[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 10


Đọc truyện [Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ – Chương 10

Áp đảo được Chu Hi, thể xác và tinh thần Nhiếp Huyễn đều thư sướng, nâng tay đáp lên cánh tay thái giám bên cạnh, nói: “Trẫm muốn đi ngắm hoa, ngươi tìm Ôn thượng thư đến.”

Thái giám vâng lời, vội vàng xum xoe chạy đến Hộ bộ.

Hoàng đế này nửa năm qua thập phần coi trọng Ôn thượng thư, thường hay ban thưởng, không có việc gì cũng gọi lại đây ăn bữa cơm uống ly rượu ngắm hoa, hắn ra vào Hộ bộ cũng đã thành thói quen.

Mấy vị chủ sự của Hộ bộ đều còn trẻ, thích nói đùa, thấy thái giám lại đây liền cười nói: “Ôi, công công đến? Xem ra đêm nay nội bộ đến Thiên Hương lâu liên hoan uống rượu không cần phải giữ chỗ cho Ôn đại nhân rồi.”

Một vị khác liền than thở: “Đừng nói nữa, lần nào có mặt Ôn thượng thư đến khi trả tiền đều là hắn trả tiền nhiều hơn, hiện giờ chỉ có mấy tên quỷ nghèo bọn ta cùng đi, đồ ăn cũng chỉ dám kêu một nửa.”

Ôn Tử Nhiên tốt tính, cũng hào phóng, thường xuyên lấy tiền túi mời đồng nghiệp uống rượu cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Mấy vị quan này tự nhiên đều thân cận với hắn, cười hì hì trêu chọc, thái giám cũng cười hùa theo, đi đến chính đường Hộ bộ.

Bọn họ cười nói trong sân, Ôn Tử Nhiên trong chính đường sớm nghe thấy hết, nhìn cây ngô đồng trong viện đã rụng gần hết lá, khẽ khàng thở dài, đặt hồ sơ thu thuế xuống, đã là mỉm cười đứng lên nghênh tiếp, thân thiết nắm tay thái giám kia nói hai ba câu, theo hắn cùng đi.


Trong ống tay áo thái giám nhiều ra thêm mấy lượng bạc, mi nhãn cười thêm tươi, lòng nói Ôn thượng thư làm người như vậy, khó trách bệ hạ thích hắn. Đi trước dẫn đường, không chớp mắt mà nhỏ giọng nói: “Bệ hạ vừa mới gặp Chu thừa tướng.”

Ôn Tử Nhiên gật gật đầu, ôn thanh tế khí cảm tạ: “Đa tạ công công chỉ điểm”

Đến hoa viên, hoàng đế bày rượu trong đình, ngoài đình là hoa cúc đang nở rộ, từ xa đã nghe được hương thơm ngào ngạt.

(* vẫn nói đông mai xuân lan hạ liên thu cúc, này đang là mùa thu, có cúc là đương nhiên, các đồng chí đừng nghĩ nhiều)

Thái giám ngừng chân, Ôn Tử Nhiên cung kính bước vào trong đình hành lễ với hoàng đế, hoàng đế khoát tay ý bảo hắn bình thân, lại chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Ôn khanh không cần đa lễ, ngồi đi,”

Ôn Tử Nhiên tạ ban ngồi, mông chỉ dám dán lên mép ghế.

Nhiếp Huyễn bị hắn chọc cười, nói: “Kính sợ đến vậy làm gì? Trẫm còn có thể…ăn ngươi sao?”

Được rồi, đúng là rất muốn ăn.

Nghĩ như vậy, vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Ngồi cho tốt đi.”

Ôn Tử Nhiên lại tạ ân, xê dịch thân mình, lại cũng chỉ dám ngồi hết nửa cái ghế.


Trong lòng ai thán: lại nữa.

Nửa năm này đúng là hoàng đế coi trọng hắn, nhưng rất nhanh hắn liền cảm thấy bên trong sự coi trọng này có chút gì đó không đúng lắm.

Hắn là không phải ảo giác của hắn, hiện tại hoàng đế xác thật thích động thủ động cước với hắn.

Lúc nói chuyện hay nắm tay còn chưa tính, tay sờ lên đùi cũng không phải ít, hai lần đầu còn dọa hắn về nhà cẩn thận soi gương, phát hiện vẫn là gương mặt đã nhìn hơn ba mươi năm của chính mình kia, chỉ có thể xem như đoan chính thanh tú, thật sự không hiểu hoàng đế trúng cái gì gió cái gì tà.

Mỹ nhân trong hậu cung nhiều như vậy hiện tại chạm cũng không chạm, văn võ cả triều đều cho rằng hoàng đế đã học tốt, chỉ có Ôn Tử Nhiên hắn ẩn ẩn đoán được hoàng đế đây là thay đổi khẩu vị.

Đổi đến thập phần kỳ quái.

Nhưng hoàng đế phái người triệu kiến không thể không đi, hoàng đế ban thưởng không thể không nhận – hoàng đế xem trọng thẩn tử nào, đối phương nếu không thức thời, chính là không nể mặt.

Chu Hi có thể không nhận sự coi trọng của hoàng đế, Ôn Tử Nhiên hắn không dám.


Thanh Hà Ôn thị tuy cũng là thế gia, lại cũng không phải là gia tộc lớn tài giỏi gì cả, lúc trước hắn tử thủ Hộ bộ không nhận sự coi trọng của Chu Hi, đã vô cùng đắc tội với thừa tướng, nếu hiện giờ lại đắc tội thêm hoàng đế, ngày mai liền có thể về lại Thanh Hà thôn trang ngắm hoa cúc rồi.

Nhiếp Huyễn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nơm nớp lo sợ của hắn liền cảm thấy đáng yêu, nhìn thấy cung nữ thái giám đều đã lui ra xa, liền rót một ly rượu trắng đưa đến bên môi hắn: “Qua hai tháng nữa, Dung khanh sẽ trở về triều rồi đi.”

Rượu hoàng đế đưa đến bên miệng hắn cũng không dám không uống.

Ôn Tử Nhiên tự nhận không dám thực sự dùng môi trực tiếp uống, hai tay cẩn thật dè chừng nâng chén, họa theo: “Vâng, nhiều nhất là hai tháng rưỡi nữa thôi.”

Nhiếp Huyễn mỉm cười nói: “Dung khanh sắp về triều, không phải Ôn khanh hẳn nên cao hứng sao?”

Ôn Tử Nhiên kinh ngạc ngẩn đầu nhìn y.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.