Đam Mỹ Dư Hương

Chương 53: Phiên Ngoại 1 Vòng Đu Quay


Đọc truyện Đam Mỹ Dư Hương – Chương 53: Phiên Ngoại 1 Vòng Đu Quay


Gần cuối năm, Lục Cảnh Niên dẫn Dư Tri Ý quay lại Quảng Châu, nhà ở Phật Sơn vẫn còn, lần này trở về là để sửa sang lại rồi cho thuê, hai người dọn dẹp xong lại liên lạc với bên bất động sản cho thuê nhà để đăng ký, lại mời anh trai Lục Cảnh Niên ăn bữa cơm.

Lục Cẩm Hoa dẫn theo con trai đến, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn, Dư Tri Ý chào hỏi với anh, lúc gọi anh cả theo Lục Cảnh Niên, anh cũng chỉ khẽ gật đầu một cái.

Cháu trai lại rất vui vẻ, có lẽ Dư Tri Ý trời sinh là người có duyên với con nít, cháu trai rất thích anh, dính vào trên đùi anh không chịu xuống, lúc thì muốn xem ảnh chụp trong điện thoại, lúc thì hỏi sao trên người chú thơm vậy, “Chú ơi, chú là hoa tiên tử mà TV nói đúng không ạ? Trên người toàn mùi thơm.”
Dư Tri Ý cười nói: “Đó là mùi thơm của chất làm mát không khí.”
“Ồ, vậy sao chú của cháu không có mùi thơm?”
Lục Cảnh Niên xoa nhẹ đầu cháu trai: “Bởi vì hôm nay chú của cháu vẫn chưa ôm chú Thơm.”
Lục Cảnh Niên ho khan một tiếng: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Anh, đợi em với, em cũng đi.”
Hai anh em đứng trước cửa hút thuốc, Lục Cẩm Hoa đưa cho Lục Cảnh Niên một điếu thuốc, Lục Cảnh Niên không cầm lấy nói: “Thôi, em ấy không thích em hút thuốc, không tốt cho sức khỏe.”
“Em tính cả đời sẽ như vậy?”.

Đam Mỹ H Văn
“Anh, mỗi người đều có lựa chọn riêng cho mình, lựa chọn của em chính là em ấy, anh đừng có thành kiến với em ấy, có gì cứ nhắm hết vào em.

Em ấy đến đây mời anh ăn cơm bởi vì không muốn em phải khó xử, anh là người thân duy nhất của em, em ấy chẳng lẽ không biết lại đây mời anh sẽ phải gặp cái gì sao.

Em ấy là một người rất tốt, có lòng tự trọng kiêu ngạo, ngày hôm nay em ấy hoàn toàn có thể không cần đến mời bữa cơm này.”

Lục Cẩm Hoa hút mạnh điếu thuốc, “Anh cảm thấy trước kia em vẫn rất bình thường, từ sau khi Đông Sơn về thì thay đổi, từ trước tới giờ chưa từng nghe nói em thích đàn ông, nếu không gặp được cậu ta, bây giờ em đã sớm kết hôn rồi, nói không chừng có cả con luôn.”
Cháu trai chơi một hồi lại bắt đầu tìm ba, cậu nhóc kéo áo Dư Tri Ý nói: “Chú Thơm, ba với chú của cháu có phải trốn đi rồi không?”
“Không đâu, bọn họ sẽ quay lại ngay thôi.”
“Cháu muốn đi tìm hai người họ.”
Thấy nhóc sắp khóc, Dư Tri Ý đành phải dẫn nhóc đi tìm ba với chú, đến chỗ rẽ nhà vệ sinh đột nhiên nghe thấy tiếng hai người trò chuyện, Lục Cảnh Niên nói: “Không có cái gọi là nếu, em chỉ biết rằng, nếu không gặp được em ấy, em sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết hoa có thể đẹp đến mức nào, sao có thể sáng ra sao, cũng sẽ không bao giờ biết trên thế gian này hai người xa lạ cuối cùng lại trở thành một không thể tách rời, không thể chia lìa, cuộc sống này, mỗi người theo đuổi một lý tưởng sống cho riêng mình, cuộc sống hiện tại của em là cuộc sống lý tưởng trong mơ mà em trước giờ không dám ước, nhàn khi lộng hoa, vội khi dựa bàn, đối nguyện uống xoàng(*), hết thảy tất cả đều là em ấy mang đến cho em.

