[Đam Mỹ] Thù Đồ

Chương 98: Phiên Ngoại Trầm Kế VS Trầm Thừa


Đọc truyện [Đam Mỹ] Thù Đồ – Chương 98: Phiên Ngoại Trầm Kế VS Trầm Thừa

Thù Đồ [98] Phiên Ngoại Trầm Kế VS Trầm Thừa

*****

Nụ hôn dài qua đi, Trầm Kế ngồi dậy cùng tầm mắt Trầm Thừa giao nhau, chóp mũi hai người chỉ cách nhau không tới một li, tình cảm ám muội không nói nên lời.

Trầm Thừa đã sớm thất thần trong nụ hôn của Trầm Kế, lúc này chậm rãi hoàn hồn lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tuấn tú phóng đại của Trầm Kế, trái tim lập tức nảy lên kinh hoàng. Ngày thường cho dù cậu ngốc cỡ nào, nhưng hai lần hôn môi cũng đủ nhận ra tình cảm Trầm Kế dành cho cậu rất bất thường.

“Anh cả…” Trầm Thừa vô thức nhỏ giọng thì thầm một câu.

Cậu cảm thấy tựa hồ chính mình cũng không chán ghét Trầm Kế như vậy, thậm chí sâu trong nội tâm còn ẩn chứa một chút khát vọng bí ẩn, tình dục trong cơ thể bắt đầu dâng trào, Trầm Thừa giật mình, cố áp chế tâm tư mình. Trầm Kế là anh ruột cậu, bọn họ sao có thể như vậy?

Hai ý niệm mâu thuẫn vùng vẫy trong đầu, sắc mặt Trầm Thừa biến đổi, nửa ngày mới hộc ra một câu: “Anh cả, anh buông ra trước đi.”

Ánh mắt Trầm Kế lộ ra ý cười rõ ràng, anh đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của Trầm Thừa, nhưng tuyệt đối không phải loại trước mắt, A Thừa rốt cuộc có biết mấu chốt lúc này là gì không? Hơn nữa theo biểu tình A Thừa lộ ra trước đó, kì thật cậu cũng chìm đắm trong đó.

Trầm Thừa nhạy bén nắm giữ ý cười trong mắt Trầm Kế, lá gan cũng phình to, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh cả, tay đau quá, anh mau thả em ra đi.” Về phần sau khi Trầm Kế buông cậu ra, hai người nên phản ứng thế nào thì Trầm Thừa nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.

Trầm Kế nghe vậy, nhíu mày: “Tay đau? Vậy sau này mới chừa.”

Gương mặt Trầm Thừa vì câu nói này của anh mà trở nên ủy khuất, Trầm Kế giận mà không làm được gì, một tay chống trên giường, một tay dọc theo vạt áo Trầm Thừa dò xét tiến vào. Cơ thể Trầm Thừa lập tức trở nên cứng ngắc, cố gắng co rụt người lại.

“Anh, anh, anh cả?”

Giọng nói Trầm Thừa mang theo âm rung, bàn tay Trầm Kế đã đụng tới phần eo cậu. Dưới bàn tay là da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, lại ẩn ẩn có sức mạnh đặc biệt của đàn ông, Trầm Kế say sưa vuốt ve, ánh mắt u ám nhìn Trầm Thừa: “Em cảm thấy mình làm đúng à?”

“Em, em…” Em nửa ngày, Trầm Thừa cuối cùng cũng cúi đầu: “Anh cả, em sai rồi.”

Trầm Kế tiếp tục hỏi: “Sai chỗ nào?”


Có kinh nghiệm nhận sai trước đó, Trầm Thừa vô cùng tự giác mở miệng: “Em không nên không nói tiếng nào đã bỏ đi, làm anh cả lo lắng.”

“Nga?” Trầm Kế rất hài lòng với thái độ của Trầm Thừa, bàn tay dọc theo thắt lưng trượt dần lên trên, đồng thời chậm rì rì mở miệng: “Đã làm sai có phải nên bị phạt không?”

