[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 32


Đọc truyện [Đam Mỹ] Tứ Hôn – Chương 32

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

“Vậy ngươi bây giờ định làm thế nào?” Nguyệt Vân Sinh cúi đầu nhẹ hỏi Tiếu Kỳ “Nếu bây giờ chúng ta đã biết được tin tức Đại hoàng tử, khả năng lớn nhất là đang ở trong hoàng cung Bắc Nhung, có cần nhanh chóng lẻn vào Bắc Nhung cứu Đại hoàng tử ra ngoài?”

Tiếu Kỳ chậm rãi ngồi thẳng nhìn y chăm chú “Việc cấp bách hiện giờ của chúng ta đương nhiên là giải cứu Đại hoàng huynh khỏi tay của Bắc Nhung.” Hắn nói xong liền cùng Nguyệt Vân Sinh đi đến bên bản đồ quân sự “Vân Sinh, ngươi xem, quân ta đóng quân cách Bạch Hổ sơn xa hơn mười dặm, mà từ Bạch Hổ sơn đến đô thành Bắc Nhung Ứng Thiên là khoảng chừng sáu mươi dặm. Trước mắt, phạm vi đoàn quân áp giải Đại hoàng huynh đều tập trung trong vòng mười dặm ở Bạch Hổ sơn. Nếu như bây giờ bên phía trinh thám của ta chưa có bất kỳ tin tức nào về đoàn quân áp giải Đại hoàng huynh này thì rõ ràng là, quân địch cho dù bắt được Đại hoàng huynh, cũng sẽ nghĩ rằng hắn là con át chủ bài cường mạnh của quân ta, nhưng bọn chúng vẫn chưa biết kế tiếp nên làm như thế nào cho đúng.”

Nguyệt Vân Sinh trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới tiếp lời phân tích “Bởi vậy, để tránh cho binh sĩ Bách Việt liều mạng hộ tướng, giờ này bọn họ tuyệt đối không thể tiết lộ, trong tay Bắc Nhung đã có được kiện tin tức này, sẽ công bố khi đã an bài xong tất cả.”

“Hơn nữa, mấu chốt chính là chúng ta bây giờ có đến hai mặt thụ địch!” trong con ngươi của Tiếu Kỳ hiện ra vẻ thương xót “Không những phải cảnh giác với Bắc Nhung mà còn phải để tâm đến Bách Việt…”

“A Kỳ?” Nguyệt Vân Sinh nghe vậy ngẩn người, suy tư trong chốc lát, y không khỏi cả kinh “Chẳng lẽ bệ hạ…”

Tiếu Kỳ gật đầu một cách trầm trọng “Bất kể ra sao, chúng ta cũng không thể để tiết lộ việc Đại hoàng huynh bị bắt, trước khi ta xuất chinh, phụ hoàng đã mơ hồ tiết lộ rằng, một khi Đại hoàng huynh trở thành tù binh của Bắc Nhung, như vậy hắn sẽ rất khó sống sót để quay lại Trường An! Ta đã từng lập quân lệnh, nếu không thể đẩy lùi quân Bắc Nhung thì sẽ không về triều. Mà Đỗ Nguyễn, Lãnh tướng quân và Tiếu Mặc cũng vì thế mới không ngăn ta xuất chinh.”

Nguyệt Vân Sinh chau mày, đám người Tiếu Mặc quả thực đa mưu túc trí, bọn họ lần này chỉ còn có thể gánh nước mà chiến! Cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó y luồn tay vào tay áo lấy ra một tấm bản đồ, mở nó ra, ánh mắt chăm chú, đầu ngón tay đặt lên đồ chỉ mấy chỗ “A Kỳ, đây là bản đồ hoàng cung Bắc Nhung, ngươi xem qua một chút. Ta từng xem qua, nếu như Đại hoàng tử đang bị giam tại hoàng cung này, ta đoán đó có thể là hai nơi vô cùng trọng yếu.”

Tiếu Kỳ nghe vậy sững sờ, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Nguyệt Vân Sinh. Trên mặt y bây giờ được ánh nến chiếu sáng nửa đoạn mặt nạ, phản ra ánh quang chói lọi mà lạnh lẽo, càng ngày càng nổi bật làn da ôn nhuận như ngọc. Mà mái tóc đen bên mặt lại suôn dài như thác nước, hiện ra thuỷ quang, cặp ngươi đen lúc này lại trầm tĩnh như mực làm con người ta có bao nhiêu tự tin, tất cả nỗi bất an cũng theo sự bình tĩnh của y mà giảm đi không ít.


Giống như một kẻ mê muội, Tiếu Kỳ không tự chủ đưa tay lên tựa hồ muốn chạm vào y.

Trùng hợp thay, Nguyệt Vân Sinh cảm thấy cả ngày Tiếu Kỳ không nói gì liền ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, bên má tức khắc có bàn tay lạnh lẽo chạm lên.

