Đọc truyện [Đam Mỹ] Thù Đồ – Chương 19: Phát sốt
Thù Đồ [19] Phát Sốt
*****
Lý Minh Hiên không ở lại phòng Trầm Hi quá lâu, lúc mưa nhỏ hạt hơn anh liền tạm biệt Trầm Hi. Trước khi đi, anh viết số điện thoại mình lên giấy ghi chú cho Trầm Hi để phòng ngừa sau này nếu gặp chuyện thì có thể gọi cho anh.
Trầm Hi khách sáo nói cám ơn ý tốt của Lý Minh Hiên, cũng không cự tuyệt. Nhưng thật sự trong lòng Trầm Hi không nguyện ý có nhiều quan hệ với Lý Minh Hiên, nghĩ tới giao tình của Lý Minh Hiên cùng Trầm Kế, cậu luôn nhịn không được mà hoài nghi động cơ Lý Minh Hiên tiếp cận mình.
Lý Minh Hiên nhìn ra sự xa cách của Trầm Hi, chỉ cười cười để lại số điện thoại chứ không nói thêm gì nữa.
Rời khỏi khách sạn, Lý Minh Hiên đưa tay ném quần áo vào ghế sau ô tô, đột nhiên có một vật thể màu đen trượt ra khỏi đống quần áo.
Lý Minh Hiên sửng sốt nhớ ra, hôm nay vì muốn tránh né điện thoại của mẫu thân nên cố ý tắt di động, sau đó tùy tiện bỏ nó vào đâu đó. Khó trách từ trưa đến giờ không có cuộc gọi nào.
Nghĩ nghĩ Lý Minh Hiên cầm điện thoại nhấn mở máy. Một trận chuông báo không ngừng kêu lên, mười mấy cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình, phần lớn đều tới từ Lý gia.
Lý Minh Hiên nhức đầu, anh không ngờ mẫu thân lại chấp nhất như vậy.
Không có tâm tư về nhà, Lý Minh Hiên im lặng ngồi trong xe châm một điếu thuốc, nghe tiếng mưa rơi lộp độp vào cửa sổ mà chìm vào suy nghĩ miên man.
Lại nói tiếp, hôm nay Lý Minh Hiên có thể gặp Trầm Hi bởi vì anh cũng đi viếng mộ như Trầm Hi. Cùng một mộ viên với mẫu thân của Trầm Hi, sau khi gia gia của Lý Minh Hiên qua đời cũng được an táng ở đây.
Lúc Lý gia gia còn sống coi trọng nhất chính là Lý Minh Hiên, từ nhỏ đã xem là người thừa kế để bồi dưỡng, Lý Minh Hiên cũng không phụ kì vọng của gia đình, từ đi học đến tiếp quản xí nghiệp gia tộc đều làm cả nhà hài lòng, nhưng chỉ có một điều duy nhất, cũng làm tổn thương trái tim gia gia sâu sắc nhất.
Trước khi Lý gia gia qua đời, Lý Minh Hiên đã trưởng thành, lúc anh về nước chuẩn bị tiếp quản xí nghiệp gia tộc, Lý Minh Hiên đã nghiêm túc nói chuyện với người nhà một lần.
Không nhìn tới đủ loại ánh mắt khiếp sợ của người nhà, Lý Minh Hiên thản nhiên thú nhận mình không có hứng thú với nữ nhân, có lẽ sau này anh sẽ yêu một nam nhân. Anh biết làm người thừa kế của gia tộc sẽ không tránh khỏi vận mệnh liên hôn, thậm chí còn phải sinh ra người thừa kế đời tiếp theo, chính là anh không thể cam đoan mình có thể làm được việc này.
Tính hướng của anh là trời sinh, anh không có cách nào thay đổi. Nếu người nhà có thể tiếp nhận thì anh sẽ dựa theo an bài của gia đình mà tiếp quản xí nghiệp gia tộc. Nếu người nhà không thể tiếp nhận, như vậy anh chọn lựa ở lại nước ngoài tự mình gây dựng sự nghiệp, Lý gia vẫn còn kịp bồi dưỡng Minh Phi làm người thừa kế.
Lời Lý Minh Hiên hệt như một quả bom ập tới, bao gồm cả Trầm Bích Tuyết cùng mọi người đều bị tin tức này oanh tạc không nhẹ. Nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Lý Minh Hiên, tất cả mọi người đều không thể không tin quyết tâm của anh.
