Đam Mỹ Hoàng Cung

Chương 41: Dương Thanh Bạo Tướng


Đọc truyện Đam Mỹ Hoàng Cung – Chương 41: Dương Thanh Bạo Tướng


Hừng đông lại trổi dậy vào mỗi ngày, như thường lệ tiếng in ỏi vang lên khắp cung Quý Phi, Thiên Nguyệt bị đánh thức trở người dậy.

Binh lính cùng nô hầu của Quý Cung đang nháo nhào lên về điều gì đó.

Lâm Quý Phi chán nản mở cửa, nữa mê nữa tỉnh dó xét xung quanh.

Một nữ nhân xinh như hoa, mi mục như lệ, mái tóc đen huyền tô điểm thêm vài dây chân trâu, lục bảo trên đỉnh đầu.

Y phục khác lạ đến từ triều Dương khiến nàng nổi bật hơn cả.

Điều đáng để tâm ở đây là…nữ nhân khuôn mặt đoan trang như thế nhưng câu cửa miệng phát ra toàn là “Ta sẽ giết các ngươi!” “Lũ binh lính chết bầm!” “Đồ thối tha” “Đừng chạm vào người ta!”.

Nữ nhân dáng người nhỏ nhắn như thế nhưng lại một mình cân cả chục người, bất chấp tất cả lao về phía trước, không cần để tâm là có vượt được hay không.

(.)
Sáng nào ra cũng thấy cảnh huyên náo dở khóc dở cười như vậy, Thiên Nguyệt tự nhủ đời mình xui xẻo rồi.

Y phẩy tay ý bảo bỏ nàng ra thì một cung nữ dặn dò:
– Quý Phi! Đây tuy là xứ giả triều Dương nhưng dù sao cũng là kẻ lạ mặt chúng ta không nên để bọn chúng lợi dụng.
– Này – Thiên Nguyệt tiến lại gần cung nữ kia – Ở đây ai cầm quyền? Ngươi hay ta?
– Nô tỳ…!- Cung nữ lo lắng đảo mắt liếc nhìn xung quanh – Hoàng Hậu có dặn không được để…
– Ta và Hoàng Hậu đều cầm quyền nữa Hậu Cung! Ngươi coi trọng Hoàng Hậu hơn ta sao? – Thiên Nguyệt híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
– Nô tỳ không dám! – Cung nữ xanh mặt quỳ rạp xuống tạ lỗi – Xin nương nương tha tội! Xin nương nương tha tội!
– Thôi! Thôi! Các ngươi lui ra hết đi – Thiên Nguyệt uể oải ngáp một cái.
Những binh lính cùng nô hầu nghe lệnh lui ra ngoài, cạnh y không biết từ đâu đã có sẵn một người bưng chậu nước rửa mặt cho y.


Sau khi tỉnh táo, Thiên Nguyệt ngước nhìn nô hầu nọ, lập tức y bị hù cho hoảng!
Trước mặt y không phải là nô hầu cũng không phải cung nữ.

Mà là một nam nhân tuấn tú với mái tóc đen buộc gọn lên, hắc phục hệt như thích khách nhưng không che mặt, tư thế quỳ xuống, đôi ngươi lục long lanh nhìn y như đang chờ đợi điều gì.

Lâm Quý Phi lùi về sau vài bước, ngước nhìn Uyển Nhi khó hiểu.

Nàng cười hồn nhiên và nói:
– Đó là hầu cận muội chọn cho Quý Phi, hắn giỏi võ công lại trung thành, có hắn người bớt thêm vài phần lo âu.
Ta tăng thêm thì có chứ bớt gì! Thiên Nguyệt tỏ vẻ hậm hực, phẩy phẩy tay:
– Ta không phải hài tử, không cần vú nuôi – Nói rồi toan bỏ vào trong thì nam nhân kia lên tiếng.
– Chủ nhân! Người thực sự không nhận ra nô tài sao? Chính người đã cứu mạng nô tài!
Có sao?!! Lâm Quý Phi xoay người, dò xét nam nhân một hồi lâu.

Đúng là nhìn quen thật nhưng gặp qua ở đâu rồi ta? Y gõ bên thái dương vài cái rồi suy ngẫm…
Giữa đêm tuyết lạnh giá, cuồng phong rít gào.

Dương Thanh ôm vết thương không ngừng rỉ huyết bên hông, lê từng bước chao đảo đến từng nhà xin tá túc.

Bá tánh thấy máu liền không dám cưu mang, sợ lại rước họa vào thân.

Dương Thanh hiểu điều đó rất rõ nhưng giữa cơn bão tuyết thế này, thực sự rất khó chịu đựng.

Mà quanh đây chỉ toàn nhà không hề có cái chòi bỏ hoang hay tán cây nào cả.


Đi tiếp một quãng dài, hắn nhìn thấy cửa phủ to lớn, hai bên là tượng kỳ lân, bên trên khắc hổ điêu mã cực kỳ tinh tế.