(*) gốc 闲时弄花, 忙时伏案, 对月小酌, thấy hay quá nên mình để nguyên.

“Ba ơi, chú ơi!”
Lục Cẩm Hoa quay đầu lại, đối diện với anh mắt đong đầy ý cười của Dư Tri Ý, Dư Tri Ý nói: “Anh cả, anh Niên, đồ ăn lên rồi, chúng ta vào ăn cơm đi.”
Lục Cẩm Hoa lúng túng đáp: “Được rồi, mấy đứa vào trước đi, anh vào sau.”
Lúc Lục Cẩm Hoa vào phòng, còn mang theo một chai rượu đế, “Cái kia, người một nhà khó khăn lắm mới tụ họp một lần, uống chút rượu đi.”
“Ba ơi, con cũng muốn uống!
“Con nít con nôi uống cái gì, chỉ ba với hai chú của con uống.”
“Ba ơi, không phải là hai chú đâu, lúc nãy chú đã nói thầm với con rồi, có thể gọi chú Thơm là thím, vậy nên không phải là hai chú, chỉ có một chú với một thím thôi.”
Mặt Dư Tri Ý đỏ bừng, suýt chút nữa bị sặc trà, anh đá một cái vào chân Lục Cẩm Hoa dưới bàn.

Vẻ mặt Lục Cẩm Hoa mặc dù vẫn không khác gì, nhưng thái độ đã thân thiết hơn so với lúc vừa mới vào phòng, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu, hỏi công việc của anh thế nào, thời tiết đảo Đông Sơn dạo này ra sao, bữa cơm này cũng xem như thỏa mãn.

Sau khi tiễn anh trai với cháu trai về, Lục Cảnh Niên dẫn Dư Tri Ý lên tàu điện ngầm, cũng không nói đi đâu, chỉ nói tới nơi rồi sẽ biết.


Hai người xuống ở trạm Hải Tâm Sa, Lục Cảnh Niên nói với Dư Tri Ý, công việc làm thêm đầu tiên của hắn ở Quảng Châu là ở Hải Tâm Sa, lúc ấy còn học đại học, sáng thứ sáu nào cũng ngồi xe bus đến Hải Tâm Sa, công việc rất đơn giản, mặc trang phục mascot, đứng đầu đường phát tờ rơi, Dư Tri Ý nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, “Vất vả lắm đúng không?”
“Thật ra cũng không có gì, lúc đó anh chỉ nghĩ kiếm được tiền rồi thì không phải xin tiền trong nhà nữa, còn lại thì không nghĩ gì khác.”
“Nếu lúc ấy em ở đó thì thật tốt.”
Lục Cảnh Niên nói: “Hả? Sao lại tốt? Lấy hết tờ rơi anh phát?”
“Không phải,” Dư Tri Ý nói, “Đưa anh về nhà, không để anh vất vả như vậy nữa.”
“Có lẽ những khó khăn cố gắng trước đây đều là vì để được gặp em, nếu anh ban đầu đã xuôi gió xuôi nước thì có thể sẽ không có Lục Cảnh Niên như ngày hôm nay, cũng sẽ không gặp được người tốt như em, nếu nửa đời trước phải chịu khổ cực, vậy gặp được em là sự bù đắp tốt nhất cho nửa đời sau của anh rồi.”
“Những lời em muốn nói anh đã nói hết, em không biết phải nói gì, chỉ có thể nói….”
Công viên Hải Tâm Sa người đến người đi, một cô bé bán bóng bay hoa hồng chạy tới, nhiệt tình chào hàng: “Anh ơi, anh có muốn mua hoa hồng không ạ? Mua tặng bạn gái đi anh?”
Lục Cảnh Niên không cắt ngang lời mời chào, lịch sự nói với cô gái nhỏ: “Không cần, cảm ơn.”
“Anh ơi, mua tặng bạn trai cũng được mà, không thích hoa thì bóng bay cũng được!”
Dư Tri Ý đứng cạnh bên xem náo nhiệt, anh nhướng mày nhìn Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên nhìn thấy mấy cặp đôi trong công viên, hầu hết mọi người đều cầm theo một quả bóng bay, có người thậm chí cầm đến mấy quả, loại bóng bay này rất đẹp, màu trắng trong suốt, lấp lánh ánh phản quang, Lục Cảnh Niên cầm lấy một quả, lại rút một cành hoa hồng: “Tôi mua hai cái này.”
Tính tiền xong thì đưa cho Dư Tri Ý, Dư Tri Ý bật cười: “Anh mua thật sao?”
“Người khác đều có, em cũng phải có, lúc nãy em đang nói cái gì?”
Dư Tri Ý cầm lấy quả bóng bay, ghé sát lại thở nhẹ vào tai hắn: “Chờ lát nữa quay trở về khách sạn em sẽ nói cho anh.”
Hai người đi bộ từ Hải Tâm Sa đến tháp Quảng Châu ( Canton Tower).