Trong nháy mắt, hai người liền ngẩn ra tại chỗ.

Tay chạm lên da thịt trơn bóng như ngọc, Tiếu Kỳ cảm thấy trái tim mình đập loạn, đầu ngón tay hắn không nhịn được nhẹ nhàng vuốt lên bên má lành lạnh, trong nhất thời nảy sinh một loại yêu thích khó buông tay, môi khẽ mở ra “Vân Sinh…”

Trong nhất thời đó, tâm bình tĩnh của Nguyệt Vân Sinh tựa như có hòn đá rơi xuống, đảo loạn một chút sinh ra những đợt sóng nhộn nhạo từng vòng từng vòng.

“Lạch cạch.”

Trong lúc hoảng loạn, án thư trên bàn không hiểu sao lại rơi xuống gây ra tiếng động trên mặt đất.

Hai người đều ngẩn ra, Nguyệt Vân Sinh lúng túng tránh né tay Tiếu Kỳ sau đó đưa lưng về phía hắn, không dám nhìn thẳng đôi mắt lấp lánh ánh quang của hắn.

“Khụ khụ.” Tiếu Kỳ cũng tỉnh táo lại, chậm rãi thu tay, ho khan hai tiếng rồi đổi chủ đề “Vân Sinh, ngươi mang bản đồ Bắc Nhung bên người?”

“Văn Cẩn nghĩ nếu như xuất chinh Bắc…”


Lời nói vừa cất lên đã miễn cưỡng ngừng lại, cũng không dám nói tiếp vế sau.

Tiếu Kỳ nhìn con người đang ảo não đó bưng mắt nhìn mình, khoé môi không cưỡng được mà nhếch lên, giả vờ không hiểu hỏi “Vân Sinh, ngươi vừa nói cái gì?”

Nguyệt Vân Sinh sững sờ, sau đó bất đắc dĩ cười “Không có gì. Ta chỉ muốn nói, mang theo bên người để phòng trừ khi có tai hoạ, không nghĩ tới việc nó lại có đất dụng võ.”

“Ừm.” Tiếu Kỳ tiến đến bên “Ngươi nói là, nếu như Đại hoàng huynh đang bị giam ở đây thì sẽ ở hai nơi nào?”

“Một nơi là thiên lao Bắc Nhung, một nơi khác chính là nơi luôn được bảo vệ nghiêm ngặt tên là Đồng Tước đài.” Trong lòng Nguyệt Vân Sinh bách chuyển thiên hồi, sau đó bình phục tâm tình, đến cạnh bản đồ chỉ ra hai nơi “Đây chính là nơi Bắc Nhung giam giữ những nhân vật trọng yếu từ trước đến giờ, là ta suy đoán như vậy. Mà cá nhân ta lại thiên về Đồng Tước đài hơn. Đồng Tước đài của Bắc Nhung được đặt ở hướng tây bắc chính điện hoàng cung, ngay chính giữa núi, lưng hướng về hoàng cung, mặt hướng ra biển, ba mặt đều là vách đá cheo leo, được xây tổng cộng có mười tầng. Nếu như muốn vào Đồng Tước đài, chỉ có thể từ dưới cửa ngầm đi vào, mà mỗi tầng đều đặt bảo vệ nghiêm ngặt bởi một thủ vệ, nếu như Đại hoàng tử bị giam ở tầng mười chỉ sợ lần này chúng ta rất khó có thể cứu người ra.”

Tiếu Kỳ nhìn bản đồ chau mày, “Hơn nữa, thời gian giải cứu càng lâu, chúng ta sẽ ngày càng bất lợi.”

“Đúng là như vậy, thế nên việc này phải mau chóng tiến hành.” Nguyệt Vân Sinh nghiêm mặt nói “Hơn nữa, nếu tất cả như A Kỳ vừa nói, lần hành động này càng ít người biết càng tốt, mà đại bộ phận binh lính với mục đích của chúng ta phải cách biệt hoàn toàn, như vậy mới có thể giấu được tai mắt của đám người trong cung.”

“Ngươi nói rất có lý.” Tiếu Kỳ gật gật đầu “Ngày mai ta sẽ phái người đi ra khỏi địa phận Ứng Thiên, quyết không thể tiết lộ nửa điểm phong thanh.”

Nguyệt Vân Sinh cười cười, đột nhiên nói “A Kỳ, ngươi sẽ tin ta sao?”


“Đương nhiên, dùng người thì phải tin, mà đã không tin thì không dùng.” Tiếu Kỳ không hiểu hỏi “Vân Sinh, sao ngươi đột nhiên hỏi việc này?”