Dương Thanh đứng trước cửa phủ mà tự cười giễu mình, một nơi xa hoa như vậy có thể cho mình tá túc sao? Hắn tựa người vào đống gạch bên cạnh, mặc cho gió cuốn rét lạnh.

Dương Thanh thực sự nghĩ đời mình sẽ kết thúc tại đây…nhưng rồi hy vọng đã lóe lên khi cánh cửa chợt mở.

Dưới đôi mắt màu lục của hắn, tiên nữ đã giáng trần.

Lam phục nam nhân thướt tha, mái tóc màu lạ xõa dài bay trong cuồng phong hùng mạnh.

Mi mục tựa hoa, dung mạo tựa họa, thư thái kiêu ngạo, khí chất ngang ngạnh, thu hết cả hào quang vầng nguyệt đêm nay.
Đôi ngươi đen láy phản chiếu bóng dáng tàn tạ, thấp hèn của hắn.

Thật nhục nhã! Dương Thanh hổ thẹn cuối gầm mặt, hắn không muốn có một chút dơ bẩn nào tì vết lên viên ngọc nơi đáy mắt kia:
– Ngươi bị thương rồi! Người đâu!
Rõ ràng là lam phục nam nhân, sao dung nhan lại rúng động tâm can người thế này? Từ nhỏ đến lớn, theo hầu cận Hoàng Thượng, hắn đã được chiêm ngưỡng qua bao nhiêu bông hoa tuyệt sắc, mỹ nữ tài hoa.

Nhưng không ai có thể làm hắn động tâm như người này…một nam nhân? Chưa kể đến dung nhan quốc sắc thiên hương kia, mà còn là về khí chất thư thái của người này.

Chỉ cần nhìn sơ qua thôi là ánh mắt cũng tự động quay ngược trở về, hướng ánh nhìn vào nam nhân kia.

Giai nhân tiến lại gần hắn với khuôn mặt lo lắng, Dương Thanh chỉ thấy tim mình trật một nhịp:
– Ngươi bị thương nghiêm trọng quá – Y hối hả nhìn vào trong phủ mà quát – Này! Người đâu! Các ngươi điếc hết rồi hả!Để bổn thiếu gia ta gọi đi gọi lại sao?! Mau lết xác ra đây!
Tức tốc năm sáu người hấp tấp chạy ra ngoài, khuôn mặt lo sợ vô cùng, nhanh chóng đỡ hắn vào trong.


Dương Thanh thần trí đã mơ hồ nhưng vẫn còn nghe được những gì xung quanh nói.

Hắn cảm nhận được sự êm ấm của chiếc giường, cùng mùi hương lạ lan tỏa.
– Lâm Thiếu Gia, Thiếu Gia để một người lạ mặt thế này vào phòng…như vậy không an toàn đâu.
– Sao mà chẳng được! Các ngươi gọi đại phu chưa?!! Đừng đứng đây quản chuyện!
– Thiếu gia…Đại phu không ở nhà.

– Cái gì?! Chết tiệt! Lão già vô dụng đó! Tích Dương Ca thì đang chu toàn cho nghi lễ rồi, ta trễ mất…Các ngươi mau lui ra ngoài, tự ta sẽ chữa cho hắn vậy.
– Nhưng mà…để thiếu gia một mình cùng với tên lạ mặt này…
– Ta nói cút ra ngoài!
Thần trí Dương Thanh bắt đầu liệm dần đi, thứ cuối cùng mà hắn thấy chính là hơi ấm của nam nhân khi chạm vào da thịt mình………………………………………………………………………………………
– À! Ra là ngươi – Thiên Nguyệt hí hửng như lượm được vàng – Ta nhớ rồi, ngươi chính là người bị thương trong cơn bão tuyết đó.
– Vâng! Chính là nô tài, lúc đó nô tài dự là mai tỉnh dậy sẽ cảm tạ báo đáp cho người nhưng nghe gia nô nói người sau khi chữa trị cho nô tài xong liền bỏ đi mất, hẳn là vài tuần sau mới về nên nô tài mạo phạm cáo lui trước, bây giờ đến để báo đáp người – Dương Thanh cuối đầu tôn kính.
– Ả! Không cần không cần đâu, đứng dậy đi – Thiên Nguyệt niềm nở khoác tay hắn – Ta giúp ngươi là chuyện hiển nhiên…thấy chết không thể không cứu mà, cho nên không cần báo đáp gì đâu.
– Nhưng mà nô tài một lòng muốn theo hầu hạ chủ nhân – Ánh mắt lục kiên quyết nhìn y.
Thiên Nguyệt khá ngạc nhiên, liếc nhìn Uyển Nhi cầu cứu, nàng nhún vai tránh né.

Aizz! Rắc rối mà! Đúng là rắc rối mà, y vò đầu khó nghĩ nhìn Dương Thanh.

Lại bắt gặp ánh mắt mong đợi như cún của hắn.

Thật khó xử.

