Đọc truyện [Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ – Chương 73
Nhiếp Huyễn từng tưởng tượng vô số hoàn cảnh thổ lộ với Dung Hàm Chi, lại chưa từng bao giờ nghĩ tới Dung Hàm Chi sẽ mở miệng trước, nói trắng ra tâm ý của y.
Nhưng mà kinh hỉ Dung Hàm Chi mang đến cho y đã đủ nhiều, có nhiều thêm nữa cũng không có gì ngạc nhiên, tâm trạng ổn định, y cúi xuống, hỏi: “Ý của Dung khanh là, có thể….sao?”
Âm cuối bị giữ lại giữa kẽ môi, đưa vào bên trong hai cánh môi mỏng manh khác.
Đôi môi Dung Hàm Chi còn mỏng hơn cả đôi môi của Chu Hi, lại thêm đôi mắt hẹp dài, nếu không phải sinh ra là một diện mạo tuấn mỹ diễm lệ, chắc hẳn sẽ là một dáng vẻ khắc bạc mười phần.
Đôi môi tuy mỏng, lại mang đến xúc cảm mềm mại, lúc bị hôn môi, cũng không do dự trốn tránh, mà còn chủ động hé mở, vươn ra đầu lưỡi, liếm ngược lên cánh môi y.
Nhiếp Huyễn ngẩn người.
Số thần tử mà y từng hôn trong cả hai đời không phải là ít, lần đầu tiên bị y hôn, có người sợ đến ngây ra, cũng có kinh hoàng trốn tránh, có sợ hãi không yên mà chống cự, tính tình cương liệt một chút, cũng có khi sẽ cắn.
Trái lại đây chính là lần đầu tiên, đối phương sẽ chủ động hé mở môi lưỡi như thế, thậm chí còn chủ động hôn y.
Trong lòng nóng lên một trận, cũng vươn ra đầu lưỡi, trao đổi một nụ hôn sâu ướt sung dài lâu.
Mới hôn mà thôi nhưng hai người đều có chút hổn hển, y vươn tay kéo Dung Hàm Chi lên, nhẹ thở gấp, nói: “Dung khanh biết từ khi nào?”
Dung Hàm Chi bật cười: “Ánh mắt bệ hạ nhìn thần, đã từng che giấu sao? Nếu không, thần cũng không dám càng rỡ nhiều lần như vậy.”
Khi nói chuyện lại là nắm tay y, nhẹ nhàng vuốt ve lên chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay.
Nhiếp Huyễn nhớ tới ngày đó xuất cung tìm Dung Hàm Chi, dùng nhẫn ngọc thay thư tín gọi hắn ra đón, người này lại đổi thành thường phục vòng ra sau lưng, thản nhiên đeo chiếc nhẫn kia lên tay mình, ngẩn người, lắc lắc đầu, cũng cười nói: “Dung khanh thật đúng là…”
Nói được một nửa, liền dừng lại.
Dung Hàm Chi đã sớm nhìn rõ luyến mộ mà y dành cho hắn, lại không có sợ như lang sói tránh như rắn rết, ngược lại lại không kiêng nể gì mà tiếp tục thân cận với y, chuyện này là… Có ý gì đây?
Trái tim bỗng nhiên đập nhanh lên, tựa như nổi trống vậy, y trừng mắt nhìn, nói: “Dung khanh đã sớm nhận ra lòng luyến mộ của trẫm, không chỉ không phản cảm, còn càng thêm thân cận, thật sự là khác thường.”
“Bệ hạ tuổi trẻ phong lưu, anh tư bột phát, vì sao thần lại phải cảm thấy phản cảm?” Dung Hàm Chi vẫn mỉm cười như cũ, không biết vì sao, lại khiến cho Nhiếp Huyễn nhìn thấy có thêm mấy phần quyến rũ.
Hắn vươn tay về phía hoàng đế, nói: “Thần vốn đam mê long dương phong nguyệt, cũng không phải là người cổ hũ chỉ biết đọc sách đến choáng váng, càng không có quá nhiều quy tắc phải chú trọng như là thế gia, chỉ cảm thấy nhân sinh khổ đoản, nếu thuận tiện thì cũng nên bừa bãi một ít, tận hưởng lạc thú trước mắt, nhất thưởng tham hoan, cũng không phải là chuyện gì đáng để chỉ trích.”
Vừa dứt lời, hoàng đế xoay cổ tay nắm chặt lấy tay hắn, lôi kéo đi lên tầng hai của Noãn các.
Dung Hàm Chi kinh ngạc, bị hoàng đế kéo lên trên lầu, vòng qua bình phong bằng gấm, nhìn về phía long sàng, có chút mơ màng.
Hai tay hoàng đế ấn lên vai hắn, cười nói: “Dung khanh nói thật đúng, nhân sinh khổ đoản, liền nên tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Dung Hàm Chi bật cười thành tiếng: “Ngay bây giờ sao, cũng quá…gấp gáp rồi?”
Hoàng đế không có phản bác, ôm lấy vòng eo hắn, lại bắt đầu hôn lên.
