Đọc truyện [Đam Mỹ] Thiên Tử – Chương 79: Huân hương
Editor: Cát CánhThúy Hân ôm mặt âm thầm xem thường, ngươi thực sự cho rằng những Cấm Vệ Quân kia đều bất tài chắc? Một cung nữ nhỏ bé, ngươi nói trà trộn ra ngoài là có thể trà trộn ra được sao?
Nhưng trên mặt vẫn là vẻ cầu xin liên tục dập đầu, “Nương nương bớt giận, là nô tì vô dụng, nhưng nô tì thực sự không còn cách nào khác nữa!”
Tiêu quý phi tức nghẹn họng, ở đây lại không còn biện pháp nào khác. Nàng liên tiếp gọi mấy cung nhân, nhưng nào có ai có thể thực sự đi ra được, một đám chỉ có thể giống như Thúy Hân, quỳ xuống đất thỉnh tội.
Đánh mắng một trận, Tiêu quý phi cũng thực sự chẳng thể làm gì, ngồi trên ghế quý phi thở hổn hển.
Ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, im lặng một lúc lâu, đột nhiên nàng lấy ra ấn tỉ mà mình mang theo trên người, cắn răn dặn dò đại cung nữ tâm phúc của mình.
“Thanh Diên, cươi cầm ấn tỉ của bản cung, nhanh chóng tới Từ An Cung! Hôm nay bản cung nhìn xem, rốt cuộc còn ai dám cản!”
Thanh Diên nghe thấy lời này, trong lòng cũng sợ hãi. Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thử một lần.
“Vâng, nô tì đi ngay.”
Tiêu quý phi đã là quý phi, đương nhiên cũng không thể dùng ấn tỉ bừa bãi. Nếu như chuyện hôm nay chỉ là nàng tự mình dọa mình, Hoàng thượng nhất định sẽ chú ý tới nàng, sau đó nhất định sẽ hỏi rõ ràng.
Nhưng so với chuyện sau này bị nghi ngờ, Tiêu quý phi càng sợ bây giờ Hoàng thượng biết được nàng đã tham gia vào chuyện này hơn. Chỉ cần có thể bình yên vượt qua, sau này đều có thể từ từ tính toán.
Thanh Diên cẩn thận nhận lấy ấn tỉ, còn chưa kịp đứng dậy, tiểu thái giám bên ngoài đã chạy tới truyền tin.
“Nương nương, Liên tổng quản tới rồi, nói muốn truyền nương nương tới Phượng Dương Cung yết kiến.”
Tiêu quý phi trong lòng hoảng hốt, quay đầu giậm chân với Thanh Diên đang ngây ngốc, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau đi từ cửa bên ra! Nhất định phải gặp cô mẫu, mời cô mẫu lập tức tới Phượng Dương Cung!”
Lúc này Thanh Diên mới hoàn hồn lại, gật gật đầu, nhét ấn tỉ lại, hoảng hốt đi vào trong hậu điện.
Thấy Thanh Diên đi rồi, lúc này Tiêu quý phi mới hít sâu mấy hơn, cố gắng áp giọng nói:
“Mời Liên công công vào đi.”
Tiểu thái giám nhanh chóng lui xuống mời Liên Cẩn từ bên ngoài điện vào.
“Nô tài bái kiến nương nương.” Liên Cẩn nhìn thấy Tiêu quý phi, không có bất cứ lời nói dư thừa nào, đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng thượng hạ lệnh cho nô tài tới, mời nương nương lập tức tới Phượng Dương Cung yết kiến.”
Tiêu quý phi hơi cứng ngắc cười cười, “Không biết… không biết bệ hạ đột nhiên tuyên triệu là vì việc gì?”
Liên Cẩn nói: “Việc này nô tài thực sự không biết, chỉ là Hoàng thượng phân phó làm việc mà thôi. Nương nương, người có định đi cùng với nô tài không?”
Bình thường nếu như Liên Cẩn không cho nàng mặt mũi như thế này, cho dù là người bên cạnh Hoàng thượng, nàng cũng phải dạy dỗ một trận. Nhưng hôm nay không giống vậy, thấy Liên Cẩn thúc giục, nàng vẫn cố gắng tìm cớ kéo dài thời gian.
