[Đam Mỹ] Thiên Tử

Chương 9: Thái hậu


Đọc truyện [Đam Mỹ] Thiên Tử – Chương 9: Thái hậu

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Thần Hi vẫn lâm triều như cũ. Mà chúng hậu phi cũng đến Từ An Cung thỉnh an Tiêu thái hậu.

Tiêu quý phi ngồi đầu trong tất cả phi tần, biểu lộ rất rõ ràng tâm trạng không vui của mình ngày hôm nay, mấy vị phi tần cấp thấp cũng run sợ trong lòng, làm việc càng cẩn thận.

“Được rồi, đều đứng dậy đi.” Thái hậu cho chúng phi tần miễn lễ, rồi bảo mọi người ngồi xuống, cũng không trách móc Tiêu quý phi bướng bỉnh. Nhưng liếc mắt quét qua mọi người, thấy bên cạnh Tiêu quý phi có một nữ tử đang ngồi cúi đầu, trống ra một vị trí với người bên cạnh.

Chúng hậu phi tựa hồ cũng đã quen rồi, chỉ an tĩnh về chỗ ngồi.

Hôm nay trong bốn phi tần, chỉ có Tiêu quý phi và Trang phi có mặt.

Đức phi là nam phi, ngay từ đầu đã không lọt mắt Triệu Thần Hi, Thái hậu cũng mượn cớ tránh hiềm nghi liền miễn cho y thỉnh an mỗi ngày. Mà trái lại Thục phi bình thường lanh lợi, nhưng từ lúc mang thai thường xuyên sử dụng mọi loại lý do để Hoàng đế cũng miễn cho nàng đến Từ An Cung thỉnh an.

Thục phi quả thật thông mình, bình thường giả vờ ngoan ngoãn để Thái hậu không nắm được nhược điểm. Đến đúng lúc lại luôn có thể cao chạy xa bay, khiến Thái hậu muốn làm gì cũng với không tới người được.

Nhưng mà, bây giờ ai gia vẫn chưa già đâu. Hiện tại muốn mượn Hoàng đế giẫm trên đầu ai gia, có phải là động thủ hơi sớm rồi không?

Thái hậu nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Bây giờ chưa qua xuân hàn*, sáng sớm như vậy, Trang phi, ngươi cũng không cần mỗi ngày chạy qua chỗ ai gia nữa đâu. Thân thể ngươi càng ngày càng nặng nề, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao sinh tốt được?”

(*Xuân hàn: tiết lạnh mùa xuân)

Trang phi ngồi phía dưới vừa nghe thấy, vội vàng đỡ bụng đứng lên hành lễ với Thái hậu, “Thái hậu nương nương sao lại nói như vậy. Thân thể nô tì vẫn khoẻ, huống gì cũng không có bệnh nặng gì không thể di chuyển được, sao có thể miễn đi cả lễ nghi cơ bản chứ?”

Thái hậu khẽ mỉm cười: “Ai gia hiểu lòng hiếu thảo của ngươi. Nhưng vẫn lấy thân thể làm trọng, sinh cho ai gia thêm một cháu trai mới là quan trọng nhất.”


Trang phi khéo léo đáp: “Dạ, nô tì kính cẩn tuân theo giáo huấn của Thái hậu nương nương.”

“Được rồi, mau ngồi xuống đi.” Thái hậu phất phất tay, “Lưu ma ma, thêm một cái đệm mềm trên ghế Trang phi.”

Trang phi lại nói tạ ơn, lúc này mới thật sự ngồi xuống ghế đã được đặt thêm một cái đệm mềm.

Tiêu quý phi nhìn cái bụng nhô ra, lúc này Trang phi vô cùng dịu ngoan, đối lập so với một người khác, tức thì cảm thấy nữ tử trước mắt thuận mắt hơn đôi chút so với bình thường.

Tiêu quý phi không kìm được mở miệng nói: “Hiếu tâm của muội muội có thể coi như là hiếm có, thân thể nặng nề như vậy thật sự không dễ dàng gì.”

