Đọc truyện [Đam Mỹ] Người Thứ Ba – Chương 9: Phiên ngoại
Gian tình giữa Lục Bắc Nghiêu và Thích Tích bắt đầu từ cuối năm hai, nhưng xác định quan hệ thì phải kéo dài tới trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba.
Thành tích của Thích Tích rất ưu tú, ưu tú đến mức Lục Bắc Nghiêu có thay đổi hoàn toàn, “đục vách tường nghe gà nhảy múa” cũng theo không kịp, vì thế khi sắp tốt nghiệp, tờ giấy nguyện vọng cứ như ngọn núi lớn rơi xuống trước mặt hai người.
Nhưng Lục Bắc Nghiêu chẳng để tâm chút nào!
“Cậu đi đâu vậy?” Thích Tích phát hiện dạo này vừa tan học là Lục Bắc Nghiêu liền vội vàng chạy, không huyện hoang khoác loác dính lấy anh như trước nữa, Thích Tích khá nghi ngờ, vì thế hôm ấy khi chuông tan học vừa kêu anh đã kéo Lục Bắc Nghiêu lại.
Ánh mắt Lục Bắc Nghiêu né tránh, nói: “Trong nhà có chuyện.”
Thích Tích vừa nghe đã biết hắn nói xạo.
“Vội đến thế?”
Lục Bắc Nghiêu gật gật đầu, ôm túi sách định bụng đi.
Trước giờ Thích Tích nói gì thì Lục Bắc Nghiêu nghe nấy, nếu mà chủ động tách ra thì chỉ có hai khả năng, một là đi chơi bóng rổ, hai là kéo bè kéo lũ đi đánh nhau giữ thể diện cho anh em.
Trong lòng Thích Tích tức giận đến phát lửa, nếu Lục Bắc Nghiêu cứ tiếp tục lêu lổng như thế, kỳ thi Đại học vừa kết thúc thì hai người họ sẽ đường ai nấy đi đấy.
Thành tích Lục Bắc Nghiêu cũng không tính là kém đến không hợp lẽ thường, nền tảng yếu nhưng may mà hắn thông minh, từ sau khi dính vào Thích Tích thì ngày nào cũng làm bộ học hành nghiêm túc, xếp hạng trong mấy kỳ thi gần đây cũng đi lên không ít.
Nhưng so với Thích Tích thì còn kém nhiều lắm.
“Cậu cứ cà lơ cà phất như vậy tới bao giờ, cậu không muốn thi đại học nữa ư?” Thích Tích nhịn không được hét lên sau bóng lưng Lục Bắc Nghiêu.
Hắn do dự chốc lát, quay lại đặt cặp lên bàn, cúi đầu nhìn Thích Tích, giọng điệu hơi nghiêm túc nói: “Tích Tích cậu biết đấy, tôi không có cách nào thi vào cùng một trường đại học với cậu được.”
Thích Tích như bị đâm trúng tâm sự, tránh đi ánh mắt của hắn, nhanh nhảu nói: “Ai muốn thi chung trường với cậu?”
Lục Bắc Nghiêu kéo tay Thích Tích qua, “Nhưng tôi muốn, tôi muốn ở một chỗ với cậu, nên tôi sẽ cố gắng, cậu tin tôi nhé, chỉ là… bây giờ tôi không biết làm sao để cam đoan với cậu.”
Lục Bắc Nghiêu cụt hứng nói: “Học hành khó khăn quá, đối với tôi thì thực sự rất khó.”
Tâm tính thiện lương của Thích Tích như bị cái gì đó gẩy trúng, anh lúng túng nắm tay Lục Bắc Nghiêu.
Tầng cửa sổ kia đã sớm bị Lục Bắc Nghiêu mặt dày chọc thủng vô số lỗ, chỉ có Thích Tích cứ gượng ép dán nó lại ngăn cách hai người, nhưng trong lòng anh rất rõ, bắt từ khi anh lo nghĩ mất ngủ cho Lục Bắc Nghiêu trước kỳ thi Đại học, anh đã trũng sâu rồi.