Trầm Bích Tuyết còn từng hoài nghi Lý Minh Hiên thích Trầm Kế, Lý Minh Hiên giải thích rất nhiều lần người nhà mới tin cậu đối với Trầm Kế thật sự không có bất cứ tâm tư nào.
Cứ việc loại bỏ Trầm Kế, nhưng mọi người vẫn không cao hứng nổi. Lý gia gia thậm chí còn vì chuyện này mà bị kích thích nằm liệt giường. Lý Minh Hiên mặc dù cảm thấy áy náy nhưng không chịu thỏa hiệp, cuối cùng vẫn là Lý phụ thông suốt trước tiên. Đối với Lý phụ mà nói, chỉ cần Lý Minh Hiên có thể chống đỡ Lý gia thì liên hôn hay không cũng không cần thiết. Về phần người thừa kế đời sau, không phải còn Lý Minh Phi sao? Chuyện ông lo lắng nhất là Lý Minh Hiên một mình cô độc sống hết cả quảng đời còn lại, nhưng nghĩ tới điều kiện của đứa con Lý phụ cuối cùng cũng yên lòng.
Có Lý phụ thuyết phục, Lý gia gia cuối cùng cũng tiếp nhận sự lựa chọn của đứa cháu, Trầm Bích Tuyết bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
Sau khi Lý gia gia qua đời, Lý Minh Hiên nhiều năm như vậy vẫn đơn độc một người, Trầm Bích Tuyết thầm nảy sinh ý niệm. Cho dù Lý Minh Hiên thích nam nhân nhưng nhiều năm như vậy không phải vẫn chưa gặp được người động tâm sao? Như vậy vì sao không thử quen nữ nhân xem sao?
Ôm ý niệm này trong đầu, Trầm Bích Tuyết liền thay Lý Minh Hiên an bài hôm nay sẽ gặp gỡ một cô gái thế giao. Nhưng làm Trầm Bích Tuyết không ngờ chính là hôm nay Lý Minh Hiên không chỉ không xuất hiện, thậm chí còn khóa máy, im lặng biểu lộ thái độ của mình.
Nghĩ tới đây, Lý Minh Hiên cũng đoán được mẫu thân sẽ tức tới mức nào. Cười khổ một tiếng, Lý Minh Hiên dụi tắt điếu thuốc rời khỏi khách sạn. Về tới nhà, không ngoài ý muốn thấy Trầm Bích Tuyết ngồi ở phòng khách chờ mình.
Thấy Lý Minh Hiên vào nhà, cơn tức của Trầm Bích Tuyết cuối cùng cũng bị tâm tình lo lắng cho đứa con đánh bật, tuy không biểu lộ sắc mặt nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Có mắc mưa không?”
Lý Minh Hiên mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Trầm Bích Tuyết: “Dính một chút, bất quá có tắm ở chỗ Trầm Hi rồi.”
“Trầm Hi?” Lúc này Trầm Bích Tuyết mới chú ý quần áo trên người Lý Minh Hiên hơi chật một chút, không phải quần áo vốn có của đứa con.
Lý Minh Hiên kể lại đại khái chuyện gặp gỡ Trầm Hi hôm nay một lần, quả nhiên lực chú ý của Trầm Bích Tuyết lập tức bị chuyện này hấp dẫn, nghe xong thì thở dài một hơi thật sâu không nói thêm gì.
Lý Minh Hiên đang định lấy cớ rời đi thì Trầm Bích Tuyết cũng lấy lại lực chú ý: “Sao rồi? Chuyện hôm hay tính toán bưng bít bỏ qua như vậy?”
Lý Minh Hiên cười khổ đứng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm Trầm Bích Tuyết: “Mẫu thân, người biết con thích nam nhân mà.”
Trầm Bích Tuyết vội vàng phản bác: “Chính là không phải con vẫn chưa gặp được người động tâm sao? Cứ thử ở cùng nữ nhân một lần chẳng lẽ cũng không được?”
Lý Minh Hiên lắc đầu: “Nếu không có kết quả thì cần gì phải chậm trễ người ta.”
Trầm Bích Tuyết thất vọng liếc mắt nhìn Lý Minh Hiên: “Chính là con đã sắp ba mươi rồi, lỡ như vẫn không gặp được người động tâm, chẳng lẽ con cứ độc thân mãi sao? Mẹ với phụ thân của con đã lớn tuổi rồi, không biết còn ở bên cạnh con đến bao giờ, đến lúc đó Minh Phi cũng có cuộc sống của riêng nó, còn ai ở cạnh con đây?”
