Đọc truyện [Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ – Chương 160
Chu Hi cáo ốm từ chối tiếp khách, ngay cả thê huynh cũng bị chặn ngoài cửa, Trần Phong tức giận đến nghiến răng, mấy vị gia chủ thế gia cùng đến cũng đen mặt muốn bỏ đi, Lô Hoài Ân lại nản lại.
Hắn là người nhỏ tuổi nhất, bởi vì thân thể phụ thân hắn không khỏe, lại là thê huynh của Chu Dục cho nên mới cùng đến với bọ Trần Phong, lúc này liền nhẹ giọng nói: “Chư vị, xin nghe.”
Trần Phong lạnh mặt, nhẹ nghiêng tai lắng nghe.
Sắc mặt đám hạ nhân Chu gia đều bắt đầu trở nên khó coi.
Trần Phong cảm thấy vi diệu, hắn nghe được tiếng tranh cãi.
Thái giám truyền chỉ chân trước vừa mới đi, Chu phủ sau lưng trên dưới đều sắp nghiêng ngả.
Chu Hi ấn ngực, tức giận đến không nói nên lời, Chu Sưởng lại cao giọng, từng câu từng chữ đúng lý hợp tình.
“Sao ta lại không biết, bệ hạ muốn hạ thần viết thư luận, còn cần phải có sự cho phép của huynh trưởng chứ?”
“Chu gia ta cho dù có hiển hách thế nào, cũng là dựa vào thiên ân, huynh trưởng cần phải nhớ kỹ, đừng quên!”
“Còn nữa, ta cũng là một nam nhi bảy thước đường đường, cũng sắp đến tuổi nhi lập, lẽ nào mọi việc còn quản chế bởi huynh trưởng?”
Hôm nay vừa lúc Chu Dục hưu mộc, vẫn đứng một bên không chen miệng vào được, thấy sắc mặt huynh trưởng thật sự khó coi, vội vàng kéo kéo ống tay áo Lục huynh: “Lục ca, ngươi cũng ít nói bớt tí đi…”
Chu Sưởng hất hắn ra, nói: “Ngươi muốn làm đệ đệ ngoan của huynh trưởng thì tự đi mà làm, trước sau gì huynh trưởng cũng không có cắt đứt tiền đồ của ngươi đâu.”
Sắc mặt Chu Dục cũng trở nên khó coi đi nhiều, thấp giọng nói: “Lục ca nói cái gì vậy?”
Chu Sưởng đẩy hắn ra, quay đầu bỏ đi.
Chu Hi cắn chặt răng, lạnh giọng nói: “Ngươi đứng lại.”
Chu Sưởng ngừng bước, lại không chịu quay đầu.
Tôi tớ rụt rè nói: “Tướng gia, các vị gia chủ còn đang ở đây…”
Chu Hi giương mắt, Chu Dục bước tới một bước, đỡ lấy huynh trưởng nhà mình, quay đầu trách cứ nói: “Không thấy huynh trưởng không khỏe sao? Mau mời bọn họ quay về, chuyện của Lục huynh… sau này sẽ có câu trả lời.”
Hôm sau Chu Hi cũng không vào triều, xin nghỉ, trong lòng Trần Phong thầm nhớ, nghe nói hoàng đế điểm hắn cùng Công bộ thị lang và mấy vị chủ sự của Công bộ bảo bọn họ đến Thùy Củng điện nghị sự sau khi tan triều.
Lúc đến Thùy Củng điện, Trần Phong mới biết được, hoàng đế muốn Chu Sưởng viết luận thư, tên là Mười việc cơ bản trị thủy Kinh Hồ.
Rõ ràng sau khi hoàng đế xem xong thì rất tán thường, muốn bọn hắn nghị cho kỹ, luận thư này đến cùng là chính xác hay không, người viết có thể làm quan hay không.
Trong lòng Trần Phong nhảy dựng.
Hoàng đế lại nói: “Chủ sự của Thủy bộ thuộc Công bộ vẫn để trống, nếu thư luận này quả thật có kiến giải, có thể ngoại lệ đề bạt Chu Sưởng nhậm chức.”
Trần Phong nhủ thầm, thật ác, năm đó Chu Hi xuất thân Bảng Nhãm tam khoa đầu bảng, cũng bất quá là làm Hàn Lâm mà thôi, hôm nay Chu Sường vừa nhập quan thì chính là chủ sự của lục bộ… Chu Hi và Chu Sưởng không hòa hợp là chuyện mà mọi người đều biết, chẳng lẽ hoàng đế đây là muốn đổi đương gia cho Lan Lăng Chu thị hay sao?
Trần Phong mới nhập chức vào Công bộ, trước đây làm ở Tư Nông tự, đối với công trình xây dựng cũng không thể xem là quá hiểu biết, bình về thư luận này thật có chút lực bất tòng tâm, không dám nói lung tung trước mặt hoàng đế.
Lúc quay về cho người mang đến Tướng phủ, đem các loại thư sách về thủy lợi đến đọc.
Hoàng đế một chút cũng không vội, một lần nghị chính này chính là ba ngày, vào ngày thứ ba Trần Phong cũng đã xem được thư luận của Chu Sưởng, hơn phân nửa quả thật là kỳ tài, đang cân nhắc xem có nên tán thành ý của hoàng đế hay không, bỗng nhiên có thái giám vội vã tiến vào, tay mang theo một phong quân tình cấp báo: “Bệ hạ, Nguyên soái của hành dinh Tây Nam, thứ tướng Dung Hàm Chi cấp tấu!”
Nhiếp Huyễn gật gật đầu, nói: “Trình lên đi.”
Nói xong cũng thản nhiên nhìn xem, nhưng mới đọc được một nửa, sắc mặt lập tức tối xuống.
Còn chưa đọc xong, lại có thái giám ôm thêm quân tình cấp báo tiến vào: “Bệ hạ, Giám quân của hành dinh Tây Nam, giám sát Ngự sử Lâm Cẩm Vinh cấp tấu!”
Hoàng đế lạnh giọng nói: “Trình lên.”
Vừa nói vừa tiếp tục đọc bản tấu của Dung Hàm Chi.
Sau khi đọc xong, mới lạnh mặt xem tiếp của Lâm Cẩm Vinh.
Tựa như bỏ quên hết một đám đại thần Công bộ quăng ra sau đầu.
Trong lòng Trần Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ là Dung Hàm Chi cư nhiên bại trận hay sao? Nếu không vì sao sắc mặt hoàng đế lại xấu đến như vậy.
Đợi đến khi hoàng đế đọc xong bản tấu của Lâm Cẩm Vinh, phân phó triệu các trọng thần của các bộ đến, thái giám ôm theo bản quân tình cấp báo thứ ba vội vàng tiến vào: “Bệ hạ, tri châu Thục châu cấp tấu!”