Hoặc có thể sớm hơn.
Cũng như Lục Bắc Nghiêu đã nói, anh không có cách nào để cam đoan cả.
Cảm xúc của hai người họ lấy gì để cam đoan đây?
Lục Bắc Nghiêu đến cuối vẫn không giải thích rõ ràng, xách cặp lên vội vã chạy khỏi lớp.
Bạn học chịu trách nhiệm khóa cửa đi từ ngoài vào, thấy Lục Bắc Nghiêu ném Thích Tích đứng một mình bên trong thì rất kỳ quái hỏi: “Hôm nay sao Lục Bắc Nghiêu lại không về với cậu?”
Thích Tích không đáp lời, anh không khỏi xuân thương thu buồn mà nghĩ, Lục Bắc Nghiêu còn có thể theo mình bao lâu nữa đây?
Trước kỳ thi tốt nghiệp phổ thông hai ngày.
Thích Tích thật sự nhịn không nổi nữa, anh thừa dịp tan học mà hỏi Lục Bắc Nghiêu: “Cậu ôn tập thế nào rồi?”
Lục Bắc Nghiêu mang vẻ mặt mây trôi nước chảy, còn an ủi ngược lại Thích Tích: “Tích Tích, cậu phải chăm chỉ ôn tập để thi đạt kết quả tốt nhất, đừng khiến tôi phiền lòng đấy.”
Thích Tích gần như sụp đổ, đến cùng thì Lục Bắc Nghiêu đang làm cái gì? Nhưng thấy quầng thâm dưới mắt Lục Bắc Nghiêu, Thích Tích cũng không tiện nói thêm nữa.
Hôm nay Lục Bắc Nghiêu vừa tan học lại chuồn trước, Thích Tích thầm nghĩ một lát rồi yên lặng đi theo.
Lục Bắc Nghiêu không rời khỏi trường mà lại chạy về phía văn phòng khoa.
Thích Tích theo sau, phát hiện hắn đi thẳng vào phòng của thầy giáo Ngữ Văn.
Trong ba môn thì Lục Bắc Nghiêu kém môn văn nhất, Thích Tích có lòng giúp hắn cũng không thể được. Thì ra hắn đi tìm thầy giáo nhờ giảng bài.
Thích Tích vốn nghĩ tối đa hai tiếng thôi, bèn yên vị đọc sách trên ghế đá chờ Lục Bắc Nghiêu ra, ngờ đâu chờ suốt bốn tiếng, tới gần mười rưỡi rồi mà Lục Bắc Nghiêu vẫn không có động tĩnh gì.
Thích Tích đứng ngồi không yên, anh lặng lẽ đi tới gần phòng làm việc, chỉ nghe thấy giọng nói vịt đực của thầy giáo Ngữ Văn: “Được rồi, nước đến chân mới nhảy thì cũng chỉ tạm thời ôn được đến trình độ này thôi, một tháng nay ba thầy cô đã thay phiên nhau dạy bù cho trò, còn nghe mẹ trò bảo trò ngày nào về nhà cũng học đến rạng sáng, đừng có khiến mình mệt mỏi suy sụp quá.”
“Thành tích bây giờ của trò thi Đại học không thành vấn đề nữa, cha mẹ trò cũng đủ yên lòng rồi.”
Anh nghe thấy tiếng hờn dỗi của Lục Bắc Nghiêu: “Chưa đủ.”
“Sao nữa? Không lẽ trò còn muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại sao? Năm nhất năm hai trò học hành thế nào trò biết đấy, đừng tạo áp lực cho mình quá.”