“Như vậy tốt rồi.” Nguyệt Vân Sinh thở phào nhẹ nhõm trầm giọng nói “A Kỳ, ngươi lúc ấy nên lưu lại đại doanh, ta đến Ứng Thiên xem xét tình huống, sau đó sẽ tuỳ thời lẻn vào Bắc Nhung cứu người ra.”

“Cái gì?” Tiếu Kỳ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống “Không được, ta không thể cho ngươi đi như vậy, quá nguy hiểm!”

“A Kỳ, việc này không đơn giản, lúc này người biết chỉ có ta và ngươi.” Nguyệt Vân Sinh nhìn thẳng vào mắt Tiếu Kỳ “Cho nên, để cho ta đi, là lựa chọn tốt nhất. Cũng sẽ không kéo thêm tai mắt cho ngươi, cũng là tuỳ cơ ứng biến. Hơn nữa, Trai Nguyệt Lâu tại Ứng Thiên cũng có chút thế lực, ngươi không cần phải lo lắng quá mức.”

“Không được.” Tiếu Kỳ không chút nghĩ ngợi mà từ chối thẳng thừng.

“Đại quân đã mất đi một chủ tướng rồi, bây giờ không thể bất chấp tất cả mà mất đi một người chủ tướng nữa! Ngươi ở lại, việc hàng đầu là ổn định nhân tâm, uy chấn Bắc Nhung, quan trọng là ổn định lại lòng người Bách Việt.” Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng khuyên nhủ “Ngươi nếu đã mang trên mình trọng trách của một chủ tướng, như vậy không thể hành động theo cảm tính.”

Tiếu Kỳ trầm mặc.

“Quân không thể một ngày không có tướng.” Nguyệt Vân Sinh tiếp tục khuyên nhủ “Chúng ta chia ra làm hai đường mới có thể cứu được Đại hoàng tử.”

Tiếu Kỳ cúi đầu suy tư chốc lát, bỗng nhiên lấy từ trong tay áo ra một chiếc sao trúc, nhẹ giọng thổi một đoạn nhạc.

Nguyệt Vân Sinh không hiểu nhìn hắn, nghi hoặc mà hô lên “A Kỳ?”

Chờ cho Tiếu Kỳ thu lại sao, không bao lâu sau, tấm mành bị người nhẹ nhàng vén lên, một người áo đen hướng Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh quỳ xuống “Bạch Ảnh bái kiến chủ nhân, Nguyệt lâu chủ.”


“Đứng lên đi.” Tiếu Kỳ phất tay.

“Tạ ơn chủ nhân.”

“Lấy khăn che mặt xuống, để Nguyệt lâu chủ xem gương mặt ngươi.”

Sau khi Bạch Ảnh gỡ khăn che mặt xuống, chờ cho đến khi Nguyệt Vân Sinh nhìn thấy gương mặt người kia, sắc mặt đã không khỏi kinh hãi, người kia và Tiếu Kỳ giống nhau đến tám, chín phần, cơ hồ có thể đánh tráo!

“Chuyện này…”

Tiếu Kỳ lúc này mới quay người, ung dung nhìn Nguyệt Vân Sinh “Bạch Ảnh chính là tử sĩ của ta, đã có hắn thay ta ở trong quân doanh toạ trấn, xử lý mọi vụ sự, còn có những người khác trông chừng ở trong tối, ngươi cứ yên tâm.”

“Nhưng…” Nguyệt Vân Sinh vẫn chần chừ.

Tiếu Kỳ khoát tay một cái, ra lệnh cho Bạch Ảnh đi ra ngoài, sau đó mới nhìn Nguyệt Vân Sinh nói “Vân Sinh, ta không thể để ngươi một thân một mình đến Bắc Nhung, ta cũng không có cách nào nhìn Đại hoàng huynh của ta chịu khổ ở nơi đó.”

“…” Nguyệt Vân Sinh trầm mặc không nói.

“Vân Sinh, ta biết chuyến hành trình đi đô thành Ứng Thiên của Bắc Nhung khó liệu gian nguy, thế nhưng…” Tiếu Kỳ dừng một chút, ánh mắt đầy hào quang nhìn y chăm chú “Đại hoàng huynh là người vô cùng quan trọng với ta, nếu như những năm qua không có hắn, ta đã sớm bị những âm mưu nan giải trong đó giết chết. Nếu như lần này không cứu được Đại hoàng huynh, Tiếu Kỳ này không khác gì kẻ ham sống sợ chết, đời này cũng khó sống tiêu diêu! Hơn nữa, dựa theo tính tình của Đại hoàng huynh, chỉ sợ khi biết được Bắc Nhung muốn dùng hắn vi chất, hắn nhất định thà ngọc nát xương tan. Cho nên, ta thà đi lần này, có chết cũng là do ý trời, Tiếu Kỳ một chút cũng không oán giận. Không cầu cùng huynh trưởng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

Hoàn chương 31.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.