Chiếc eo uốn lượn thon thả, ánh đèn sáng rực, gió đêm phe phẩy, mặt sông Châu Giang long lanh ánh nước, bầu trời điểm xuyến những đốm sáng đầy màu sắc, Lục Cảnh Niên nắm chặt tay Dư Tri Ý đi xuyên qua đám người, “Có muốn đi lên không?”
“Không cần, em xem qua rồi, lãng phí tiền lắm, trên kia có gì hay mà xem?”

Không phải Dư Tri Ý tiếc tiền, anh chỉ cảm thấy không cần thiết.

“Không biết, anh chưa bao giờ lên đó, chỉ mới ngồi xe đi ngang qua, cũng chưa từng đi dạo dưới tháp Quảng Châu như bây giờ.”
Vừa nghe thấy Lục Cảnh Niên chưa từng đi lên đó, Dư Tri Ý ngay lập tức đổi ý: “Đi thôi, mua vé ở đâu? Hai chúng ta cùng lên.”
Hai người trước tiên lên tầng quan sát mây, Dư Tri Ý có chút sợ độ cao, suốt đoạn dường đều nắm chặt tay Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên vuốt ve mu bàn tay của hắn, “Không sao đâu, anh ở đây, em đừng nhìn xuống dưới.”
“Như vậy thì thật lãng phí, đi lên đây là để nhìn cảnh đẹp bên dưới mà.”
“Vậy em thử nhìn xuống dưới xem sao, cứ giao cho anh, anh sẽ nắm chắc tay em, yên tâm tin tưởng anh.”
Phong cảnh từ trên cao nhìn xuống khác hoàn toàn với phong cảnh lúc đứng dưới mặt đất ngắm, giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể nắm được một tay đầy sao, lại cũng giống như đang được những vì sao lấp lánh vây quanh, Dư Tri Ý lôi kéo Lục Cảnh Niên chụp rất nhiều ảnh, Lục Cảnh Niên cười trêu: “Đủ dung lượng không? Chụp nhiều vậy về lại phải xóa.”
“Không, không xóa, chỉ cần trong hình là anh, mỗi một tấm em đều trân trọng, còn nếu là hình chụp của hai chúng ta, vậy thì lại càng không thể xóa, chờ khi chúng ta về già sẽ lấy ra ngắm.”
“Được, em cứ chụp đi, điện thoại em không đủ thì còn có điện thoại anh.”
Tiếp theo là đến vòng đu quay Bubble Tram, nơi này khác với những vòng đu quay khác, 16 cabin trong suốt, những cabin được xếp thành một vòng tròn, mỗi vòng quay kéo dài 20 phút, có thể ngắm nhìn cảnh đêm Quảng Châu ở mọi góc độ.

Vòng đu quanh chậm rãi chuyển động, bọn họ càng lên cao, người đi đường dần không thấy rõ, chỉ nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh, lên đến điểm cao nhất, Lục Cảnh Niên đột nhiên lại gần hôn Dư Tri Ý: “Anh yêu em.”
Dư Tri Ý trộm nhìn du khách cùng khoang, không ai chú ý đến bọn họ, anh nhỏ giọng trả lời hắn: “Em biết, em cũng yêu anh.”
Giây tiếp theo, trong cabin vòng đu quay, ở điểm cao nhất, Lục Cảnh Niên đột nhiệt quỳ một gối, giống như làm ảo thuật lấy một hộp gấm từ trong túi áo ra, hộp gấm mở ra, chiếc nhẫn bạch kim khiến trái tim Dư Tri Ý run rẩy, “Anh cầu hôn sao?”
“Đúng vậy, cầu hôn, anh không biết có thể cho em được cái gì, anh chỉ muốn nói, anh sẽ đem tất cả những gì anh có cho em, sau này mỗi ngày, em trồng hoa, anh tưới nước, em nấu cơm, anh rửa chén, Dư Tri Ý, em có bằng lòng không?”
Ở độ cao 450m so với mặt đất, hắn cầu hôn người thương trong cabin ngắm cảnh dành cho 6 người, 4 người khách du lịch xa lạ đều nhiệt tình vỗ tay, có một cô gái hét lớn: “Chúc hai người hạnh phúc!”
Một chàng trai huýt sáo: “Đồng ý đi, chúng tôi làm chứng cho hai người, đồng ý đi!”
Dư Tri Ý đưa tay ra, “Em bằng lòng.”
Lục Cảnh Niên đeo nhẫn lên tay anh, cô gái trẻ giúp hai người chụp lại khoảnh khắc ôm nhau trên mây.