“Vậy bản cung đi thay quần áo, Liên công công xin đợi một lát.”
Liên Cẩn cười cười, lại lắc đầu, thúc giục lần nữa, “Nương nương, Hoàng thượng đã đang đợi ở Phượng Dương Cung rồi. Nếu như tới muộn, e rằng hoàng thượng sẽ sốt ruột. Nương nương đi trước, có lẽ hoàng thượng cũng sẽ không trách tội.”
Tiêu quý phi không còn cách nào khác, trong bụng mắng Liên Cẩn “đồ chó má”, “không có mắt”, nhưng ngoài mặt chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Có Liên Cẩn đi cùng, nàng cũng không cần phải xông ra khỏi cửa trái nữa. Thị vệ đều cung kính nhường qua một bên, thậm chí Liên Cẩn còn chuẩn bị tốt cả kiệu.
Nhưng so với ban nãy nóng lòng ra ngoài, hận không thể lôi tất cả những thị vệ cản đường ra ngoài chém. Bây giờ Tiêu quý phi lại mong những thị vệ này tới nói một câu ở trong cung không an toàn, không tiện đi lại khắp nơi.
Nhưng chuyện lớn bằng trời cũng không sánh được một mệnh lệnh của Hoàng thượng. Tiêu quý phi được mời lên kiệu, một đám người nhanh chóng đi về phía Phượng Dương Cung.
Càng gần Phượng Dương Cung, thị vệ tuần tra xung quanh lại càng nhiều. Tới bên ngoài Phượng Dương Cung, càng nghiêm ngặt hơn so với Hoa Cảnh Điện. Cấm Vệ gần như bao vây cung điện thành một chiếc thùng sắt.
Tiêu quý phi xuống kiệu ở bên ngoài cổng Phượng Dương Cung, được Thúy Hân đỡ đi mấy bước đã có nội giám tiến lên phía trước.
“Hoàng thượng có lệnh, truyền một mình Tiêu quý phi vào yết kiến, những người khác đứng đợi ở bên ngoài.”
Tiêu quý phi sửng sốt, những cung nhân Hoa Cảnh Điện đi theo nàng ta tới đây đã run rẩy quỳ xuống một bên. Tiêu quý phi chẳng còn cách nào, chỉ có thể cứng rắn theo Liên Cẩn tiếp tục đi vào bên trong.
Khi đi xuyên qua tiền đình vào trong trung điện, Hoàng đế vẫn ngồi trên bậc thang cao cao của trung điện, thong dong bưng tách trà. Trung đình lúc trước bị làm loạn lên cũng đã được dọn dẹp sơ qua, thoạt nhìn có chút trống trải.
Chu Thành và những thị vệ mà hắn dẫn xông vào Phượng Dương Cung đã bị lôi xuống, xung quanh chỉ còn lại thị vệ canh giữ và cung nhân hầu hạ.
Tiêu quý phi đứng dưới bậc thang, từ xa thỉnh an Triệu Thần Hi, “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”
“Đứng dậy đi.” Triệu Thần Hi tùy ý gọi nàng đứng dậy, hỏi: “Có biết tại sao hôm nay trẫm lại ngươi tới đây không?”
Tiêu quý phi không dám ngẩng đầu, “Thần thiếp, không….không biết, mong Hoàng chỉ rõ.”
“Vậy sao?” Triệu Thần Hi nâng tay, lập tức có nội giám bưng cái khay đi tới bên cạnh Tiêu quý phi, “Vậy ngươi có quen mấy thứ đồ này không?”
Tiêu quý phi vừ nhìn thấy ba búp bê cắm kim, nhất thời sợ run lên, thiếu chút nữa đã gào thét chói tai.
“Không! Thần thiếp… thần thiếp chưa từng nhìn thấy thứ đồ này.” Nàng ngước mắt lên, đúng lúc chạm vào ánh nhìn lạnh lùng của Hoàng đế, nàng vội vàng cúi đầu, ép bản thân mình phải bình tĩnh nói: “Thứ này… thứ này vừa nhìn đã biết là vật vu thuật, tại sao lại xuất hiện ở trong cung?”
Triệu Thần Hi nói: “Trẫm cũng muốn biết vấn đề này, vậy ngươi có biết tại sao vật này lại xuất hiện trong cung không?”