“Kém xa người em thích.” Trong giọng Lục Bắc Nghiêu vậy mà xen lẫn một chút nghẹn ngào, thầy giáo Ngữ Văn trông thấy thằng nhóc cao hơn mình một cái đầu ngồi trước mặt nắm bút nhìn chằm chằm bài thi, bộ dáng ảo não đến muốn rơi lệ thì không biết phải làm thế nào.
“Ồ? Ra là lý do này sao? Trò thích ai vậy? Triệu Hiểu Dư, Từ Giai Hồng hay Ưng Tình?” Thầy giáo Ngữ Văn nghĩ tới mấy cô bé vừa có vẻ ngoài xinh xắn vừa có thành tích tốt, thăm đò đoán thử.
“Không phải mà trời ạ thầy đừng đoán nữa, dù sao nếu em không thi chung vào một trường với cậu ấy thì nhất định lên đại học cậu ấy sẽ có một đám người theo đuổi, bọn họ chắc chắn ưu tú hơn em lại còn có chung chủ đề với cậu ấy, em không có cách nào khác ngoài bám lấy cậu ấy mỗi ngày, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ nhìn ra em là một bao cỏ vô dụng, rồi quên mất em…” Lục Bắc Nghiêu nằm nhoài lên bàn: “Nhưng em thực sự rất thích cậu ấy.”
Thầy giáo Ngữ Văn vò đầu bứt tai, hoàn toàn không ngờ trong lòng thằng ngốc này có tâm sự như thế, kỳ thi Đại học sắp tới, ông cũng không biết thuyết giáo cái gì với hắn, đành an ủi: “Trò rất cố gắng rồi, cô bé trò thích chưa chắc là không thích trò mà, biết đâu em ấy nhìn ra sự cố gắng của trò đấy, đừng nghĩ nhiều quá.”
Lục Bắc Nghiêu thu lại tâm tình, đọc lại kiến thức lần nữa mới bất đắc dĩ xách cặp ra về.
Vừa mở cửa đã thấy Thích Tích đỏ mắt đứng ngoài cửa, hắn vừa định gọi thì đã bị Thích Tích kéo tới góc hành lang.
“Sao cậu chưa về?” Lục Bắc Nghiêu hỏi.
Chưa dứt lời, Thích Tích đã ghé lại gần, hôn nhẹ một cái lên môi Lục Bắc Nghiêu.
Trong đầu Lục Bắc Nghiêu nháy mắt như pháo hoa nở rộ trên khoảng trời tăm tối, đây là nụ hôn đầu tiên của hắn và Thích Tích!
Bình thường hắn chọc thế nào cũng chỉ dừng lại ở ôm ôm ấp ấp, không dám quá phận, hắn đâu ngờ rằng nụ hôn giữa hai người lại là Thích Tích chủ động, hắn thậm chí chẳng ngờ được Thích Tích thích mình.
Đêm tối khuất lấp sự ngượng ngùng của Thích Tích, nhưng thanh âm sáng ngời lại bại lộ tâm tình của anh, anh đỏ mặt lui về sau một bước: “Cố gắng của cậu tôi đã thấy rồi, tôi rất vui.”
Lục Bắc Nghiêu ngơ ngác nhìn anh, qua nửa ngày mới khôi phục tinh thần tiến tới ôm chặt lấy Thích Tích, cảm xúc trên môi vẫn ấm áp, hắn thấp thỏm lo âu hỏi: “Vậy cậu thích tôi không?”
Thích Tích níu lấy vạt áo của Lục Bắc Nghiêu, mở miệng hỏi ngược lại: “Lục Bắc Nghiêu, cậu biết chúng ta đang làm gì không?”
“Biết chứ, chúng ta đều là nam, nhưng tôi thích cậu, Tích Tích, tôi sẽ mãi thích cậu.” Lục Bắc Nghiêu không cần nghĩ đã trả lời.
Lúc ấy nhũng tưởng chỉ là lời thề đầu môi của thiếu niên, nhiều năm sau Thích Tích nhớ lại đêm ấy, mới phát hiện rằng Lục Bắc Nghiêu chưa bao giờ nuốt lời.