Lời nói Trầm Bích Tuyết tràn ngập lo âu, Lý Minh Hiên chỉ có thể mỉm cười trấn an: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ không một mình đâu.”
Nhìn Lý Minh Hiên tỏ ý không muốn nói nhiều, Trầm Bích Tuyết chỉ có thể từ bỏ: “Mẹ biết ý tứ của con rồi, sau này sẽ không tự tiện an bài gặp mặt cho con nữa, bất quá con cũng phải đáp ứng mẹ, nếu thật sự gặp được người con thích, nhất định phải đưa về cho mẹ xem đầu tiên.”
Lý Minh Hiên tự nhiên không chút do dự gật đầu.
Thuyết phục mẫu thân xong, Lý Minh Hiên mới thở phào một hơi.
Trở về phòng, một lần nữa thay đổi quần áo, Lý Minh Hiên thấy thời gian bất quá chỉ mới hai giờ chiều, nghĩ nghĩ sau đó xoay người tới phòng sách, ở đó còn một đống chuyện cần anh xử lý.
Bận rộn xử lý công việc thời gian luôn trôi qua rất nhanh, đợi đến khi Lý Minh Hiên lấy lại tinh thần mới phát hiện đã hơn sáu giờ. Duỗi thắt lưng, Lý Minh Hiên nhìn ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi lâm râm như cũ, ý niệm không biết Trầm Hi hiện giờ đang làm gì hiện lên trong đầu.
Ý niệm kia bất quá chỉ xẹt qua trong chớp mắt, di động đột nhiên vang lên. Một dãy số xa lạ xuất hiện trên màn hình.
“Alo?”
“Xin chào, xin hỏi ngài có phải bằng hữu của Trầm Hi tiên sinh không?” Điện thoại truyền ra giọng nữ tinh tế, tựa hồ có chút bất an.
Mày Lý Minh Hiên vô thức nhíu chặt: “Tôi là anh họ Trầm Hi, có chuyện gì?”
“Thật tốt quá, ngài là người nhà của Trầm Hi tiên sinh!” Giọng nói đối phương lập tức lộ ra cảm giác như đang thở phào nhẹ nhõm: “Là thế này, tôi là nhân viên dọn phòng của khách sạn Tinh Hào. Chiều nay chúng tôi tình cờ phát hiện Trầm tiên sinh sinh bệnh, chính là chúng ta không thể liên hệ với người nhà của Trầm tiên sinh, số điện thoại này là chúng ta phát hiện trong thùng rác…”
Đối phương nói tới đây thì âm thanh có chút chần chờ, tựa hồ cảm thấy chuyện phát hiện số điện thoại trong thùng rác không nên nói ra.
Lý Minh Hiên trực tiếp đánh gãy lời đối phương: “Trầm Hi hiện giờ thế nào?”
“Trầm tiên sinh phát sốt, chúng ta đã cho Trầm tiên sinh uống thuốc, chính là cậu ấy cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc.” Giọng nói đối phương lộ ra chút vội vàng, hiển nhiên là lo lắng Lý Minh Hiên không chịu tới.
Lý Minh Hiên rõ ràng nói: “Tôi lập tức tới ngay.”
Cúp điện thoại, Lý Minh Hiên cảm thấy chính mình quả thực đã chọc tức đến mức buồn cười. Anh vừa mới đưa số điện thoại cho Trầm Hi nhưng vừa quay lưng cậu đã quăng vào thùng rác, anh nên cảm thấy may mắn vì Trầm Hi không xé nát tờ giấy đó không a?
Lý Minh Hiên không biết Trầm Hi quả thật đã xé rồi, chẳng qua là xé thành hai mảnh được nhân viên dọn phòng của khách sạn liều mạng ghép lại. Lại nói tiếp nếu không phải hôm nay di động Trầm Hi bị thấm nước thì khách sạn cũng không có ý tưởng gọi cho Lý Minh Hiên. Lúc này mảnh giấy ghi số điện thoại được ép lại đang im lặng nằm chiễm chệ trên tủ đầu giường, cùng chờ đợi Lý Minh Hiên tới.
Lý Minh Hiên không trì hoãn lâu, tìm trong nhà vài loại thuốc hạ sốt, nói với mẫu thân tối nay có việc liền vội vàng chạy tới khách sạn.
Con đường từ Lý gia tới khách sạn Lý Minh Hiên đã đi vài lần, nhưng chưa bao giờ nôn nóng thế này. May mắn hiện giờ còn mưa lâm râm, trên đường cũng khá vắng vẻ, nửa tiếng sau Lý Minh Hiên đã đứng trước cửa phòng Trầm Hi.