Tiêu quý phi bị dọa liên tục lắc đầu, “Hoàng thượng, người đang hoài nghi thần thiếp sao? Thần thiếp chưa bao giờ nhìn thấy vật này, sao có thể biết nó từ đâu tới?”
Thấy Hoàng đế vẫn lạnh lùng nhìn mình, tim Tiêu quý phi đập như sắp nhảy ra ngoài. Còn muốn giải thích gì đó, ngoại điện đột nhiên truyền tới tiếng thông báo của nội giám.
“Thái hậu nương nương tới –!”
Tiêu quý phi chợt buông lỏng, suýt nữa ngã ra đất.
Triệu Thần Hi nhìn nàng, mặt không cảm xúc đứng dậy, bước xuống cầu thang nghênh đón Thái hậu.
Triệu Thần Hi mới vừa đi tới bên cạnh Tiêu quý phi, Thái hậu đã bị cung nhân vây quanh đi vào.
“Nhi Thần bái kiến mẫu hậu.” Triệu Thần Hi thỉnh an thái hậu, thuận tiện bước lên trước đỡ bà, “Sao mẫu hậu lại đột nhiên tới đây?”
Thái hậu đặt tay lên tay Triệu Thần Hi, để hắn đỡ chậm rãi bước lên bậc thang ở trung điện, trong lòng cũng thở ra một hơi.
“Ai gia có thể không tới sao? Trong cung đột nhiên ồn ào như thế, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Triệu Thần Hi đương nhiên cũng đã phân phó Hạ Tích đích thân mang người tới trông chừng Từ An Cung của Thái hậu. Nhưng dù sao Thái hậu cũng không phải là Tiêu quý phi, cho dù là thân phận hay là thủ đoạn, nếu như bà muốn ra, Hạ Tích có thể kéo dài tới bây giờ đã không dễ dàng rồi.
Liên Cẩn đã chuẩn bị tốt ghế ngồi mới trên bậc thang, Thái hậu được Triệu Thần Hi đỡ ngồi xuống, lúc này mới nhìn thoáng qua Tiêu quý phi đứng dưới bậc thang.
“Sao Tiêu quý phi cũng tới đây? Rốt cuộc là trong cung đã xảy ra chuyện gì mà huy động nhiều người như vậy?”
Giờ phút này Triệu Thần Hi hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng như ban nãy, cũng rất kiên nhẫn với Thái hậu, trực tiếp ngoắc tay, bảo Liên Cẩn nói nguyên nhân hậu quả toàn bộ sự việc cho Thái hậu.
Thái hậu nghe xong, lại nhìn thấy ngày sinh tháng đẻ lấy ra từ trong ruột búp bê. Rõ ràng chính là của Hoàng đế, Đại hoàng tử và bản thân bà.
“Rầm” một tiếng nện chén trà xuống dưới bàn, trong lời nói của Thái hậu mang theo sự tức giận.
“Làm sao, tại sao trong Phượng Dương Cung lại xuất hiện thứ bùa chú này?!”
Liên Cẩn bình tĩnh nhẹ giọng giải thích.
“Hồi bẩm nương nương, thứ này không phải phát hiện ở Phượng Dương Cung. Mà là do bị một thị vệ thuộc hạ của Chu thống lĩnh mang tới giấu vào trong bồn hoa ở Phượng Dương Cung, lại đúng lúc bị nội giám ở Phượng Dương Cung bắt được ngay tại trận. Thị vệ kia đã bị bắt giữ, đang thẩm vấn.”
Thái hậu dừng lại một chút, thấy câu chuyện không thể đổ lên người Hoàng hậu, trong lòng cũng sốt ruột.
Bà ở Từ An Cung loáng thoáng nghe thấy tin tức, tuy rằng không được đầy đủ, nhưng thời điểm đi ra ngoài lại bị Hạ Tích tìm mọi cách kéo dài thời gian, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ bên dưới của Tiêu quý phi, trong lòng sao có thể không rõ ràng?
Chuyện thuật vu cổ lộn xộn này, tám phần là do Diệc Dao giấu bà làm, đồng bọn chính là tên Chu Thành kia! Nếu như muốn dùng thứ này đế phá Hoàng hậu, vậy cũng phải làm cho sạch sẽ một chút! Bị người bắt ngay tại trận, quả thực là….