Trầm Thừa chỉ cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa bị Trầm Kế châm ngòi, có thứ gì đó muốn vượt khỏi sự khống chế, so với việc tháo còng tay, hành vi của Trầm Kế lúc này mới là vấn đề lớn. Chợt nghe thấy lời Trầm Kế, Trầm Thừa lập tức mở miệng: “Anh cả, em nhận phạt, anh không cần tháo còng đâu, cứ để vậy đi.”

“Thật sao?”

“Thật mà!” Trầm Kế lấy lòng gật gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn.

Trầm Kế hài lòng mỉm cười: “Nếu chúng ta đã nhất trí như vậy, hiện giờ có thể bắt đầu làm chuyện khác rồi.”

“Chuyện khác?”

Nghi hoặc của Trầm Thừa rất nhanh tìm ra đáp án từ hành vi của Trầm Kế, lúc áo sơ mi trên người bị Trầm Kế cởi bỏ lộ ra cơ thể xích lõa, Trầm Thừa không khỏi kinh hoảng. Nếu trước đó là hôn môi cùng vuốt ve, cậu còn có thể làm bộ trốn tránh, nhưng hành vi của Trầm Kế lúc này đã ép cậu phải nhìn vào sự thật trước mắt. Trầm Thừa không rõ cảm giác trong lòng, vừa ẩn ẩn khát khao Trầm Kế, loại tình cảm cấm kị này hấp dẫn cậu, nhưng về phương diện khác, cậu luôn nhịn không được mà nghĩ tới Trầm Kế chính là anh ruột mình, bọn họ sao có thể làm như vậy?

Trầm Thừa muốn giãy dụa, nhưng cơ thể lại bị Trầm Kế giam cầm thật chặt, lúc quần bị cởi, da thịt toàn thân lộ ra ngoài không khí, Trầm Thừa chỉ cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, cả cơ thể dường như bị thiêu đốt.

“Anh, anh cả?” Trầm Thừa cực kì xấu hổ gọi nhỏ một tiếng.

Ánh mắt Trầm Kế hệt như lãnh chúa tuần tra lãnh địa là lướt một vòng trên người Trầm Thừa, Trầm Thừa quẫn bách muốn co người lại, nhưng lại bị Trầm Kế ngăn cản, Trầm Thừa không dám nhìn Trầm Kế, chỉ có thể nhắm mắt lại giả chết.

Ánh mắt Trầm Kế trở nên sâu thẳm, cúi người hôn lên môi Trầm Thừa.

“A Thừa, ở cùng một chỗ với anh đi.”

Trầm Kế cũng không cần Trầm Thừa trả lời, sau khi nói xong những lời này, nụ hôn vốn ôn nhu dần dần trở nên kịch liệt. Trong nụ hôn, Trầm Kế ôm lấy Trầm Thừa, hai tay tìm tới phía sau. Nhanh nhẹn tìm tới điểm non nớt bí ẩn kia, Trầm Kế vô cùng kiên nhẫn tiến hành giai đoạn khuếch trương. Anh đã chờ đợi Trầm Thừa 24 năm, anh có đủ kiên nhẫn chậm rãi có được cậu.

Một ngón, hai ngón… bởi vì động tác nhẹ nhàng mà thong thả nên Trầm Thừa cũng không giãy dụa nhiều. Lúc giúp Trầm Thừa mở rộng, Trầm Kế nhẹ nhàng liếm hôn đôi môi Trầm Thừa, chạm nhẹ, ma sát, không ngừng hấp dẫn đối phương. Rốt cuộc đợi tới lúc Trầm Thừa mất kiên nhẫn hừ một tiếng mới đẩy sâu nụ hôn.


Phía sau đã bị mở rộng đến ba ngón tay, tuy vẫn chưa đủ để tiếp nhận Trầm Kế, nhưng anh đã không muốn nhịn nữa, hơn nữa, anh cũng muốn cho Trầm Thừa một kí ức sâu sắc.

Khoảnh khắc tiến vào, Trầm Kế rõ ràng nghe thấy Trầm Thừa cúi đầu rên một tiếng, nghĩ tới đây là lần đầu tiên của Trầm Thừa, Trầm Kế cố gắng áp chế xúc động đang gióng trống khua chiêng trong lòng, kiên nhẫn trấn an Trầm Thừa trong lòng.

