Đọc truyện [Đam Mỹ] Tứ Hôn – Chương 37
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
Nghe xong lời của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh lâm vào trầm mặc. Từ khi xem thông tin mà Tử Viêm gửi lại, nếu bọn họ thực muốn cứu Tiếu Lâm ra, việc thăm dò hoàng cung lần đầu tiên vào đêm nay là hoàn toàn không tránh khỏi.
Chì là, nên làm thế nào để tránh đi tai mắt, vừa bất động thanh sắc tiến vào nơi giam giữ Tiếu Lâm?
Xoa xoa huyệt thái dương, Nguyệt Vân Sinh thầm than một tiếng, chuyến này thực sự vô cùng hiểm, vào chẳng khác gì dùng lửa xén lông mày.
Không đợi Nguyệt Vân Sinh tiếp tục nghiền ngẫm thì đã nghe thấy một tiếng sói tru lên.
“Grao grừ….”
Nguyệt Vân Sinh ngay lập tức quay đầu lại nhìn về hướng Tiếu Kỳ, mà Tiếu Kỳ lúc này cúi thấp đầu sau khi nghe thấy âm thanh, chỉ thấy từ trong túi lộ ra một cái đầu lang, không ngờ nó đã tỉnh dậy, móng vuốt sắc bén cào vải bố đến nát, thò ra nửa cái đầu dò xét xung quanh, con mắt đen không dịch chuyển, vạn phần cảnh giác nhìn hai người họ.
“Thả ra đi, nó lúc này cũng không gây nguy hiểm gì.” Nguyệt Vân Sinh đối mặt với Bạch Lang Vương chốc lát, sau đó hắn ngước mắt lên nhìn Tiếu Kỳ nhàn nhạt nói.
Tiếu Kỳ mở vải bố ra rồi tự mình thả lang ra ngoài, kết quả là lại bị nó cắn vào tay. Nguyệt Vân Sinh thấy vậy liền dùng chỉ vi võ, trong nháy mắt bắn ra áp khí bắn trúng Bạch Lang Vương, tuy rằng lực đạo không lớn nhưng cũng đủ để đánh bay nó ra khỏi người Tiếu Kỳ.
Bạch Lang Vương bị thương vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, nay lại bị đánh trúng liền hôn mê bất tỉnh.
Trong khoảnh khắc ấy, bào y bạch sắc tung bay trong không trung như hồ điệp, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, Tiếu Kỳ đã thấy Nguyệt Vân Sinh đến bên cạnh mình, mày kiếm nhíu lại theo dõi vết thương ở tay trái đang chảy máu, sau đó lộ ra thần sắc phức tạp đảo mắt qua Bạch Lang Vương đang hôn mê bất tỉnh.
“Không cần lo lắng.” Tiếu Kỳ nhìn bàn tay mình chi chít những vết cắn, đụng đậy ngón tay lại thấy không có việc gì đáng lo, lập tức quay mặt lại nhìn Bạch Lang Vương ở kia, tựa hồ vừa rồi nó chỉ vô ý tổn thương hắn, bất quá là muốn mượn việc đó cảnh cáo nó một phen. Bởi vậy, lông mày Tiếu Kỳ cũng không nhăn lại, chẳng khác gì người bị cắn vốn không phải hắn, khoé môi cong lên “Không làm thương tổn đến gân cốt, nhưng nhìn qua thì có vẻ nguy kịch thôi.”
Nguyệt Vân Sinh lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức đến bên người Tiếu Kỳ, cầm lấy tay hắn tỉ mỉ quan sát, mãi đên khi xác nhận là không để lại nguy hiểm gì mới thở phào nhẹ nhõm, dùng mắt phượng khẽ híp chăm chú nhìn hắn “A Kỳ, trước đó ta đã nói đừng mang nó về, giờ ngươi xem….”
“Nếu nó thực sự muốn hại người, cánh tay này cũng không phải bị phế luôn sao?!” Tiếu Kỳ dùng tay phải không bị thương vỗ vỗ Nguyệt Vân Sinh, cười nói “Ta thấy, Bạch Lang Vương thực ra cũng có chút tình nghĩa.”