Khoảnh khắc Thích Tích đứng trên con đường lúc sáng lúc tối, đã trông thấy trong ánh mắt của Lục Bắc Nghiêu toàn là mình.
Anh biết vì sao Lục Bắc Nghiêu lại lừa anh chuyện học bù, đó là lòng tự trọng của con trai, hắn không muốn khiến người mình thích sinh hy vọng để rồi thất vọng.
Lục Bắc Nghiêu đã sớm suy tính tương lai cho cả hai, luôn cố gắng nỗ lực, những mảnh do dự suốt bao đêm trằn trọc của Thích Tích cuối cùng cũng bay bổng mà rơi xuống lòng bàn tay Lục Bắc Nghiêu.
“Lên đại học dù cho có người theo đuổi tôi, cũng chẳng có ai ngốc như cậu đâu. Lục Bắc Nghiêu cậu phải nhớ cho kỹ…” Thích Tích dừng một chút, ghé sát bên tai hắn mà nói: “Tôi thích cậu Lục Bắc Nghiêu, thậm chí còn nhiều hơn cả cậu, ngày nào đó nếu cậu quên mất tôi, cũng không được quên những lời này.”
Nháy mắt, Lục Bắc Nghiêu rất muốn khóc, nhưng hắn không thể mất mặt trước Thích Tích được, hắn ôm lấy Thích Tích mà hôn, răng môi chạm nhau không hề có chút kỹ xảo, nhưng lại dâng hết trái tim nóng bỏng của mình ra.
Con đường nơi cầu thang u tối, một lần đồng ý của thiếu niên chính là cả đời.
Sau khi kỳ thi Đại học kết thúc một thời gian, Lục Bắc Nghiêu chạy tới nhà Thích Tích, chôn đầu trong cổ anh, chờ Thích Tích thay hắn tra điểm, Thích Tích cũng vô cùng căng thẳng.
Đánh từng số lên ô số báo danh, trái tim hai người cũng bị bóp nghẹt.
Có điều thật không may, Lục Bắc Nghiêu thấp hơn Thích Tích hai mươi chín điểm, cuối cùng không thể học chung trường đại học với học bá nhà mình.
Hắn nghiêm khắc từ chối việc Thích Tích tự nguyện hạ nguyện vọng xuống để cùng trường với mình, suy nghĩ cả buổi trời, hắn mới tìm được một trường đại học cách trường của Thích Tích không xa, lại phù hợp với chuyên ngành của bản thân.
Thích Tích biết hắn đã gắng hết sức rồi, xoa xoa chiếc cổ mềm mại của Lục Bắc Nghiêu: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không thích người khác, đôi mắt này của tôi trừ cậu ra sẽ không thấy ai nữa.”
Lục Bắc Nghiêu hừ một tiếng, trong lòng vẫn không nắm chắc.
Do đó, kỳ nghỉ hè sau kỳ tuyển sinh Đại học, hắn liền dụ được Thích Tích lên giường, nói nhất định lưu lại dấu vết của mình trên người Thích Tích mới giải được nỗi u sầu.
Thích Tích đành hết cách, ngã vào lồng ngực thấm đẫm mồ hôi của hắn, bị Lục Bắc Nghiêu xoay mấy vòng liên tục, lỗ mãng xông vào để xác nhận anh yêu hắn.
Lục Bắc Nghiêu cúi người hung hăng hôn Thích Tích, muốn tiến vào thân thể anh lần nữa.
Về phần Đại học, mỗi ngày Lục Bắc Nghiêu đạp xe đạp đi tới đi lui giữa hai trường chỉ để thấy Thích Tích ăn no ngủ say đi học đủ buổi như thế nào, còn trở thành cái đinh trong mắt của Chu Lực giường dưới Thích Tích, đó đều đã là chuyện sau này.
(Hoàn)