Thái hậu cũng vừa lo vừa giận, nhưng trên mặt lại không hề thể hiện ra. Cũng may là thái độ của Hoàng đế với bà vẫn cung kính ôn hòa, làm cho bà an tâm hơn không ít.
Nâng chén trà lên uống, Thái hậu bình tĩnh lại, thế cục hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
“Hoàng hậu đâu?” Thái hậu đặt chén trà xuống, nhìn xung quanh, “Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lại không thấy y tới xử lý? Chuyện của Lục Cung vẫn là do y quản lý mà?
Liên Cẩn nhanh chóng nói: “Hồi bẩm nương nương, Hoàng hậu điện hạ ngã bệnh rồi.”
Thái hậu sửng sốt, “Ngã bệnh rồi?”
“Đúng vậy.” Triệu Thần Hi cũng ở bên cạnh thở dài, “Hôm nay không biết tại sao, đầu tiên là Tứ hoàng tử khóc không ngừng. Hoàng hậu chăm sóc Tứ điện hạ nửa ngày, đột nhiên cũng bị bệnh. Truyền mấy thái y tới nhưng đều không tra được ra nguyên nhân.
Nói xong, ánh mắt còn nhìn thoáng qua búp bê trên khay, Thái hậu đột nhiên bị nghẹn không nói được ra lời nào.
Hoàng hậu sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại bệnh đúng vào lúc này. Ý của Hoàng đế không phải là có thể Hoàng hậu không ốm mà là do thuật vu cổ này gây nên sao.
Bây giờ không có cách nào đổ việc này lên người Hoàng hậu, Thái hậu cũng không dám làm quá mức, chỉ có thể nói:
“Nói bậy! Trên thế gian này làm gì có chuyện quỷ thần, thuật vu cổ cũng chỉ là mê hoặc lòng người. Còn không mau để thái y vào điều trị cho Hoàng hậu lại còn đổ trách nhiệm như vậy!”
Triệu Thần Hi gật đầu.
“Mẫu hậu nói đúng, trẫm đã trách phạt bọn họ rồi. Chẳng qua bây giờ thân thể Hoàng hậu mang bệnh, trong Phượng Dương Cung lại xuất hiện sự việc thế này, nếu như trẫm không tra rõ sự tình, trong cung này… sợ rằng về sau sẽ càng có người coi trời bằng vung.”
Tiêu quý phi quỳ gối bên dưới nghe thấy mấy câu cuối cùng, thân thể hơi rụt lại. Thái hậu thấy vậy, âm thầm liếc mắt trừng nàng một cái.
Thái hậu nói: “Chuyện này đã tra được kết quả gì chưa?”
Triệu Thần Hi nói: “Có chút kết quả rồi, đúng lúc Thái hậu tới, Hoàng hậu không có ở đây, phiền mẫu hậu giúp trẫm xử lý việc này.”
Nghe được Hoàng đế thực sự nói có kết quả, Thái hậu cũng ngồi không vững, trong lòng nhanh chóng nghĩ kế sách đối phó, ngoài miệng chỉ có thể đồng ý.
“Hoàng đế sao lại nói vậy, ai gia cũng không phải già tới mức không di chuyển được. Chuyện trong cung này, đương nhiên cũng phải quản một chút.”
Nghe xong Thái hậu nói lời này, khuôn mặt Triệu Thần Hi càng buông lỏng, sai người truyền nội giám ở Thượng Công Cục vừa mới kiểm tra búp bê.
Hai nội giám quỳ xuống đất thỉnh an Hoàng đế và Thái hậu, sau đó mới cẩn thận tìm lời nói:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, vải vóc, chỉ, cùng với bông nhồi bên trong con búp bê này, đều là những vật tầm thường bên ngoài cung, cũng không có ghi chép những vật tư này trong cung, không thể tìm ra.”
Thái hậu và Tiêu quý phi nghe thấy vậy, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng ra tám phần.
Còn chưa đợi nàng thở ra một hơi, lại nghe nội giám kia nói.
“Nhưng sợi bông bên trong, lại không cẩn thận bị người làm dính chút huân hương. Hương này… là hương Tiêu Lan ở trong Hoa Cảnh Điện.”
Hết chương 79