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy than nhỏ, từ trong ngực áo lấy ra một bình thuốc kim sang dược nhỏ, để Tiếu Kỳ ngồi lên ghế gỗ, còn y thì nửa quỳ trước mặt Tiếu Kỳ, đem tay của nam nhân trước mặt đặt lên đầu gối mình, tiểu tâm dực dực thoa thuốc phấn lên mấy vết thương kia. Đây là thuốc tốt nhất, rất nhanh đã giúp mấy vết thương kia ngừng chảy máu.
Tiếu Kỳ không động đậy nhìn từng động tác của người trước mặt, con ngươi đen huyền nhìn từ trên xuống, tựa như vi lan di chuyển.
Nguyệt Vân Sinh đang giúp hắn thoa thuốc, sau đó lấy miếng khăn lau tỉ mỉ máu trên vết thương. Sau khi làm xong, y mở miệng, “Mấy vết thương này của ngươi mấy ngày nay đừng nên động nước, không thì sẽ sinh mủ. Kim sang này cho ngươi, mỗi ngày đều thoa thuốc lên, đợi sau khi vết thương kết vảy thì không sao rồi.” Nói xong, lúc y chuẩn bị đứng dậy thì bị người phía trước ôm lấy cổ.
Y vốn đang ở tư thế nửa quỳ trước mặt Tiếu Kỳ, lúc đang đứng lên lại bị ngăn lại, lại một lần nữa nửa quỳ trước mặt nam nhân này, ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Kỳ “Tiếu Kỳ?”. Vừa dứt lời đã bị người nam nhân này dùng lực ôm vào, y liền ngã vào cái ôm ấm áp.
Tiếu Kỳ nhẹ nhàng đặt cằm lên vai Nguyệt Vân Sinh, dùng hai tay ôm chặt y vào trong ngực.
Trên người Nguyệt Vân Sinh mãi mãi phả ra mùi đàn hương nhàn nhạt, khiến người ta vừa thư thái vừa quyến luyến không thôi, dường như tất cả mọi phiền não chốn nhân gian đều không còn quấn lấy thân nữa.
Trải qua mấy ngày này, không khí giữa hai người càng ngày càng vi diệu, có thể trốn tránh thì sẽ không trực diện Nguyệt Vân Sinh, cho dù không thể không nhìn thẳng nhưng lúc này cả hai lại có hành vi vô cùng ám muội.
“Vân Sinh.”
Âm thanh trầm thấp mê người từ trên nhẹ nhàng phát ra, như là âm thanh đầu độc lòng người, nguyền rủa người, làm cho Nguyệt Vân Sinh chết lặng, tay Tiếu Kỳ tựa hồ dừng lại, lực cũng giảm dần.
“Ta biết ý định của ngươi, nhưng ngươi làm việc này…” Tiếu Kỳ chú ý đến người trong lòng có chút thất thần, môi mỏng cong lên cúi thấp đầu, cánh môi nóng rực như hoàn toàn dán chặt lên tai y, “Ngươi rõ ràng là hại ta.”
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy ngơ ngác, Tiếu Kỳ thấy thế cười khá lớn ghé bên lỗ tai y.
Thanh âm trầm thấp lại mang theo nét nam tử từ tính, hơi sững sờ khi khiến Nguyệt Vân Sinh nở một nụ cười, đỏ mặt đến tận mang tai, y suýt phải đẩy Tiếu Kỳ ra.
“Vân Sinh, lúc này có phải ngại quá hoá giận không?” Tâm tình Tiếu Kỳ rất tốt, không thèm để ý mà ôm cánh tay người trước mặt, tựa hồ đang ngắm nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của người trong lòng.
Dùng sức đẩy Tiếu Kỳ rồi liếc mắt, Nguyệt Vân Sinh nhanh chóng đứng dậy khom lưng ôm lấy Bạch Lang Vương, cảm thấy Bạch Lang Vương chỉ tạm thời bất tỉnh, mà vết thương trên người cũng không rách miệng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó y ôm lấy lang đi thật xa cách ly Tiếu Kỳ một khoảng, cảnh giác nhìn hắn.
