh sợ nhất lúc mày là Tiếu Kỳ liều mạng xông vào, y cũng không cách nào ngăn cản nổi.
May mắn chính là…. Tiếu Kỳ chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm vào Tiếu Lâm bị giam trong cũi sắt, hắn cắn răng, tiến lên trần của Đồng Tước đài phi thân xuống mà không có ý quay đầu lại nhìn!
Hoàn chương 38.