Trang phi vẫn khẽ giọng nói: “Tỷ tỷ quá khen rồi.”

Thấy dáng vẻ nàng ôn nhu nghe lời như vậy, Tiêu quý phi thoáng dễ chịu, nhưng ngọn đuốc trong lòng vẫn nghẹn ở ngực. Cũng không biết trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, liền hừ lạnh một tiếng,

“Không phải vậy sao. Thân thể muội muội đã gần tới ba tháng rồi phải không? Không bỏ một ngày đến đây thỉnh an cô mẫu. Mà một vì phi tần khác nha… đến bây giờ chưa từng thấy mặt ở Từ An Cung!”

Trang phi yên tĩnh lắng nghe, cũng không đáp trả. Tiêu quý phi cũng không cần nàng trả lời gì, chỉ tiếp tục nói:

“Cũng phải, thân thể vị kia quý giá lắm. Thân thể cứ hai ba ngày là không khoẻ, còn làm khổ Hoàng thượng chúng ta nữa chứ. Tối qua nghe nói lại động thai khí, vậy không điều dưỡng tốt rồi, sau này cũng không biết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Đâu còn có thể tới thỉnh an cô mẫu chứ?”

Những lời này mà Tiêu quý phi dám nói ra, phi tử khác chỉ nghe một chút, đầu đã cúi thấp xuống thêm ba phân.

Thái hậu cũng cảm thấy lời này của Tiêu quý phi có hơi quá, liền lên tiếng cắt ngang,


“Được rồi, thân thể Thục phi không khoẻ, không đến cũng phải. Mọi chuyện lấy hoàng tự làm trọng. Sau này các ngươi nếu có ai mang thai, ai gia cũng cho phép các ngươi miễn thỉnh an.”

Thái hậu vừa nói ra, chúng phi tần và ngay cả Trang phi liền vội vàng đứng dậy, quỳ xuống im lặng không dám nói gì.

“Ai gia chỉ nói thế thôi, các ngươi làm gì vậy.”

Bảo mọi người đứng dậy, Thái hậu dường như hơi mỉa mai lại tựa như trấn an nói mấy câu, thấy dáng vẻ khúm núm của chúng phi tần, lúc này mới cười cho phép mọi người giải tán.

Tiêu quý phi dĩ nhiên ở hàng đầu trong chúng phi tần, chờ các phi tần đều đã đi hết, lúc này mới oan ức đứng bên cạnh Thái hậu,

“Cô mẫu…”

Thái hậu lắc đầu liếc mắt nhìn Tiêu quý phi, “Diệc Dao, con lại gấp gáp rồi.”

“Nhưng mà cô mẫu, hôm qua lâu lắm Hoàng thượng mới đến Hoa Cảnh Điện con một lần, tiện tỳ Trần Uyển Dong kia liền con lôi thẳng Hoàng thượng từ chỗ đi! Động thai khí? Vì sao Hoàng thượng vừa đến là khoẻ rồi? Động thai khí thêm mấy lần nữa, cẩn thận cái thai thật không còn nữa!”

Thái hậu thoáng nhìn vẻ mặt kích động của Tiêu quý phi, vội vàng cắt ngang nàng, “Diệc Dao, nói cẩn thận!”

Tiêu quý phi lôi kéo ống tay áo Thái hậu, oan ức đến viền mắt cũng đỏ lên, “Nhưng mà cô mẫu, chẳng nhẽ nào người để cháu gái bị ức hiếp như vậy sao? Không biết đám tiện nhân kia đang nói gì sau lưng con!”

Trong đoạn thời gian này, trong cung truyền ra tin Hoàng thượng ném mặt mũi của Thục phi, nửa đêm từ Hoa Nguyệt Điện trở về Kiền Nguyên Cung.


Những năm này Thục phi được sủng ái đã rõ như ban ngày, tuy nàng không đến trình độ độc sủng trong ba nghìn người, nhưng danh tiếng ở trong hậu cung này cũng không nhỏ.