“Còn giận à?” Tiếu Kỳ cố ý than thở một tiếng khoa trương, trong con ngươi lại lộ ra ý cười “Vân Sinh à, ngươi có biết lúc này ta đang thực sự mơ ước, đố kị thế nào không!”
“….” Nguyệt Vân Sinh bị hắn nói làm đầu óc choáng váng.
Tiếu Kỳ thấy thế, hoãn lại tiếp tục cười nói “Ta thực sự hận sao lúc này không biến thành một con sói như Bạch Lang Vương sau đó sẽ được ngươi ôm vào trong ngực.”
Khí tức vừa rồi mập mờ, bên tai nóng rực tựa hồ còn chưa tan, lại nghe mấy lời này của Tiếu Kỳ, sắc đỏ càng ngày càng đậm.
Bản thân dù sao thì cũng sống qua hai kiếp người, mà mặt mũi so với Tiếu Kỳ sao lại kém như vậy. Mà trước đây y không hề phát hiện con người thật của Tiếu Kỳ, lại là: thích đùa cợt người khác!
Tiếu Kỳ hài lòng nhìn người trước mặt, tuy có bị mặt nạ chi đi nửa khuôn mặt nhưng cũng không cản trở việc hắn thường thức gương mặt đỏ bừng mà tuấn tú của Nguyệt Vân Sinh.
Nguyệt Vân Sinh bị hắn nhìn mà vừa phát giận vừa xấu hổ không thôi, chỉ có thể hận hận lườm lại hắn, ôm Bạch Lang Vương rảo bước về phía bên kia.
Tiếu Kỳ không nhanh không chậm nhìn y, tựa hồ lại có chút hưởng thụ hình ảnh y ôm thú, chờ cho người kia mở cánh cửa ở tận xa xa kia mà hô “Vân Sinh.”
Nguyệt Vân Sinh lúc này đang chuẩn bị đẩy cửa rời đi, nghe thấy tiếng hắn thì bước chân cũng dừng lại nhưng không quay đầu, tựa hồ như muốn chờ đoạn sau của hắn.
“Ngươi nói ta nên làm gì đây?” Âm thanh của Tiếu Kỳ có chút bất đắc dĩ, lại thoải mái mang theo ý cười “Ta thật sự là bị ngươi hại thảm mà!”
“Đến cùng là ta hại ngươi thế nào?” Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, từ trước đến giờ con mắt đều trầm tĩnh nay lại dẫn theo điểm giận dữ, đột nhiên đầu qua chỗ khác đợi hắn nói.
Mà khi y đối mặt với ánh mắt trong suốt của Tiếu Kỳ, y nhất thời lại yên lặng không nói.
Tiếu Kỳ nhìn y, đáy mặt tựa như phát ra dòng ôn nhu chậm rãi trào lên. Môi mỏng khẽ nhích, căn bản là không cho người kia mảy may một chút ý định tránh mình, hắn nhẹ giọng nói “Ngươi hỏi là ngươi hại ta thế nào?”
Từ cổ họng lập tức truyền đến một tia cực thấp, cực bất đắc dĩ cười, Tiếu Kỳ lẳng lặng theo dõi y gằn từng chữ “Vân Sinh, ngươi hạ độc ta, lại cho ta thuốc giải. Mà lúc này, ta phát hiện ra bản thân mình đã không còn thuốc gì cứu vãn nổi nữa.”
Thân thể Nguyệt Vân Sinh trong chớp mắt đông lại như thành băng, ngưng tụ lại một chỗ không có cách nào nhúc nhích, cặp mắt phượng xinh đẹp kia giờ khắc này hiện lên bao nhiêu khiếp sợ, miệng giật giật, không thể nói ra bất cứ loại lời nào, chỉ có thể không dám tin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Tiếu Kỳ.
“Và, ngươi lúc này…” Ý cười Tiếu Kỳ rõ ràng hơn bao giờ hết “Vậy nên thương lượng xem, đêm nay làm thế nào cùng ta vào thăm dò địa hình trong cung.”
Hoàn chương 36.