[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Chương 12


Đọc truyện [Đam Mỹ] Tứ Hôn – Chương 12

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Thẩm Đại Hải không hiểu vì sao mà lại nhìn Vệ Nam Bạch, Vệ Nam Bạch trầm ngâm giây lát, lúc sao quay sang nói với mọi người “Ngoại trừ Thẩm công công, làm phiền những người còn lại tạm thời rời khỏi Lệ Chính điện.”

“Vâng thưa công chúa.”

Những người trong điện đồng thanh đáp. Chỉ lúc sau, trong Lệ Chính điện chỉ còn có ba người Vệ Nam Bạch, Thẩm Đại Hải và Dung Khải Thịnh.

“Khải Thịnh, ngươi có chuyện gì cần nói cứ việc nói thẳng.”

Dung Khải Thịnh lúc này mới dò hỏi “Thẩm công công, điện hạ gần đây có hay ho ra máu không?”

Thẩm Đại Hải nghe vậy cả kinh “Làm sao Dung thần y biết được chuyện này? Nô tài muốn mời ngự y đến xem bệnh nhưng điện hạ nói chỉ bị vài lần, hơn nữa cũng không nghiêm trọng nên từ chối trị liệu.”

“Ngoài ra Cửu điện hạ có hay bị choáng váng hoa mắt, tinh thần mệt mỏi, lắm lúc cũng bị đau bụng?”

Nhìn sắc mặt Dung Khải Thịnh ngày càng nghiêm túc, Thẩm Đại Hải không khỏi kinh hoảng, liên tục gật đầu “Đúng như thần y nói, điện hạ những ngày gần đây đúng là bị như vậy. Điện hạ cứ luôn miệng nói không sao nên nô tài cũng không còn cách nào khác.” Nói xong, lão nặng nề quỳ xuống trước mặt Dung Khải Thịnh “Thần y, nếu điện hạ có mệnh hệ gì, nô tài làm sao có mặt mũi nào nhìn Thục phi nương nương trên trời có linh thiêng? Nô tài vạn lần chết cũng thẹn với sự coi trọng của nương nương! Nô tài van xin ngài, ngài mau mau cứu điện hạ đi!”

“Thẩm công công, Dung mỗ sẽ tận lực, ngài trước hết nên đứng dậy.” Dung Khải Thịnh nói xong đỡ lấy Thẩm Đại Hải đứng lên.

Vệ Nam Bạch ở bên cạnh như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên hơi thay đổi sắc mặt “Khải Thịnh, ngươi yêu cầu mọi người lui ra có phải vì bệnh này có rất đặc biệt?”

Trong mắt Dung Khải Thịnh loé lên tia khen ngợi, nghe vậy liền gật đầu “Đúng như công chúa suy đoán, bệnh của Cửu điện hạ, là do có người gây ra.”


Thẩm Đại Hải cùng Vệ Nam Bạch đều cùng trầm mặc.

“Thời gian điện hạ trúng độc cũng không tính là quá lâu, may mà phát hiện sớm.”

Thẩm Đại Hải kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ đang hôn mê bất tỉnh, sau đó lại nhìn Vệ Nam Bạch và Dung Khải Thịnh, không dám tin nói “Sao có thể như vậy? Điện hạ sao có thể trúng độc…”

“Khải Thịnh, ngươi mau nói tiếp.” Lông mày của Vệ Nam Bạch nhíu lên, mặc dù mang bộ kinh ngạc nhưng cũng coi như trấn tĩnh.

“Bệnh trạng của Cửu điện hạ, ta đã từng xem qua một quyển thiên môn bí tịch ở Tây Vực.” Dùng Khải Thịnh nhớ lại, giải thích “Điện hạ trúng một loại độc mãn tính.”

“Cái gì?” Thẩm Đại Hải kinh hãi “Làm sao lại có thể…”

“Loại độc này vô cùng kỳ bí, phương pháp tầm thường rất khó có thể chữa trị. Cho nên, những thế lực ở Tây Vực cũng từng rất nhiều lần sử dụng.”

Vừa dứt lời, Dung Khải Thịnh chợt cảm thấy thân thể mình lạnh dần, hắn nhìn đôi mắt lạnh băng của Vệ Nam Bạch “Công chúa?”

“Ngươi nói tiếp.” Vệ Nam Bạch cau mày, lạnh giọng lên tiếng.

“Trong sách ghi chép rằng, nếu như đem đá kim cương nghiền nát thành bụi phấn ăn vào, uống lâu dài thì Cửu điện hạ sẽ cảm thấy cả người không còn chút sức lực, sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng sẽ thấy hôn mê, sốt cao, đến kỳ sẽ ho ra máu không ngừng, không trị mà chết. Mà nguyên nhân sinh ra loại bệnh này lại rất khó điều tra, nếu biết điều chỉnh liều lượng uống thì sẽ càng khó có thể phát hiện. Lúc ấy thân thể người bệnh gầy yếu, lâu sau sẽ bạo bệnh mà chết.”