“A Thừa, A Thừa!” Trầm Kế nhẫn nại, không ngừng thì thầm tên Trầm Thừa, giống như muốn khắc sâu cái tên này vào cơ thể mình. Thẳng đến khi cơ thể Trầm Thừa hơi thả lỏng, Trầm Kế mới thừa cơ tiến vào hoàn toàn.

Sắc mặt Trầm Thừa trắng bệch, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Anh cả, lần này… là đau thật.”

Âm thanh Trầm Thừa mang theo tiếng khóc nức nở, bắt đầu từ lúc Trầm Kế cởi sạch quần áo, cậu cũng từ bỏ giãy dụa, ôm tâm lí vò mẻ lại sứt thuận theo hành vi của Trầm Kế, chính là lần này thật sự rất đau. Trầm Thừa muốn đẩy Trầm Kế ra, nhưng lại quên mất bản thân vẫn còn bị còng trên đầu giường, căn bản không thể tự do hành động.

Trầm Kế tuy rất đau lòng, nhưng cũng không có tính toán nửa đường từ bỏ, kiên nhẫn hôn môi Trầm Thừa, đợi tới lúc Trầm Thừa chậm rãi thở phào một hơi, Trầm Kế mới ôm cậu, dùng sức đẩy tới.

“Ưm!” Tiếng kêu ngắn ngủi rất nhanh bị Trầm Kế kìm lại trong miệng. Sau đó cảm giác nóng rát đau đớn từ phía sau truyền tới theo sự tiến nhập mạnh mẽ của Trầm Kế, nhưng dần dần nó biến thành một loại tư vị khác. Trầm Thừa chậm rãi thích ứng sự xâm nhập của Trầm Kế, thậm chí theo bản năng bắt đầu nghênh đón động tác của đối phương.

Trầm Kế cảm thấy mỹ mãn ôm chặt Trầm Thừa đã chìm vào tình dục, từ nay về sau A Thừa chỉ thuộc về một mình anh, ai cũng không thể tách bọn họ ra.

Trầm Thừa không biết mình ngủ lúc nào, nhưng lúc tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Còng tay trên đầu giường đã sớm cởi bỏ, cơ thể cũng được tẩy sạch. Trầm Thừa miễn cưỡng giật giật cơ thể, cảm giác khó chịu vẫn còn nhưng không đến mức nghiêm trọng như cậu nghĩ, cử động cũng không gặp vấn đề gì lớn. Cậu quay đầu nhìn xung quanh một vòng, Trầm Kế không ở đây, tựa hồ đang ở phòng khách nói chuyện với ai đó. Kí ức hôm qua rất nhanh thức tỉnh, điên cuồng ùa vào trong đầu, rên rỉ, cầu xin tha thứ, gào khóc, Trầm Thừa chỉ cảm thấy người mình nóng rực, xấu hổ vùi mặt vào chăn, không biết chốc nữa nên làm thế nào đối mặt với Trầm Kế.

“Tỉnh?” Âm thanh vui sướng của Trầm Kế vang lên bên tai.

Trầm Thừa giả chết không chịu lên tiếng.

Trầm Kế nuông chìu nhìn Trầm Thừa, cười cười tiến tới xốc chăn lên: “Cơ thể cảm giác thế nào?”

Trầm Thừa vẫn giả chết.

Trầm Kế cười khẽ, đưa tay sờ tới thắt lưng, vừa xoa vừa nói: “Lát nữa anh phải tới công ty, A Thừa có muốn đi cùng không?”


Này là sao? Xong chuyện thì dụ ngọt à? Trầm Thừa tức giận ngẩng đầu, oán hận trừng mắt nhìn Trầm Kế một cái, sau đó lại vùi mặt không chịu lên tiếng. Ý cười trong mắt Trầm Kế càng sâu hơn: “Từ hôm nay, anh sẽ sắp xếp một chức trợ lý cho em ở công ty, A Thừa chọn ở nhà hay tới công ty?”