Chương 85
Dung Hàm Chi tự mình cởi y phục.
Lộ ra thân thể căng đầy, đường cong cân xứng, dưới mỗi tấc da thịt màu mật ong đều là cơ bắp ẩn chứa sức mạnh, vai rộng eo thon, đã không giống như là dáng người của văn nhân, khó trách có thể một quyền đánh ngã lão tướng ngay trước mặt ba quân.
Nhiếp Huyễn kinh ngạc ngắm nhìn. Kiếp trước dáng người y không cao gầy như vầy, tuy rằng cũng từng luyện cung mã quyền thuật, nhưng chung quy trời sinh vẫn có chút gầy yếu, tâm tình lại luôn cao ngạo, không thích bị người khác đè đầu, cho nên vẫn cố không đụng vào mấy võ tướng cao tráng, đành phải hiệp ngoạn văn thần.
Ngược lại vẫn chưa từng gặp tình huống như vậy, một văn thần có thân thể không giống như là văn nhân vốn nên có.
Dung Hàm Chi chỉ ung dung giương mắt dò xét y, hỏi: “Bệ hạ cảm thấy thất vọng?”
Nhiếp Huyễn vội đáp lời: “Sao có thể chứ… Yếu thích không buông tay còn không được.”
Dung Hàm Chi nhướn môi, ngồi nghiêm chỉnh ngay đầu giường, thập phần hào phóng mà nói: “Nếu như bệ hạ hài lòng, cũng mời bệ hạ cởi áo.”
Nhiếp Huyễn thấy hắn nói phải, cũng cởi y bào giống như thứ tướng của y, chỉ mặt một chiếc tiết khố đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống, vươn tay vuốt ve đầu vai Dung Hàm Chi, ngón tay cái nhẹ nhàng miết lên vết sẹo bên trên: “Đây là…”
“Tên lạc.” Dung Hàm Chi không để ý, nghiêng đầu dùng răng nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay hoàng đế.
Nhiếp Huyễn triệt để ngơ ngẩn.
Y đã quen là một người bức ép kẻ khác đi vào khuôn khổ, Dung Hàm Chi đây là lần đầu hoan hảo cùng y, lại chủ động nhiệt tình như vậy, làm cho y có chút không biết phải làm sao, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, để mặc Dung Hàm Chi ngậm ngón tay mình, trêu đùa: “Dung khanh thật nhiệt tình.”
Dung Hàm Chi nhả ngón tay kia ra, vươn tới ôm y, bàn tay vuốt ve lên hõm eo y, cười như không cười mà nói: “Thần thích nam phong, nhưng trước nay vẫn luôn quen ở bên trên.”
Nhiếp Huyễn nheo mắt, cũng ôm lấy hắn, cũng thò tay vuốt ve dọc tuyến eo: “Cho nên… ái khanh muốn phạm thượng hay sao?”
Dung Hàm Chi rầu rĩ bậc cười nói: “Tự nhiên không dám, chỉ nghĩ thầm mong bệ hạ xem xét đến ta là lần đầu thừa hoan.”
Nhiếp Huyễn liền dùng ngón tay chấm lên trán hắn, cười nói: “Đó là đương nhiên, trẫm thật lòng ngưỡng mộ khanh, sao có thể không thương tiếc.”
Ngược lại không biết vì sao lại nhớ đến Chu Hi, lần đầu hoan hảo với Chu Hi thật sự là làm quá mức thảm thiết, nếu như thừa tướng của y cũng có thể giống như thứ tướng, cảm kích thức thời hào phóng nóng bỏng, thì sao lại có thể thành ra như vậy.
Y vẫn cảm thấy niềm vui giường chiếu nên là kiều diễm vạn phần, cố tình mỗi một lần cùng với Chu Hi, liền sẽ bị kích lên vài phần tức giận, đến cuối đều sẽ động thủ, cũng không biết đến cùng là vấn đề do Chu Hi hay là do y đây.
Lại phục hồi tinh thần, không nghĩ đến Chu Hi nữa, kề đến hôn lên khóe môi Dung Hàm Chi: “Ái khanh thích tư thế nào…Ân?”
Dung Hàm Chi nâng tay rút trâm ngà trên tóc, thuận tiện ném luôn xuống đất, mái tóc đen dài trượt xuống đầy vai lưng, sợi tóc lành lạnh phất lên bàn tay Nhiếp Huyễn đang khoát bên eo hắn.
Không giống với đệ tử thế gia, Dung Hàm Chi vẫn luôn không có thói quen dùng huân hương, trên người phảng phất chỉ có hương vị ánh nắng thanh sảng trong lành, Nhiếp Huyễn cong cong khóe miệng, hôn lên vết sẹo trên đầu vai hắn, Dung Hàm Chi cũng hờ hững ôm gáy y, lướt môi qua chân tóc sau cổ, một cơn ngứa ngáy phất qua nhẹ nhàng.
Chỉ nghe thứ tướng của mình cười nói: “Bệ hạ thích là được.”