Thục phi chỉ là một cung nữ sinh ra không có bối cảnh gì, toàn dựa vào sủng ái của đế vương đến nay đã là một trong bốn phi tần có địa vị cao. So với Tiêu quý phi gia thế vốn hiển hách, càng chọc đám người Trang phi ghen ghét hơn.

Bị một nô tài thấp nhất dưới mình giẫm lên mặt, các quý nhân trong cung có thể nuốt xuống cơn giận này sao? Mấy năm nay không biết có bao nhiêu người chờ ngày Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ Thục phi. Nhưng nhiều năm như vậy, sủng ái của Thục phi càng tăng thêm theo từng ngày, khiến mọi người thật sự nín một cơn giận lớn.

Chuyện náo loạn đêm đó ở Hoa Nguyệt Điện vừa truyền ra, vui vẻ nhất dĩ nhiên là Tiêu quý phi.

Tiêu quý phi từ bé sống ở Tiêu gia, vốn đã kiêu ngạo, coi thường nhất là đám hạ nhân như Thục phi. Hơn nữa tính cách còn ngang ngược hay ghen tị, lúc Thục phi phong phi, Tiêu quý phi thật sự đã náo loạn một trận với Hoàng đế.

Nhưng náo loạn tới náo loạn lui, cuối cùng Thục phi vẫn ngồi lên vị trí phi tần. Mỗi khi Tiêu quý phi nghĩ đến việc một cung nữ đê tiện cũng có thể ngồi ở vị trí phi tần xấp xỉ như mình, thì cực kì ghê tởm.

Hôm qua vốn lẽ rất vui vẻ xem trò cười của Thục phi, ngay cả Hoàng thượng cũng đến Hoa Cảnh Điện của mình. Cuối cùng còn chưa ăn xong bữa tối đã bị Thục phi đưa đi.

Đây gọi là gì? Chẳng lẽ Thục phi ra uy với mình? Chứng minh ở trong lòng Hoàng thượng, một câu khó chịu của ả còn xếp hạng cao hơn mình?! Điều làm Tiêu quý phi cảm thấy buồn bực xấu hổ là, Hoàng thượng thật sự lập tức rời khỏi chỗ mình đi đến Hoa Nguyệt Điện đó.

Lần này được lắm, vốn trong cung đều đang coi trò cười của Thục phi. Kết quả nhờ một bữa cơm, trái lại mình thành chuyện cười của toàn bộ hậu cung!

Tiêu quý phi càng nghĩ càng giận. Hôm qua Hoàng thượng vừa vào Hoa Cảnh Điện mình liền bị một tên thái giám nho nhỏ chuyển lời kéo thẳng đến Hoa Nguyệt Điện. Việc này không phải là Thục phi tát mình một bạt tai trước mặt mọi người sao!

“Cô mẫu!” Tính tình Tiêu quý phi cao ngạo, cơ bản không nhịn được chuyện mất mặt như thế, suy nghĩ thêm mấy lần, trong thanh âm đều mang theo vẻ nghẹn ngào, “Cô mẫu, cô phải làm chủ cho con!”

Con ruột của Thái hậu mới ba tuổi đã chết yểu, về sau lấy lý do đau lòng và cô đơn, đặc biệt xin Tiên hoàng một ân điển, thường xuyên mang Tiêu Diệc Dao vào cung nuôi dưới gối mình.

Mặc dù sau đó khi Tiên hoàng đưa Tiêu Thái hậu lên vị trí hoàng hậu, đã đem Thái tử Triệu Thần Hi làm con danh nghĩa của nàng. Nhưng khi đó Triệu Thần Hi đã lớn, huống gì coi như là dưới danh nghĩa của nàng, Triệu Thần Hi cũng ở Đông Cung, có thể thân cận bao nhiêu với Tiêu Thái hậu chứ?

