Đọc truyện [Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ – Chương 8
Đảo mắt đã qua nửa năm.
Dưới mắt người ngoài, nửa năm này hoàng đế chăm lo việc nước, không gần nữ sắc, tu văn diễn võ, tinh khí thần trên người khác biệt rõ ràng, long thể cũng cường kiện hơn trước rất nhiều, làn da vốn tái nhợt không huyết sắc đã trở thành màu mật ong khỏe mạnh, nghe nói hiện tại hoàng đế đã có thể kéo cả cánh cung tam thạch, còn có thể bắn trúng cả hồng tâm cách năm mươi bước.
Còn luyện quyền thuật với thị vệ.
Vốn dĩ vóc người của Nhiếp Huyễn không thấp, chỉ làm ốm đến nỗi một trận gió cũng có thể thổi bay, sau nửa năm bồi bổ rèn luyện, thoạt nhìn tựa như thay đổi thành một người khác, bởi vì dáng người dày, có vẻ cao lớn hơn nhiều, mặc lên long bào cũng thêm vẻ uy nghiêm.
Khinh bạc phù lãng giữa chân mày lại càng không còn nhìn thấy.
Thật sự là trở thành một bộ dáng của minh quân.
Chu Hi nghĩ như vậy, thoáng nhíu nhíu mày, rất nhẹ rất mau, lập tức liền trở lại thành quân tử phiên phiên như mộc xuân phong khóe môi luôn treo ba phần tươi cười.
Khi hắn đánh giá hoàng đế, hoàng đế cũng đang nhìn hắn, chân mày còn nhăn hơn cả hắn, nhưng cũng nhanh chóng thu liễm bước đến, đổi thành một nụ cười thân thiện, “Thừa tướng đến?”
Nhiếp Huyễn nhìn thấy Chu Hi liền cảm thấy đau đầu.
Loại thế gia tài tử tâm cao khí ngạo lại xuất chúng thế này là rất phiền toái, tốt nhất là vừa gặp liền có thể thuyết phục được hắn, sau này mới có thể dùng thuận tay, cố tình nguyên chủ lại rất không cố gắng, cả một đoạn thời gian dài sau khi y mượn xác hoàn hồn, vừa nhìn Chu Hi liền có thể thấy được khinh miệt không chút che dấu trong ánh mắt vị thừa tướng mắt cao hơn đầu này.
Haiz, lại là cục diện rối rắm mà nguyên chủ để lại.
Nếu là y của đời trước, loại thừa tướng này, sớm liền phái đi Lĩnh Nam hít gió biển đếm sao trời cảm thụ phong tình.
Cố tình Chu Hi đem thế gia đại tộc thậm chí cả vài đời tôn thất mấy nhà đều cột vào trên người, khiến cho y không thể xuống tay. Hơn nữa, chỉ qua nửa năm, y càng nhận thức tài năng, thủ đoạn của Chu Hi đều là đệ nhất đẳng, cả hai đời cộng lại cũng chưa từng gặp nhân tài xuất chúng trên chính trường như vậy.
Y vẫn luôn thích nhân vật phong lưu tài năng xuất chúng, bằng không cũng sẽ không tạo thành tật xấu hiệp lộng thần tử, nhìn Chu Hi quả thực là ngứa ngáy trong lòng trăm trảo cào tâm, vừa yêu vừa hận.
Nửa năm này, Nhiếp Huyễn cơ hồ cứng rắn buộc Chu Hi đem toàn bộ tấu chương văn thư trong vòng bốn năm ở khắp các bộ ngành trừ Hộ bộ sửa lại một lần, nếu là người khác, sớm đã bị y đùa chết, Chu Hi cư nhiên vẫn làm tốt, chỉ riêng điều này, mấy thần tử mà y thưởng thức nhất trong đời trước đều không thể làm được.
Trong lòng chính đang cảm thán biết làm sao để giai nhân phải phục tùng, liền nghe giọng nói thanh nhã êm tai của thừa tướng từ từ vang lên: “Thần đến là vì muốn thỉnh giáo bệ hạ, Lại bộ Hà thị lang vì sao lại bị điều đến Hồng Lư tự làm thiếu khanh?
Từ một chức vị quan trọng có thể chưởng khống nhân sự bị điều đến nha môn chuyên sắp đặt cho các đại thần dưỡng lão, cho dù chức quan không đổi, cũng rõ ràng là bị biếm.
Huống chi Lại bộ thị lang Hà Hoa là do Chu Hi hắn dốc sức đề bạt, Hoàng đế hạ chiếu như vậy, mục tiêu quá rõ.
Nhiếp Huyễn uống ngụm trà, lòng nói vì sao ngươi lại không biết? Ý cười trên mặt lại càng thêm hòa ái: “Chuyện này sao, Hồng Lư tự khanh là Ngô Quỳnh Bích, Ngô khanh gia nha,”
Chu Hi im lặng nhìn y, không biết vì sao lại đề cập đến Ngô Quỳnh Bích.
Đôi mắt thừa tướng vô cùng xinh đẹp, một đôi mắt phượng, thoạt nhìn lại tựa như hồ ly, lại chứa đầy ngạo khí, liền càng giống như là một con khổng tước không coi ai ra gì.
Hoàng đế vuốt cằm nói: “Nếu đã có lá sen xanh biết, sao có thể thiếu tia nắng chiếu lên cánh hoa a?”
(đây là ý nói tên hai bạn này liên quan đến nhau nên anh đế cho hai bạn về cùng một ban thôi chứ chả vì mếu gì cả)
Chu Hi tức giận đến nỗi suýt nữa hất văng hốt bản bạch ngọc, như trên mặt vẫn bất động thanh sắc, hơi hạ thấp người nói: “Bệ hạ, quốc gia đại sự, không thể nói đùa.”
Nhiếp Huyễn cười không hề có thành ý, đồng tình: “Khanh nói rất phải.”
Sau đó sờ sờ cằm nghĩ, như vậy mà vẫn chưa tức giận, thật đúng là hàm dưỡng tốt.
Phong độ hàm dưỡng của Chu Hi còn tốt hơn y nghĩ, hắn lại hạ thấp người: “Nếu bệ hạ cũng nghĩ như vậy, vậy…”
“Thừa tướng” Nhiếp Huyễn ngắt lời hắn, khóe môi vẫn mỉm cười như cũ, ánh mắt lại lạnh xuống: “Quả thật không biết vì sao trẫm lại làm như vậy sao?”
Người thông minh như thế, sao lại không biết chứ? Rõ ràng đều hiểu rõ tâm tư của nhau.
Đơn giản vì Hà Hoa là người của Chu Hi, không phải người của Nhiếp Huyễn y.
Ý cười của Nhiếp Huyễn càng sâu, nhìn thừa tướng của y trở nên trầm mặc, thanh âm càng trở nên ôn hòa hỏi: “Thật sự muốn trẫm nói ra sao?”
Chu Hi mím chặt môi.
Lúc trước hắn vẫn luôn khinh thường vị hoàng đế này, háo sắc tầm thường, ngoại trừ huyết mạch thì không còn một điểm nào hơn người, kẻ vô năng như vậy, cư nhiên lại là chủ quân của Chu Hi hắn, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy bất bình trong lòng.
Nhưng bắt đầu từ khi nào, chính mình thậm chí không dám thản nhiên nhìn thẳng ánh mắt kia?