Những lời này của Trầm Kế hiển nhiên biểu thị sau này không cần nhốt cậu ở trong nhà như trước nữa, tuy tới công ty thì vẫn nằm trong tầm mắt Trầm Kế, nhưng ít nhất cũng được ra ngoài. Trong lòng Trầm Thừa hơi dao động, đang do dự xem có nên nhận sự sắp xếp của Trầm Kế hay không thì Trầm Kế đã làm bộ săn sóc nói: “Nếu A Thừa không thích thì thôi vậy.”

Trầm Thừa tức giận, cậu biết rõ Trầm Kế cố ý nói vậy, nhưng lại không dám kéo dài nữa, biết đâu Trầm Kế lại thật sự từ bỏ ý tưởng dẫn cậu ra ngoài. Không tình nguyện ngẩng đầu, Trầm Thừa phụng phịu: “Em đi!”

Trầm Kế lập tức sáp tới hôn cậu một chút, mỉm cười gật đầu, tâm tình hiển nhiên rất tốt.

Có màn mở đầu này, Trầm Thừa đối mặt với Trầm Kế cũng không còn mất tự nhiên như lúc ban đầu. Trầm Kế biết Trầm Thừa cần thời gian xoay chuyển quan hệ giữa hai người, sở dĩ anh quyết định mang Trầm Thừa theo bên người vì đề phòng cậu bị nhốt trong nhà một mình mà suy nghĩ miên man.

Một đường thuận lợi tới công ty, Trầm Kế tự mình sắp xếp Trầm Thừa ở phòng làm việc sát bên phòng mình.

“A Thừa nghe lời, anh đi họp một chút, trong phòng có sẵn trà bánh, muốn ăn gì thì tự đi lấy.”

Trầm Thừa gật gật đầu, Trầm Kế đang định đi thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, thấp giọng cười nói: “A Thừa ngoan đừng lén chuồn đi nữa, bằng không anh rất vui lòng tiến hành trừng phạt ở trong này a.”

Trầm Thừa nhất thời thẹn quá thành giận, dùng sức trừng Trầm Kế, oán hận không nói nên lời.

Đã không còn Trầm Kế canh giữ bên cạnh, Trầm Thừa có chút tự do. Chơi game, ăn chút đồ ăn vặt, tuy vẫn có chút nhàm chán nhưng vẫn tốt hơn bị nhốt trong nhà. Trầm Thừa không cố ý nghĩ tới quan hệ của mình và Trầm Kế hiện tại, cậu có chút mờ mịt. Trước đây, cậu cũng từng muốn cứ vậy cùng Trầm Kế ở bên nhau, nhưng không ngờ lại là loại quan hệ này. Trầm Thừa buồn bực gãi đầu, trước đó cậu từng nghĩ không có phụ nữ, không có chị dâu, chỉ có mình cùng Trầm Kế, nghĩ lại thì như vậy có khác gì hiện tại đâu? Chẳng lẽ trong tiềm thức cậu vẫn luôn thích Trầm Kế, chỉ là bản thân không hay biết mà thôi?

“Cậu Trầm.” Giọng nữ dễ nghe đánh gãy luồng suy nghĩ miên man của Trầm Thừa.

Trầm Thừa bất ngờ ngẩng đầu: “Cô Trần?”

Trần Khiết cười khanh khách đứng ở cửa phòng, áy náy nói: “Làm phiền rồi, tôi tới tìm Trầm tổng có việc nhưng anh ấy đang họp, trợ lý bảo tôi qua bên này chờ một lát.”

Trầm Thừa vừa nhìn thấy Trần Khiết liền nghĩ tới hết thảy mọi việc hôm qua đều từ cô gái này mà ra, trong lòng không thích chút nào, nhưng cậu biết Trần Khiết là khách hành lớn của Trầm Kế, không thể lộ ra ngoài như vậy, chỉ đành gật đầu có lệ: “Cô Trần ngồi đi.”

Trần Khiết im lặng đánh giá Trầm Thừa, cười khẽ ngồi xuống đối diện. Trầm Thừa tự nhiên tiếp tục chơi game, Trần Khiết thử gợi đề tài vài lần nhưng đều bị Trầm Thừa trả lời có lệ, qua vài lần, Trần Khiết chỉ mỉm cười hữu hảo nhìn Trầm Thừa, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Lúc Trầm Kế họp xong trở lại chính là thấy một màn như vậy, rõ ràng là ở cùng một phòng làm việc nhưng không hề nói chuyện với nhau, hệt như đối phương là người vô hình.