So với Tiêu Diệc Dao vẫn nuôi ở bên cạnh mình hơn phần nửa thời gian, lại cùng một huyết mạch với mình, trong lòng Tiêu Thái hậu vẫn luôn thương yêu như khuê nữ ruột của bản thân.


“Yên tâm, có cô mẫu ở đây, ai dám bắt nạt con? Huống gì gần đây Thục phi cũng mượn cái bụng kia của nàng ta để gây rối mà thôi, tim của Hoàng đế vẫn luôn ở nơi này của con. Con phải tu dưỡng tâm tính đi, biết không?”

Dù gì Thái hậu cũng từ từ dỗ Tiêu quý phi, chờ nàng bình phục lại tâm trạng rời khỏi rồi, Thái hậu mới ngồi trên tháp quý phi rơi vào trầm tư.

Trước kia Thái hậu vẫn cảm thấy Thục phi chỉ là diễn một vở hài kịch mà thôi, nhưng vì ngoài mặt duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Hoàng đế, nên vẫn không động đến nàng.

Dĩ nhiên, càng suy nghĩ kĩ hơn thì Hoàng đế sủng ái một cung nữ không có hậu trường không có địa vị, dù sao vẫn tốt hơn là sủng ái một hậu phi mà nhà mẹ có địa vị như Trang phi. Ít nhất sau này thật sự muốn làm gì, Thục phi cũng phải đắn đo suy nghĩ nhiều hơn Trang phi.

Mấy năm nay xét về tổng thể thì Thục phi cũng coi như là tinh quái, Thái hậu cũng không can thiệp quá nhiều. Cho dù thỉnh thoảng Tiêu quý phi hơi ghen một chút, nhưng thấy Hoàng đế phần lớn vẫn thiên vị Tiêu quý phi, Thái hậu cũng chỉ tuỳ ý bắt chẹt Thục phi một tí, rồi trấn an vỗ về Tiêu quý phi là xong.

Nhưng lúc này xem ra Thục phi hình như không chỉ đơn giản như thoạt nhìn.

Trước kia so với Thục phi, Thái hậu quả thật càng lưu tâm tới hài tử trong bụng Trang phi. Cũng may thai đầu tiên của Trang phi là một công chúa, lúc này mới khiến Thái hậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Thục phi đã đoạt ngay được thai rồng, cũng đoạt luôn vị trí Hoàng trưởng tử.

Nếu như thai này của Thục phi còn là một hoàng tử, địa vị của nàng ở trong cung sẽ không giống như trước nữa.

Ninh quý nhân, mẫu phi của Nhị hoàng tử cũng là một người không đại vị, sinh gần như cùng lúc với Thục phi. Nhưng nếu Hoàng đế có hai hoàng tử đều do Thục phi sinh ra, hơn nữa đến bây giờ Hoàng đế vẫn chưa lập hoàng hậu. Đến lúc đó sợ rằng mấy lão thần trên triều cũng sẽ có chút mưu tính đi…

Aiz, nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân căn bản cũng bởi vì Tiêu quý phi chưa có con trai của mình. Nếu như Tiêu quý phi cũng có thể có một hoàng tử, cái ghế hoàng hậu kia đã sớm là của nàng rồi.

Năm đó khi Hoàng thượng đăng cơ không thể phong hậu, ba năm đã qua, các hậu phi từng người lần lượt có con, nhưng Tiêu quý phi không có động tĩnh gì, càng không có lý do để Hoàng đế phong hậu.

Nghĩ lại thấy Thục phi hai năm mà dưới gối đã có cả trai gái song toàn không nói, bây giờ trong bụng còn thêm một đứa nữa!

Tiêu Thái hậu dùng ngón tay vẫn luôn được bảo dưỡng trắng nõn mịn màng nhẹ nhàng xoay xoay vòng tay ngọc thuý trên cổ tay. Mắt phượng nhỏ dài hơi rũ xuống, che lại sự lạnh lẽo ở bên trong.

Hết chương 9


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.