Đọc truyện Đam Mỹ Em Là Ánh Sáng Của Anh – Chương 21: Coi Như Em Thất Hẹn Với Anh
Hôm nay là Giáng Sinh nên ngoài đường phố vô cùng nhộn nhịp.
Nhìn dòng xe nối nhau khiến lòng người cũng phải nôn nao theo hết cả lên.
Ven đường những hàng cây được quấn vòng đèn chiếu sáng rực rỡ kéo dài cả một góc trời.
Thời tiết tối nay cũng chiều lòng người.
Cực kỳ ấm áp thi thoảng còn có chút mưa phùn rớt xuống làm nhòe đi lớp kính xe, làm cho từ bên trong nhìn ra phía ngoài thêm mười phần lãng mạng.
Nếu đổi lại là hai năm trước, năm nào đến Giáng Sinh Hòa An cũng vui vẻ không tả.
Anh rất thích ngày lễ này hơn tất cả các ngày lễ trong năm.
Nhưng hiện tại nó chỉ mang lại những hoài niệm không muốn nhớ, khó lòng mà tạo nên thêm những niềm vui riêng cho bản thân.
Đang ngột ngạt trong đủ loại suy nghĩ bỗng dưng có lời nói tắt ngang.
“Thật may mắn khi được tan ca sớm.
Nếu không chắc giờ này chúng ta còn kẹt lại ở cổng siêu thị.”
Trần Nhân bên ghế phó lái lấy ra một chiếc bánh kẹp ăn đỡ.
Lúc về là họ đi ngay đến siêu thị chứ không hề ghé ăn tối.
Hòa An bên cạnh tập trung lái xe chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
Nhìn dòng người vui vẻ bên phía ngoài cửa kính mà lòng Hòa An cũng thoải mái hơn một chút.
Bỗng nhiên trong tâm trí anh trỗi dậy một dòng suy nghĩ rằng.
“Tuấn Khải tối nay sẽ như thế nào nhỉ?”.
Bỗng nhiên Hòa An quay sang nói.
“Hôm nay chúng ta sẽ tranh thủ về sớm một chút nhé, cậu vẫn nên gọi bạn gái xem xong việc thì cùng đi với nhau một lát đi.”
“Anh Hòa An, chắc em phải đi gặp bây giờ!”
Hòa An quay sang nhìn Trần Nhân sắc mặt đang mang một biểu tình cực kỳ không ổn.
Rất ít khi cậu ta kêu cả tên của mình ra.
“Bây giờ? Bạn gái cậu sao?”.
Trần Nhân đang bên cạnh nắm chặt điện thoại chặt đến mức vô cùng bất bình thường, giọng nói cũng trở nên khác lạ.
“Em xin lỗi, anh có thể cho em xuống đây được không?”
Hòa An bị giật mình trước câu nói này, biết có sự tình không ổn nên không nghĩ ngợi nhiều liền lái xe vào lề đường, nhìn Trần Nhân vô cùng lo lắng.
“Em ấy bị gì sao? Ở đâu anh đưa cậu đi.”
Trần Nhân mắt giờ đã ngấn lệ, tay cầm điện thoại run run đưa về phía Hòa An.
Trong giây phút đó Hòa An như bị đứng hình trước cảnh tượng đang vô cùng bất ngờ đang hiện ra trước mắt.
Có một người gửi hơn năm bức hình cho Trần Nhân.
Hình ảnh liên tục chuyển hình ảnh từ hai người một nam một nữ liên tục có các cử chỉ thân mặt từ nắm tay tới ôm rồi hôn nhau không hề mang một nét ngại nào trong quán club lớn của thành phố.
Không cần đoán cũng biết đó là ai.
Ngay sao đó liền tù xì hai ba tin nhắn nhảy lên trước mắt Hòa An.
*”Rồi mày có tới liền được không?”*
*”Club Paradise.”*
*”Mày không tới là tao với Nhật Minh làm cho ra trò tại đây bây giờ luôn.”*
Sắc mặt của Trần Nhân hiện tại khỏi phải nói nữa rồi.
Hòa An vừa định nói gì đó nhưng chưa kịp phản ứng thì cậu ta từ ghế bên cạnh mở cửa bước ra ngoài.
Hành động nhanh tới mức Hòa An bất ngờ không kịp phản ứng.
Vội vã tháo dây an toàn đuổi theo thì Trần Nhân đã một tay mở cửa chiếc xe taxi gần đó.
Hòa An liền nắm chặt tay cậu ta lại nghiêm túc nói.
“Nghe anh, trở về xe anh chở cậu đi tới đó.”
Trần Nhân thu bàn tay về hình nắm đấm cố giữ bình tĩnh nói nhưng không hề quay sang nhìn.
“Lần này coi như em thất hẹn với anh, em muốn tự giải quyết.
Không muốn anh nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.
Em cũng không muốn ảnh hưởng tới việc riêng của anh.”
Trần Nhân vô cùng kiên quyết không nhìn Hòa An, kéo mạnh tay trở về bước nhanh lên xe quay đầu về hướng ngược lại bỏ lại Hòa An đứng như trời trồng tại chổ.
Anh quay lại xe đầu óc vẫn chưa kịp quay về bình thường cầm chặt tay lái chạy xe đi.
* * *
Tuấn Khải vẫn còn đang ở văn phòng trong khi tất cả mọi người đã ra về được hơn một giờ đồng hồ.
Từ lúc vào làm việc tới hôm nay chưa bao giờ anh vào làm và tan ca một lượt chung với mọi người một lần nào cả.
Đang tập trung thì chuông điện thoại reo.
Anh liếc sang nhìn số điện thoại xong không suy nghĩ liền bắt máy.
“Alo”
“Cô Khoa đây, khi nào con đến?”
“Con vẫn còn đang ở văn phòng, tầm nữa tiếng nữa con sẽ đến nếu không kẹt xe nhiều.”
“Được được, không gấp không gấp.
An toàn là trên hết.”
Nói xong cô Khoa tắt máy, Tuấn Khải cũng ngưng công việc.
Đứng dậy đi ra khỏi công ty.
Vừa bước xuống đường đã cảm nhận được không khí náo nhiệt đến choáng ngộp ngay lúc này trên đường phố.
Anh bước đến bên đường đón taxi, hôm nay để có thể bắt được một chiếc xe cũng là vấn đề nan giải.
Đến hơn mười phút anh mới có thể yên vị trên xe.
Nói rõ địa chỉ rồi ngồi yên từ bên trong cửa kính nhìn ra ngoài.
Lòng tràn đầy cảm xúc khó nói.
* * *
Tầm mười phút sau Hòa An có mặt tại nơi anh muốn tới.
Lấy đống quà trên tay bước xuống xe tiến về trước chỉnh lại chút rối trên tóc rồi nhấn chuông cửa.
Đứng tầm khoảng ba phút là có người ra mở cửa.
“Cô có nhìn lầm không đây? Phải con không Hòa An?” Người phụ nữ trước mặt giọng run run đưa tay lên chạm vào vai trái của Hòa An.
“Dạ, là con đây.
Cô Khoa.”
.