Đọc truyện Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh – Chương 59: Hủ Giấm Chua Bị Bể
Tối đó chỉ vì một lời trách móc trong lúc say của Hòa An mà Tuấn Khải thức gần như cả đêm để lên mạng tìm hiểu.
(Tác giả: Tìm hiểu cái gì thì các bác tự hiểu nhaaa.
^^) Hòa An lúc thức dậy đã vội vã chạy đi ói tới muốn ra mật xanh.
Lúc trở ra mới phát hiện Tuấn Khải cũng mới từ bên ngoài trở vào.
Vừa ôm bụng vừa hỏi.
“Sáng sớm anh đã đi đâu vậy?”
“Đi lo cho con sâu rượu em! Em còn sức để tra hỏi anh sao? Coi thử em đã thành bộ dạng gì rồi.” Tuấn Khải đem phần cháo nước ấm cùng với thuốc để hết lên bàn.
Bước về phía trước đưa tay sờ trán Hòa An rồi cốc lên một cái.
Hòa An lúc này tự biết sai không dám trả lời ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo uống thuốc.
“Tối qua em say lắm sao?”
“Em còn không nhớ hôm qua mình là cái đức hạnh gì luôn sao?” Tuấn Khải bên cạnh tối sầm mặt.
Hòa An không dám nhìn cũng không dám đáp trả Tự mình biết sai nên tập trung ăn tiếp tục.
Tuấn Khải nhìn dáng vẻ này lại có chút không nỡ.
“Dạ dày còn khó chịu không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.
Nhưng em hỏi anh một chuyện.” Hòa An dò xét ánh mắt Tuấn Khải không còn giận mới dám lên tiếng hỏi.
“Chuyện gì?”
“Hôm qua anh đưa em về hay là em say quá tự về rồi té vào đâu rồi?” Hòa An lắc lắc người nhăn mặt.
“Anh đưa em về.
Tại sao em hỏi vậy?” Tuấn Khải thắc mắc.
Hòa An vừa nói vừa chỉ lên người.
“Vậy sao đầu em đau, tay chân cũng đau, cổ cũng đau, ngực cũng đau.
Thằng em của em cũng đau! Nói chung là đau khắp người!.”
“Không phải té ở đâu đâu.” Tuấn Khải nghe xong liền mỉm cười.
“Vậy lần này em say hơi nhiều thật rồi.” Hòa An lại thật thà.
“Là chính anh làm em!” Tuấn Khải quay qua nói khẽ vào tai khiến Hòa An suýt chút sặc.
Đột nhiên có tiếng mở cửa.
Tuấn Khải cười cười với Hòa An rồi xoay người đi ra nhìn xem là ai.
“Chào buổi sáng trưởng phòng.
Em vào được không?”.
Tuấn Khải tránh qua một bên tỏ ý rằng không từ chối.
Trần Nhân cùng Phước Thành cực kỳ tự nhiên xông vào ngay hướng Hòa An đang ngồi.
“Hôm qua anh cũng quá liều mạng đi, bao nhiêu cô gái trút rượu anh như vậy.
Em quay một vòng liền không thấy còn tưởng anh bị bắt mất rồi.”
Hòa An tự oán thầm rằng cậu ta nói đúng rồi chứ có sai chổ nào đâu.
Không những bị bắt mà còn bị ăn cho bằng sạch.
Xoay sang Trần Nhân mặt cố gắng nở ra một nụ cười.
“Không phải anh còn sống đây hay sao haha.” Nói xong mắt liền liếc sang nhìn Tuấn Khải một cái.
“Được rồi không sao là em yên tâm rồi.
Em định sang đây rủ anh đi dạo một vòng biển với đi chợ Phú Quốc.
Sáng nay được hoạt động tự do.
Anh có đi nổi không?”
Hòa An lập tức trả lời.
“Đi đi đi chứ, đã tới đây ai lại ngồi lì trong phòng thế này.”
Phước Thành lúc này vẫn chưa nói gì chỉ chăm chú nhìn thái độ của Tuấn Khải.
Hòa An cũng ý thức được nên đột nhiên đổi giọng.
“À, mà cũng nên hỏi trưởng phòng một tiếng.”
Tuấn Khải xoay người bước lại hướng nhà vệ sinh.
“Cứ theo ý của các cậu! Một giờ sau gặp nhau ở sảnh.”
Vừa bước ra khỏi phòng Phước Thành liền lao tới Trần Nhân ra vẻ ông đây biết tuốt.
“Em chắc chắn là họ đã cùng nhau ở một chổ!”
Trần Nhân vẫn nhất quyết không tin.
“Thay vì suy nghĩ mấy chuyện như vậy thì cậu lo làm sao để lấy được điểm A thì tốt hơn.
Còn linh ta linh tinh tôi đánh điểm F cho cậu khỏi ra trường!”
“Điểm F cũng được haha.
Em sẽ thực tập lại, cũng sẽ apply vào công ty anh.
Như vậy cũng tốt!” Phước Thành tiếp tục mặt dày.
Trần Nhân quay sang đá cho cậu ta một cái.
“Cậu đừng có mà chọc tôi điên lên.”
Phước Thành một mặt vui vẻ chạy đi, tiếng cười rộn rã suốt một dọc đường đi.
Bốn người họ thay đồ bơi trước.
Lúc ra tới bên ngoài mới phát hiện ra quên thoa kem chống nắng.
Tuấn Khải liền trở ngược vào trong lấy.
Hòa An tiếp tục nhập bọn cùng mọi người.
Xung quanh đang yên lành bỗng dưng cặp chân dài của Hòa An xuất hiện liền nháo nhào lên.
Các cô gái phòng khác luôn tìm mọi cách để được tiếp cận Hòa An nhưng đều không được.
Lần này lại vừa được tiếp xúc gần vừa nhìn thấy một Hòa An cực kỳ..ít vải! Quả nhiên lúc quay lại thùng giấm to đùng kia đổ chua luôn cả nước biển.
Xoay quanh Hòa An lúc này có không dưới mười cô gái mặc bikini nóng tới nhức mắt.
Tuấn Khải từ xa xa tiến lại gần.
Sức hút của anh nhiều hơn Hòa An rất nhiều nhưng vì quá mạnh mẽ nên mọi người cũng không dám lại gần.
Dù sao từ lúc anh về công ty tới hôm nay cũng rất ít lần anh xuất hiện trước mọi người.
Thấy Tuấn Khải xuất hiện Hòa An liền có cớ lách người chạy đi lại gần.
“Đưa em được rồi.
Anh lại cùng mọi người phòng mình không? Họ đang ở phía kia.” Hòa An đang cực kỳ vui vẻ không hề nhận thấy mùi chua nào phát ra từ phía Tuấn Khải.
.