Tay bên người đột nhiên nắm thành quyền, móng tay càng mạnh mẽ đâm sâu vào da thịt, Vệ Nam Bạch lãnh ý phiên bay “Khải Thịnh, ngươi khẳng định điện hạ bị hạ loại độc này?”

Thần sắc Dung Khải Thịnh nghiêm nghị “Hồi bẩm công chúa, ta chắc chắn đến chín phần.”

“Có cách nào giải độc không?” Vệ Nam Bạch trầm giọng nói.


“Điện hạ trúng độc chưa lâu, ta đem khuynh lực thử một lần xem sao.”

“Việc này làm phiền ngươi.” Vệ Nam Bạch quay lại nhìn Thẩm Đại Hải “Thẩm công công, việc này vô cùng hệ trọng, chưa điều tra rõ vạn mong công công giữ bí mật.”

“Công chúa yên tâm, nô tài hiểu rõ.” Bởi vì thấy Vệ Nam Bạch trầm tĩnh, Thẩm Đại Hải cũng bình tĩnh lại, nghiêm túc gật đầu. Lão biết việc này không bình thường, làm việc nhất định phải cẩn thận không cho người hạ độc phát hiện, chó cùng rút giậu.

Hiện tại Tiếu Kỳ hôn mê bất tỉnh, Vệ Nam Bạch mặc dù chưa cùng Tiếu Kỳ bái đường thành thân nhưng cũng coi như chủ nhân tương lai của Lệ Chính Điện, giờ khắc này Thẩm Đại Hải liền coi trở thành chủ nhân “Công chúa, ngài xem nên làm như thế nào bây giờ?”

Ánh mặt Vệ Nam Bạch nhẹ ngàng rơi trên người Dung Khải Thịnh

Dung Khải Thịnh hiểu rõ, mở miệng hỏi “Thẩm công công, đồ ăn gần đây của điện hạ có gì không đúng không?”

Thẩm Đại Hải đăm chiêu hồi lâu sau mới đáp “Đồ ăn của điện hạ nô tài lúc nào cũng kiểm tra cẩn thận. Chỉ có một loại nô tài sợ…”

Bắt gặp ánh mắt do dự của Thẩm Đại Hải, Vệ Nam Bạch nhanh chóng nói “Công công đừng ngại, chuyện hôm nay dù chỉ đôi ba câu nhưng chắc chắn không truyền ra ngoài được.”

“Công chúa, Hoàng hậu nương nương thương cảm thân thể đơn bạc của điện hạ, vào những thời gian nhất định sẽ ra lệnh cho ngự thiện phòng mang đồ bổ đến cho điện hạ.” Thẩm Đại Hải nặng nề quỳ gối trước mặt Vệ Nam Bạch “Điện hạ dùng đồ bổ này cũng đã hơn một tháng. Mà nô tài cũng đã kiểm tra kĩ, cũng dùng ngân châm thử độc mấy lần nhưng chưa bao giờ thấy khác thường, cho nên…”

Vệ Nam Bạch hơi thay đổi sắc mặt, bất động thanh sắc hỏi “Mỗi ngày?”

“Hồi công chúa, đúng là mỗi ngày.” Thẩm Đại Hải càng nghĩ càng sợ, không có cách nào che giấu “Hôm nay mang đồ bổ đến, nô tài mới bưng lên lại thấy điện hạ sốt cao nên mang ra ngoài.”

“Thẩm công công, có thể đem chén thuốc đó mang đến cho Dung Khải Thịnh xem qua không?”


Thẩm Đại Hải nhìn Vệ Nam Bạch ngầm đồng ý, lập tức đứng dậy bước nhanh ra ngoài đem bát thuốc đến.

Dung Khải Thịnh lập tức kiểm tra kĩ càng, hắn đem chén thuốc đổ ra tay tra xét rõ ràng, xem tới xem lui rất nhiều lần sau đó không khỏi cười lạnh “Kẻ hạ độc này thật sự cay độc, loại độc này chỉ dựa vào ngân châm làm sao phát hiện ra, hơn nữa dùng liều lượng quá ít, căn bản khó phát giác, cứ như vậy mãi… Sau này quả thực không thể tưởng tượng nổi.”

Khăn chen mặt che đi khuôn mặt của Vệ Nam Bạch, thần sắc khó phân biệt, chỉ lộ ra đôi đồng tử lạnh băng “Khải Thịnh, nếu dựa vào liều lượng như vậy thì trong bao lâu có thể độc phát….”

“Chậm nhất thì cũng hai năm, còn lâu hơn nữa có lẽ là sáu năm.”

Nghe vậy tay Vệ Nam Bạch nắm chặt, miệng nhếch lên một nụ cười gằn.