“A Thừa, cô Trần.”

“Trầm tổng.” Trần Khiết ưu nhã đứng lên, hướng về Trầm Kế khẽ gật đầu chào hỏi.


Bất đồng lúc đối mặt với Trầm Thừa, trước mặt Trầm Kế Trần Khiết tỏ ra thanh nhã xinh đẹp hơn. Trầm Thừa mẫn cảm nhận ra sự khác biệt, nhất thời cảnh giác. Nếu Trầm Kế nói anh cùng cậu ở cùng một chỗ thì Trần Khiết là chuyện gì.

Phản ứng như đụng phải đại địch của Trầm Thừa bị Trầm Kế xem trong mắt, anh hơi nhướng mi, không chút biến sắc mỉm cười. Anh thích bộ dáng bảo vệ chủ quyền của Trầm Thừa hiện tại, nó làm anh có xúc động muốn áp đảo cậu. Kiềm chế ý niệm muốn cùng một chỗ với Trầm Thừa, Trầm Kế vẫn không quên Trần Khiết vẫn còn ở bên cạnh.

Lần này Trần Khiết đến không có quan hệ tới công việc, xuất phát từ sự tự tin về chính mình, cô vẫn nghĩ Trầm Kế uyển chuyển cự tuyệt lời đề nghị kết hôn vì có hiểu lầm gì đó, việc cấp bách hiện giờ là cô cần liên thủ với Trầm Kế, vì thế cô không ngại hạ thấp lập trường của mình một chút.

Nghe Trần Khiết ngọt ngào giải thích xong, Trầm Kế nhăn mặt nhíu mày, không còn uyển chuyển như bình thường mà là dứt khoát cự tuyệt: “Thật xin lỗi, cô Trần, tôi đã có người mình thích rồi. Có lẽ lần trước tôi không nói rõ, chấn hưng Trầm gia tuy rất quan trọng, nhưng trong lòng tôi, người kia lại càng quan trọng hơn.”

Vẻ mặt Trầm Kế không giống giả vờ, Trần Khiết lắp bắp kinh hãi, lập tức xấu hổ mỉm cười: “Thật có lỗi, là tôi làm phiền anh.”

Vì chuyện xấu hổ này, Trần Khiết cũng không ở lại lâu mà vội vàng tạm biệt rời đi. Sau khi tiễn Trần Khiết, Trầm Kế quay đầu lại nhìn Trầm Thừa đang có chút đăm chiêu nhìn mình.

“Làm sao vậy?” Trầm Kế ôn hòa mở miệng.

Trầm Thừa thấp giọng nói: “Anh cả, anh thích em?”

Trầm Kế trịnh trọng gật đầu.

Trầm Thừa nhìn anh: “Kia về sau không có phụ nữ, cũng không có chị dâu, chỉ có hai chúng ta mà thôi.”

“Đương nhiên.”

Trầm Kế dứt khoát như vậy làm Trầm Thừa rất vừa lòng, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền nghĩ tới một vấn đề: “Chúng ta ở cùng một chỗ, Trầm Hi cùng anh họ ở cùng một chỗ, Trầm gia chẳng phải đã tuyệt tự như hi vọng của Vương Trường Lâm rồi sao.”

Trầm Kế sững sờ, không ngờ Trầm Thừa lại lo lắng vấn đề này, không khỏi bật cười, Trầm Kế nghiêm túc nói: “Trong lòng anh, A Thừa quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”

Trầm Thừa chấn động, tầm mắt dừng lại trên gương mặt nghiêm nghị của Trầm Kế, gật mạnh đầu: “Trong lòng em, anh cả cũng quan trọng nhất!”

“Ừ!” Trầm Kế nhẹ nhàng ôm Trầm Thừa vào lòng: “Anh biết!”

Điều làm anh thỏa mãn không phải là quan trọng nhất mà là quan trọng duy nhất, nghĩ tới tương lai sau này, Trầm Kế khẽ mỉm cười.

Hoàn PN 98.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.