Dương Thanh thấy y đắn đo liền quỳ xuống:
– Chủ nhân! Xin người hãy nhận nô tài! Nô tài đã từ bỏ chủ nhân cũ để theo người! Xin người đừng khước từ.
Uyển Nhi bật cười “ha hả” trong cực kỳ sảng khoái.

Thiên Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, rồi lại nhìn Dương Thanh.

Có lẽ y nhìn lầm? Nhưng sát khí hai người này đang đấu với nhau là gì vậy?

– Thôi được rồi – Thiên Nguyệt thở dài – Ngươi khai danh đi.
– Tại hạ họ Dương tên Thanh, gọi là Dương Thanh – Dương Thanh như cún gặp chủ thiếu chút là vẩy đuôi.
Uyển Nhi thì cứ cười sặc sụa, không hiểu hôm nay nàng ăn trung thứ gì? Thiên Nguyệt khó hiểu nhìn nàng, thấy y nhìn mình nàng vội vàng chỉnh lại mình.

Dương Thanh thừa cơ hội tiến sát lại gần Lâm Quý Phi: aaaa…đúng là hương thơm đó đây rồi.
– Cho nô tài thất lễ nhưng mà…ấn tượng khi gặp lại chủ nhân không giống như lần đầu gặp mặt – Hắn siết lấy tay áo của mình.
– Ý ngươi là sao? – Thiên Nguyệt ngu ngơ.
– Thì…lúc đó chủ nhân rất oai nghiêm, kiêu ngạo rất…rất đáng ngưỡng mộ.
– Còn bây giờ? – Y thích thú hỏi.
– Bây giờ thì…thì…- Dương Thanh ấp úng ngại ngùng.

“Tuyệt sắc” hai chữ đó không thể thốt ra khỏi miệng hắn.
Thiên Nguyệt không làm khó hắn nữa, y phì cười giải thích:
– Hôm đó, ta phải tới điểm hẹn để tham dự nghi lễ quan trọng…chuyện đó thực sự rất quan trọng…do bọn nô bọc cứ lề mề suốt nên ta cảm thấy bực mình – Thiên Nguyệt cười, nụ cười khiến cây xung quanh lay động – Được rồi, giờ ta có chuyện phải làm, hai người đừng theo – Nói rồi y hướng thẳng đến phía Cung Vô Danh mà đi.
Đợi y đi khuất, Uyển Nhi liếc nhìn sang Dương Thanh tặc lưỡi:
– Đường đường là Dương Thanh Bạo Tướng mà cha ta nuôi từ nhỏ, ai cũng nể sợ khi nghe tên.

Khí chất cao ngạo, không để ai ở khóe mắt của người đâu rồi? Tên Dương Thanh hồn nhiên, thân thiện khi nãy là ai vậy? Hahaha thực là buồn cười muốn chết – Uyển Nhi cười sảng khoái, chảy cả lệ ra ngoài – Không biết Dương Ngụy ca ca thấy được cảnh này sẽ phản ứng thế nào….ta? – Uyển Nhi tinh nghịch trêu chọc ai kia.

– Uyển Nhi Công Chúa không phải cũng đang hạ mình trước Vương triều sao? Chơi trò giả mạo này khiến Công Chúa mê lụy rồi sao? Dương Thanh ta chỉ hạ mình mỗi ân nhân cứu mạng – Ánh mắt lục nheo lại tàn khốc, khí lực kinh người bốc tỏa lạnh cả sống lưng.
– Loạn ngôn! Tật phát ngôn không biết cao thấp của ngươi vẫn như vậy nhỉ! – Uyển Nhi xoay người, nhướng mày.
– Cao thấp hay không là do lòng Hoàng Thượng định đoạt…đâu phải dựa vào danh phận – Dương Thanh mặt không biến sắc cố ngửi lấy mùi hương còn vương lại của y.
– Không đôi co! Ngươi nghĩ những ngày qua ta và Dương ca nhàn hạ hưởng thụ chắc?! Đương nhiên là kế hoạch đã lập rồi! Ta giúp ngươi thoát khỏi sợi xích ràng buộc của Hoàng Thượng để đưa ngươi toại nguyện ở bên Thiên Nguyệt, cũng đến lúc ngươi trả ơn rồi.
Lời nói sắc lạnh như dao, ai mà ngờ những câu này phát ra từ miệng một nữ nhi chứ.Ánh mắt Uyển Nhi sáng hực như đom đóm trong đêm, ánh mắt thể hiện sự mưu mô kỹ càng:
– Cái gì mà Công Chúa, Hoàng Tử cái gì chứ! Toàn là danh ảo! Bọn ta rõ ràng là tồn tại rành rành thế mà phụ thân tung tin người không hề có con nối dõi! Khác nào mang danh không phận chứ! Thật không thể hiểu được người nghĩ gì!
– Ta không rảnh nghe ngươi than thân trách phận đâu! Rốt cuộc ngươi muốn gì? – Giọng nói của Dương Thanh ngày càng u ám hơn, hắn khá mất kiên nhẫn.
– Ta muốn chiến tranh!
………………………………………………………………………………………Tác giả: Sora Fuyu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.