Đọc truyện Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh – Chương 3: Thực Sự Nhớ Em
Vào làm vào lúc tám giờ sáng, hôm nay dạ dày anh không ổn lắm.
Thực ra là cũng cả tuần nay không ổn rồi.
Do cuối tuần rồi có đi uống chúc mừng và chia tay trưởng phòng được thăng chức nên uống hơi nhiều, đến hôm nay vẫn còn khó chịu.
Anh đi tới bình nước rót một nữa nước nóng một nữa nước lạnh pha âm ấm rồi hớp một ngụm, trước giờ luôn chăm sóc kỹ bản thân.
Nhưng dạ dày thì đã thành bệnh từ hồi còn học đại học, cứ uống nhiều là sẽ đau.
Cafe cũng hạn chế.
“Tất cả tập trung.
Tôi có vài lời muốn nói.”
Tiếng trưởng phòng Ngô vang lên từ trước cửa phòng làm việc làm mọi người giật nảy mình.
Ông ta e hèm hai tiếng làm động tác giả rồi ồm ồm nói tiếp.
“Hôm nay tôi có một chuyện buồn và một chuyện vui muốn nói với mọi người.”
Mọi người xung quanh đều dừng ngang công việc tập trung nghe giọng nói đang đều đều như đài phát thanh của ông.
“Chuyện buồn trước, theo như kế hoạch thì phải hết tháng mười hai thì tôi mới tiếp nhận công việc bên phòng kế hoạch.
Nhưng ban lãnh đạo mới có cuộc họp khẩn, lượng hàng công ty tăng lên đột ngột nên hết tuần này à, đúng hơn là hết ngày mai tôi phải đi rồi.”
Mọi người đồng thanh ồ lên một tiếng rõ to không hiểu là đang bất ngờ hay đang vui nữa nghe âm thanh thì không giống đang nghe chuyện buồn chút nào.
Trưởng phòng Ngô mỉm cười rõ ý vị tằng hắng rồi nói tiếp.
“Mọi người cũng không cần phải phản ứng chuyện buồn của tôi một cách bất ngờ vui vẻ như vậy.”
Vài người bụm miệng cười khúc khích.
“Còn muốn nghe chuyện vui nữa không?”.
ngôn tình hài
“Thực ra cũng chuyển một vòng công ty chứ có đi xa đâu mà buồn đúng không trưởng phòng Ngô, tụi em còn mừng cho trưởng phòng không hết.”
Trần Nhân đứng lên nói, mọi người cười đáp ứng theo.
“Rõ nhanh miệng, tôi cũng đoán trước được các cô cậu thực sự muốn tống khứ trưởng phòng khó tính như tôi đi lâu lắm rồi.
Nên hôm nay tôi sẽ đem tới cho mọi người một trưởng phòng khác trẻ trung nhiệt quyết hơn tôi nhiều.
Và đó là chuyện vui.”
Mọi người tiếp tục ồ lên thêm một tiếng.
Trưởng phòng Ngô vẫn tiếp tục nói.
“Cậu ta cũng không chênh lệch tuổi nhiều với mọi người, tốt nghiệp tiến sỹ bên Úc về.
Đã làm bên bộ phận Marketing chi nhánh công ty chúng ta bên Úc một năm, vừa mới về nước và sẽ tiếp nhận công việc ở đây.
Đầu giờ chiều sẽ tới, tôi sẽ bàn giao công việc trong hôm nay và ngày mai.
Các anh chị cũng chuẩn bị tâm lý, thực ra tôi có nghe được là anh ta là người rất nghiêm túc.”
Mọi người nhìn nhau một lượt, người này đánh giá thái độ người kia một chút rồi ai nấy cũng trưng ra bộ mặt bất ngờ.
“Tôi cứ nghĩ là Hòa An sẽ được đề bạt lên chứ.”
“Hôm trước còn bảo sẽ là nhân viên phòng ban chúng ta đề bạt lên mà trưởng phòng.”
“Ôi, rõ chán chưa.”
“Thật ra đều là chuyện buồn đó trưởng phòng anh xem xem.”
Mọi người bắt đầu nháo nhào lên vì ban đầu là tất cả đều thống nhất việc sẽ đề bạt Hòa An lên vị trí trưởng phòng.
Mặc dù anh vào trễ hơn mọi người nhưng năng suất làm việc của anh cực kỳ tốt.
Mọi người cũng đã quen với nhịp độ làm việc hiện tại.
“Bình tĩnh mọi người bình tĩnh, phòng ta vẫn chưa có phó phòng, tôi sẽ cố gắng để không ai trong chúng ta phải thiệt thòi cả.”
Mọi người lại thêm một lần ồ lên đồng loạt rồi cũng chẳng thèm nhìn tới vị trưởng phòng tội nghiệp đang cố gắng giải thích.
Chỉ có một mình Hòa An từ đầu tới cuối vẫn đứng đúng vị trí ban đầu tay cầm cốc nước tay xoa xoa bụng nở cười đầy tư vị.
Anh là người nói riêng với trưởng phòng rằng anh không muốn nhận vị trí đó, ban đầu ban giám đốc đã gần như thống nhất việc đề bạt của trưởng phòng về Hòa An, nhưng anh không nhận vì một vài lý do riêng.
Nhưng trưởng phòng vẫn muốn cho anh làm việc đúng thực lực của mình, nên nếu không phải là trưởng phòng thì vẫn nên căn nhắc chuyện làm phó phòng.
Hòa An vẫn cứ bảo rằng, để anh suy nghĩ thêm.
Từ đó tới giờ trưa tất cả mọi người đều không tài nào tập trung làm việc được, ai nấy cũng chín phần tiếc nuối mười phần tò mò về người trưởng phòng bí mật sắp tới.
Vị sắp trở thành cựu trưởng phòng tội nghiệp phải có hơn ba lần nhắc nhỡ mọi người tập trung làm việc đến cuối cùng ông cũng không thèm nhắc nữa mặc kệ phòng làm việc cứ như đàn ong vỡ tổ.
Vài người còn bông đùa lại an ủi Hòa An đủ kiểu, trêu chọc cậu làm cậu cứ một chút lại đạp người này lúc đá người kia.
Đang lúc chuẩn bị đáp chân vào mông phải Trần Nhân thì điện thoại cậu reo lên ba tiếng rồi tắt ngang, liên tiếp sau đó là tiếng tin nhắn reo cách nhau ba lần.
Không thèm đùa nữa anh mở điện thoại ra check.
*”Em khỏe không?*
*Em không còn ở chỗ cũ sao?*
*Thực sự nhớ em..”*
“Có gì không ổn hả sao anh?” Trần Nhân từ phía sau lù lù hỏi tới làm anh giật mình tắt ngay màn hình điện thoại.
“Cậu đừng lắm chuyện, coi chừng cái mông của cậu.” Nói xong liền làm động tác giả đá cậu một cái rồi đứng dậy bỏ vào nhà vệ sinh.
.