“Công chúa?” Thẩm Đại Hải phát hiện cả người Vệ Nam Bạch đều xuất hiện khí tức ác liệt, không khỏi cả kinh “Người có khoẻ không?”

Thu liễm lệ khí trong người, Vệ Nam Bạch thấp giọng nói “Khải Thịnh, chuyện giải độc trông chờ vào ngươi.”

“Công chúa khách khí.” Dung Khải Thịnh nghiêm nghị “Ta sẽ tận lực.”

“Thẩm công công, làm phiền ngươi cùng Vệ Nam Bạch bí mật điều tra chuyện này.”

“Công chúa nói qua rồi, chuyện này vốn do nô tài thất trách, nguyện toàn tâm toàn lực hiệp trợ công chúa, chờ cho điện hạ tỉnh lại, nô tài sẽ hướng ngài thỉnh tội.”

Vệ Nam Bạch nghe vậy ngẩn người, chỉ trần ngâm nói “Không, việc này thỉnh công công không cần nói với điện hạ.”

“Công chúa?” Thẩn Đại Hải không hiểu nhìn y.

“Đồ bổ nên uống thì cứ tiếp tục uống, chỉ có điều chúng ta sẽ đánh tráo nó… Mà theo Tiếu… Theo tính tình Cửu điện hạ, hắn không biết việc này, nếu muốn thì sau khi đó hãy nói, như vậy tốt hơn nhiều.”

Thẩm Đại Hải nhớ đến bộ dạng hấp tấp của Tiếu Kỳ liền tán thành “Công chúa suy nghĩ thật chu đáo, nô tài đã hiểu.”

“Như vậy tốt rồi, cũng không còn cách nào khác, Vệ Nam Bạch cáo từ trước…”


Vệ Nam Bạch nhìn người trên giường, thấy an bài như này đã tốt hơn nhiều liền chuẩn bị rời đi, không nghĩ mới bước một bước tay lại bị Tiếu Kỳ đang hôn mê ở trên giường nắm chặt lại!

Mọi người đều nhìn theo hướng Tiếu Kỳ.

“Đừng đi, Tử Kính.”

Tiếu Kỳ cầm lấy tay Vệ Nam Bạch, nhưng không mở mắt ra, hắn sốt cao vẫn không giảm, giờ khắc này lại như bị mộng du, chỉ như theo bản năng mà làm.

Thẩm Đại Hải nhìn cảnh này trong lòng không biết nên làm gì cho phải. Người xưa có câu, nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù cho hai người sắp bái đường thành thân nhưng theo lễ lại không nên như vậy. Lão lập tức tiến lên định gỡ bàn tay của Tiếu Kỳ ra khỏi Vệ Nam Bạch. Nhưng không biết thế nào, người hôn mê như Tiếu Kỳ không biết lấy khí lực ở đâu mà làm cho lão mấy lần uổng công vô ích.

Thẩm Đại Hải bất đắc dĩ nhìn Vệ Nam Bạch “Công chúa, ngài xem…”

Mặt của Vệ Nam Bạch tuy trấn định nhưng trong lòng đã sớm nổi lên cơn sóng lớn. Y cưỡng chế ý nghĩ trong lòng mình “Khải Thịnh, Thẩm công công, các người đi xuống trước đi. Ta chờ một lúc, chờ cho điện hạ mệt rồi sẽ nới lỏng tay ra.”

“Dung Khải Thịnh xin cáo lui trước đi chuẩn bị thuốc.”

“Làm phiền công chúa.” Thẩm Đại Hải hướng Vệ Nam Bạch nói “Chờ cho điện hạ tỉnh rồi sẽ tạ ơn đại ân của công chúa hôm nay.”

Vệ Nam Bạch trong lúc ấy nhất thời vạn ngàn tâm tư, nghe xong cũng miễn cưỡng cong cong khoé môi. “Chuyện giải độc này thỉnh hai vị bí mật tiến hành, chớ mượn danh nghĩa của kẻ khác, để kẻ khác biết chuyện hôm nay.”

“Vâng thưa công chúa.”

Để toàn bộ mọi người ra ngoài, lúc này chỉ còn có hai người bọn họ, Vệ Nam Bạch mới khẽ thở ra một hơi, thần sắc phực tạp nhìn Tiếu Kỳ đang hôn mê bất tỉnh.

Có nhiều lúc, hay một lần thôi cũng thật trùng hợp, mà hai lần đã khiến kẻ khác phải kinh tâm rồi.

Kiếp này tuyệt không có Đỗ Hành, cũng không có Đỗ Tử Kính. Tiếu Kỳ, ngươi rốt cuộc là biết những gì, vì sao mỗi lần nói ra đều khiến người khác tâm không yên, lại cùng kiếp trước tương tự như vậy?

Hoàn Chương 11.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.