Đọc truyện [Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ – Chương 28
Nhiếp Kỳ vùi mặt trong chăn, không nói gì thêm.
Lúc bị người lôi ra khỏi xe ngựa, hắn vẫn còn kinh hoàng, thấy rõ phục sức người động thủ tâm hắn liền lạnh.
Ngay cả đội ám vệ tinh nhuệ nhất hoàng đế cũng phái ra, thật sự đúng là coi trọng hắn mà.
Eo lưng hôm qua bị đè ép quá phận hãy vẫn còn đau, bị xe ngựa xóc nảy một đường, hiện tại hoàng đế lại bắt hắn quỳ trong này hồi lâu – cư nhiên còn triệu kiến thần tử – đầu gối hôm qua ma sát trên ghế dựa mỏi đến không còn tri giác, chỉ còn cảm giác đau.
Toàn thân trên dưới đều đau.
Trong lòng càng thêm đau, nỗi đau do sự lăng nhục của hoàng đế không còn kịch liệt, hắn là kẻ quý mạng, cho dù có khuất nhục không chịu nổi, chỉ cần giữ lại mạng thì chung quy là có thể chịu đựng.
Thế nhưng khi nghe hoàng đế nói “một Nhiếp Huyễn luôn vẫn luôn lặng thầm ái mộ, luôn ẩn tình nhìn ngươi, dịu dàng đối đãi ngươi kia đã chết”, trong lồng ngực đột nhiên đau một chút.
Không biết vì sao lại nhớ tới thời niên thiếu nghịch ngợm của mình, lúc chơi bời trong cung lỡ tay đánh chết con vẹt của Dụ phi, lại sợ bị hoàng huynh trách cứ, liền đẩy mọi tội lỗi cho thái tử.
Khi đó Nhiếp Huyễn vẫn hãy cỏn nhỏ nhỏ trắng trắng mềm mềm, một nhóc con đáng yêu như tuyết như ngọc, đôi mắt đen láy sáng ngời, khẽ liếc nhìn hắn một cái, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xác thật là nhi thần làm, không liên quan đến tiểu hoàng thúc.”
Ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào, sẽ làm người liên tưởng đến đường thủy tinh cao được chưng bởi ngự trù.
Từ khi nào thì biết đến?
Không nhớ gì cả, chỉ là ánh mắt như vậy, dáng vẻ nhiệt tình ái mộ lại cố gắng kìm nén, cho dù Nhiếp Kỳ hắn là một người mù cũng có thể nhìn ra.
Mà hình như Nhiếp Huyễn cũng muốn hắn nhìn ra, muốn xem hắn sao này sẽ lựa chọn thế nào.
Còn có thể lựa chọn thế nào? Giữa thúc và chất chẳng lẽ còn có thể có cái gì?
Sau này còn phải vào Thái Miếu, không sợ bị sét đánh hay sao.
Đương nhiên là làm như không thấy.
Sau này, Nhiếp Huyễn cũng không còn mong muốn gặp mặt hắn như vậy nữa.
Sau đó nữa thì sao? Hoàng huynh anh minh thần võ qua đời, điệt nhi nhỏ tuổi đơn bạc đăng cơ, một năm bệnh đến hơn nửa năm, còn gần nửa năm kia cũng trốn trong hậu cung, tuyển phi một đám lại một đám, hài tử sinh một đứa lại một đứa, đối với quân chính lại bỏ bê, hờ hững.
Cuối cùng bệnh sắp chết, lại bỗng nhiên khỏe lại, hoàn toàn thay đổi.
Hốc mắt Nhiếp Kỳ bỗng ướt, trong lòng như có thứ gì đó bị vét sạch, hắn cảm thấy hối hận.
Hối hận chính mình không biết quý trọng cái người lặng thầm ái mộ bao giờ cũng ẩn tình nhìn hắn kia, Nhiếp Huyễn.
Nhưng hối hận thì còn có ích lợi gì?
Hoàng đế xoay mặt hắn qua, một tay xoa nắn sau lưng hắn, cười nói: “Còn chưa làm gì cả sao đã khóc rồi?”
Nhiếp Kỳ nhìn ý cười lạnh lùng của y, trong lúc hoảng hốt cũng cười lại, nói: “A Huyễn, thân ta đau.”
Đó là một nụ cười thuần túy hoàn toàn không mang theo bất cứ gì khác, lại mạc danh kì diệu có vẻ ẩn chứa ba phần tình ý xa vời.
Hoàng đế kinh ngạc nhìn, tay cũng ngừng lại.
Đột ngột ôm hắn vào trong lòng, run giọng nói: “Ngươi đừng đi, chỉ cần ngươi đừng đi….Tu tiên thì có gì tốt! Ngươi đừng đi, cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”
Nhiếp Kỳ bị y ôm đến không thở nổi, lại dần dần, dần dần cảm thấy rõ ràng.
Nguyên lai vẫn thích hắn.