Thẳng đến khi nhìn thấy Lý Minh Hiên tới, nhóm nhân viên trong phòng mới chính thức thở phào một hơi. Tuy bọn họ đều biết thân phận Trầm Hi nhưng lại không thể liên hệ với người nhà cậu, chỉ định gọi thử một chút không ngờ lại tìm được Lý Minh Hiên. Nghĩ tới những tin tức về Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên mấy ngày nay, đám nhân viên trong phòng không khỏi liếc mắt trao đổi.
Đám người tuy rất tò mò nhưng cũng không quên lời dặn dò của bác sĩ. Tinh Hào là một trong những khách sạn lớn nhất Trung Kinh, vi thuận tiện cho khách nên trong khách sạn có bác sĩ chuyên phục vụ cho khách. Trầm Hi vừa phát hiện sinh bệnh thì khách sạn đã lập tức cử bác sĩ tới. Sau khi kiểm tra cho ra kết luận là mắc mưa cảm lạnh nên hiện giờ phát sốt. Bệnh tình cũng không nghiêm trọng, phiền toái duy nhất là cần có người ở bên cạnh chăm sóc.
Vì thế Lý Minh Hiên mới bị tìm tới.
Cẩn thận nghe bác sĩ căn dặn, Lý Minh Hiên gật đầu biểu thị mình đã nhớ. Nhân viên khách sạn đặt thuốc lên tủ đầu giường, sau khi được Lý Minh Hiên ra hiệu thì im lặng rời khỏi phòng.
Lúc này, Lý Minh Hiên mới nhìn rõ bộ dáng Trầm Hi. Bất đồng với sắc mặt tái nhợt lúc trưa, lúc này gương mặt Trầm Hi phủ kín một tầng ửng hồng, mày nhíu chặt, hiển nhiên rất khó chịu.
Lý Minh Hiên cẩn thận vươn tay sờ sờ trán Trầm Hi, cảm xúc nóng bỏng dị thường, hiển nhiên sốt rất cao.
Lo lắng liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái, Lý Minh Hiên đang định rút tay về thì không ngờ bị Trầm Hi bắt lấy, làm thế nào cũng không chịu để anh rút tay lại.
“Ông ngoại, đừng bỏ lại một mình Tiểu Hi.
Trầm Hi ôm tay Lý Minh Hiên vào lòng, thấp giọng nỉ non.
Tiếng nỉ non này hệt như một cọng lông chim quét vào lòng Lý Minh, trái tim anh trong nháy mắt liền mềm nhũn.
Cẩn thận điều chỉnh tư thế, Lý Minh Hiên ngồi bên giường, dùng bàn tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về trấn an Trầm Hi.
Trầm Hi tựa hồ cảm thấy như vậy rất thoải mái, mày chậm rãi giản ra, chính là cả người lại cọ cọ tới sát bên cạnh Lý Minh Hiên. Mắt thấy Trầm Hi đã sắp lọt khỏi giường, Lý Minh Hiên không thể không ôm cậu trở lại. Nhưng lúc anh ôm Trầm Hi vào giữa giường thì Trầm Hi lại một lần nữa vô thức cọ tới gần anh, rơi vào đường cùng, Lý Minh Hiên không thể leo lên giường ngồi bên cạnh Trầm Hi.
Trầm Hi rất nhanh đều cọ cả người vào lòng Lý Minh Hiên, hệt như bạch tuột mà ôm lấy anh. Lý Minh Hiên muốn ôm Trầm Hi ra, không ngờ Trầm Hi lại ôm rất chặt, làm thế nào cũng không chịu buông.
“Ông ngoại, đừng bỏ lại Tiểu Hi.”
Những lời này cứ một mực nỉ non bên miệng Trầm Hi, Lý Minh Hiên thở dài một tiếng, cam chịu để Trầm Hi ôm mình.
Lý Minh Hiên cố gắng chịu đựng tới nửa đêm cuối cùng nhịn không được cũng ngủ mất, theo tư thế Lý Minh Hiên thay đổi, Trầm Hi nhanh chóng tìm được một vị trí thoải mái trong lòng anh, tiếp tục ôm Lý Minh Hiên nặng nề ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh, Lý Minh Hiên chú ý tới Trầm Hi đang nằm trong lòng mình, hơi điều chỉnh tư thế một chút, thật cẩn thận bảo hộ cậu trong lòng.
Hoàn