Đêm ấy, ở trong khách sạn gần đó, phòng khách sạn có một cửa sổ sát đất lớn đối diện với tháp Quảng Châu, Dư Tri Ý dựa vào cửa sổ cảm thán ngày hôm nay thật xa xỉ.


Lục Cảnh Niên ôm lấy anh từ phía sau, “Hôm nay em có vui không?”
“Rất vui.”
“Vậy thì đáng giá.”
“Anh muốn đi tắm không?” Dư Tri Ý hỏi.

“Có, em tắm trước đi, tắm xong nghỉ sớm một chút, sáng mai phải dậy sớm.”
Dư Tri Ý xoay người hôn lên cằm hắn, “Không tắm chung sao?”
Hầu kết Lục Cảnh Niên lăn một cái, “Em chắc không? Cùng nhau tắm thì sáng mai em có dậy được không?”
“Thưa anh Lục, cho dù tắm cả đêm thì mai em vẫn dậy được, sức khỏe em tốt lắm.”
Lục Cảnh Niên trước giờ luôn là người thuộc phái hành động, hắn nắm tay Dư Tri Ý vào nhà tắm.

Buổi tối vui vẻ trong phòng tắm nhẹ nhàng bắt đầu, Dư Tri Ý ngẩng đầu cắn lên ngực Lục Cảnh Niên, nói anh vẫn chưa nói xong chuyện ở công viên Hải Tâm Sa: “Những lời muốn nói anh đều đã nói hết, em không biết phải nói gì, chỉ có thể nói, em yêu anh, rất rất yêu anh, nơi có anh là mái nhà yên ấm của em.”
Tháp Quảng Châu sáng rực ánh đèn, Dư Tri Ý trong lúc động tìm vẫn còn phân tâm ngắm ngọn đèn trên tháp, anh nghĩ, ngọn đèn kia đang nhìn bọn họ sao?
Lục Cảnh Niên ở phía sau bất mãn tăng nhanh tốc độ, Dư Tri Ý không còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện gì khác, anh ngửa đầu thừa nhận, mặt kính lưu lại một dấu bàn tay đầy mồ hôi.

Sáng ngày hôm sau trùng hợp là chủ nhật, Lục Cảnh Niên đã dậy từ sớm, hắn giơ tay lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn, hắn nhớ tối qua Dư Tri Ý ngủ trước mình, không biết anh trộm đeo lên lúc nào.

Lục Cảnh Niên nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Tri Ý, đặt hai bàn tay lại gần nhau, hai chiếc nhẫn lóe lên trong ánh nắng ban mai.

Cuối cùng hắn vẫn không nỡ đánh thức Dư Tri Ý, anh ngủ thẳng tới trưa, cơm nước xong, Lục Cảnh Niên dẫn Dư Tri Ý đến nhà thờ Thánh Tâm, hai người bỏ lỡ thánh lễ buổi sáng, bọn họ đi dạo gần đó, chờ tham gia thánh lễ buổi chiều, thánh lễ diễn ra vào 3 giờ rưỡi, khi linh mục rải nước thánh ban phước lành, Lục Cảnh Niên nắm lấy tay Dư Tri Ý, chân thành nói: “Chúc em khỏe mạnh, chúc em hạnh phúc, chúc em mỗi năm có thừa.”
Dư Tri Ý nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út của Lục Cảnh Niên, “Chúc anh an bình, chúc anh hạnh phúc, chúc anh mỗi năm có em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.