Đam Mỹ Dư Hương

Chương 1: Tinh Cần


Đọc truyện Đam Mỹ Dư Hương – Chương 1: Tinh Cần


Tháng 8, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, những tòa kiến trúc vặn mình trong hơi nóng.

Lục Cảnh Niên đứng trước lối ra của nhà ga, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ở đây rất trong lành và thấp, thấp đến mức hắn muốn chạy đua với những đám mây kia, chạy mãi chạy mãi, không có điểm cuối, đến giây phút sức cùng lực kiệt thì đứng dậy kéo đám mây to và trắng nhất xuống, sau đó bình yên nằm trên đám mây chờ đợi cái chết.

Cúi đầu, hắn nhìn trạm xe bus đông đúc phía trước, quay người đi thẳng tới trạm chờ xe taxi.

Tài xế ngâm nga câu hát của người Mân Nam, “Lạc mất nguyện vọng không oán thán, nhất thời nghèo túng cũng không sợ, chỉ khi mất đi hi vọng, mỗi ngày rượu say mờ mịt, hệt như bù nhìn không có linh hồn, cuộc đời có thể so sánh với sóng biển cuồn cuộn, khi chìm khi nổi, may mắn và xui xẻo,…”
Lục Cảnh Niên có chút mờ mịt nhìn cảnh sắc xa lạ của thành phố xa lạ, từng cây cọ vàng nâu và hàng hoa giấy màu xanh dương lướt qua ô cửa sổ.

Tài xế thấy thấy hắn đi du lịch một mình, dọc đường đều giới thiệu những địa điểm tham quan nổi tiếng của địa phương, giọng phổ thông nói rất chuẩn: “Phong cảnh đảo Đông Sơn chúng tôi không phải chỉ thưởng thức một ngày hai ngày là hết, Vịnh Nam Môn, đá đón gió, Vịnh Mã Loan, Bãi bồi Xương Cá, núi Tô Phong, đều không thể bỏ qua được.”
Lục Cảnh Niên lịch sự đáp lời.

“Anh đẹp trai, tới đường Văn Nam rồi.”
Lục Cảnh Niên nhìn hướng dẫn trên bản đồ, nói với tài xế: “Cảm ơn.”
Vừa mở cửa, Lục Cảnh Niên bị làn gió nóng ùa tới khiến cho choáng váng, hắn bước tới gốc cây nở đầy hoa bên đường, mở điện thoại tìm kiếm homestay Hoa Khế Tiểu Trúc, tài xế xe taxi chỉ biết nó nằm ở khu này nhưng không rõ địa chỉ, còn nói với hắn ở đây đường ngang ngõ tắt nhiều, bản đồ chưa cập nhật kịp, đi theo chỉ dẫn trên đó rất khó, không bằng xuống xe tìm người hỏi đường còn hơn.

Đứng trên con phố xa lạ, Lục Cảnh Niên đột nhiên nhớ tới một câu nói trong sách: “Không ai đi du lịch không mục đích, chỉ có những người hi vọng bị lạc đường.”
***
Cách đó một phố, trong cửa hàng hoa tên Dư Hương, ông chủ Dư Tri Ý ngồi dưới gốc cây lớn hóng mát, tay trái phe phẩy quạt hương bồ, tay phải cầm một lon soda chanh muối, nhấm nháp từng ngụm cảm nhận hương chanh tràn khắp khoang miệng, trên vỏ lon ngưng tụ mấy giọt nước, thấm vào lòng bàn tay mát rượi.

Lại mất điện, nhiệt kế trong cửa hàng chỉ vào số 27, hôm nay không có mống khách nào, hoa lựu trên con đường trước tiệm tưng bừng nở rộ, khoe sắc với những bông bìm bịp tím bên cạnh.


Dư Tri Ý ngắm hoa, lắng nghe tiếng ve kêu, tận hưởng buổi chiều không có máy lạnh nhưng không quá nóng.

Cơn gió thổi qua hàng cây xanh hóa bên đường, cuốn theo một cánh hoa màu tím, nhìn ra phía xa, hoa rụng rơi đầy đất, phấn hoa bị thổi theo rải khắp nơi, Dư Tri Ý để lon nước soda xuống, cầm lấy máy ảnh đi ra ngoài.

Trên đường không có người đi bộ nào, tiếng ve kêu làm cho Lục Cảnh Niên có chút nôn nóng, đột nhiên có một chiếc xe ba bánh chạy ngang qua, cuốn theo bụi đất mịt mù, bước đi của hắn trở nên nhanh hơn di chuyển về phía trước.

Bất tri bất giác đã đi tới cuối phố, ở cuối phố có một tòa nhà tây kiểu cũ, dây thường xuân phủ kín mặt tường, màu xanh mượt mà, nhìn qua rất dễ chịu.

Dư Tri Ý đứng ở đường cái đối diện, đối mặt với bức tường dây thường xuân tìm góc độ, nhưng chụp thế nào cũng không đẹp, cuối cùng anh quyết định chia đôi bố cục, phân chia hình ảnh thành 2 bộ phận theo tỉ lệ 2:1, bức hình màu xanh biếc bố cục trái phải ăn khớp.

Màn trập vừa hạ xuống, một người đàn ông mang ba lô xông vào khung ảnh.

Người đàn ông mặc áo màu sơ mi xanh da trời, quần kaki sáng màu, giày thể thao trắng, đôi chân dài như bị đóng đinh vào bức hình.

Dư Tri Ý nhìn lên khỏi máy ảnh, người kia đã biến mất ở góc đường.

Anh lưu bức ảnh lại.

Lục Cảnh Niên không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp, hắn đi dọc theo con đường phía trước, rẽ vào một khúc cua, mấy phút sau đi tới một ngã tư đường, hắn nhìn quanh, đối diện là khu dân cư, những dãy nhà san sát nhau.

Mỗi ngôi nhà là một màu sắc khác, giống như những chiếc bánh macaron xếp trong một chiếc hộp.

Nhìn về phía hướng Tây Nam là 3 cửa hàng liền kề nhau, ở giữa là cửa hàng hoa, hai bên là quán nước, hướng Tây Bắc là một nhà nghỉ, hắn quyết định tới thuê phòng nghỉ ngơi đã, từ sáng tới giờ ngoài ly cà phê trên máy bay ra, hắn còn chưa có một hạt cơm nào vào bụng cả, giờ phút này còn bị ánh mặt trời thiêu đốt khiến cho cả người choáng váng.


Lục Cảnh Niên đứng ở ngã tư do dự, ánh mặt trời quá chói, chiếu lên cột đèn giao thông trước mặt, khiến hắn nhìn có chút khó khăn.

Mặc dù không phân biệt được màu xanh và đỏ nhưng hắn vẫn phân biệt được đèn giao thông, màu đỏ trong mắt hắn biến thành màu vàng, màu xanh thì trở thành màu trắng xám, còn màu vàng sẽ thành màu đỏ cam.

Ở một số thành phố đèn giao thông còn có âm thanh, hắn có thể nghe theo tiếng chỉ dẫn hoặc đi theo mọi người, nếu mọi người đi thì đi, nếu dừng lại thì dừng lại.

Nhưng hiện tại trên đường chỉ có mình hắn, ánh nắng chói chang, ba bóng đèn đối diện dường như bị một tầng nhiệt bao phủ, tất cả đều nhấp nháy chói mắt, cũng không có âm thanh nhắc nhở.

Dư Tri Ý đi dọc con đường chụp hình hoa, mỗi loài đều có một vẻ đẹp khác nhau, đi một lúc đã tới giao lộ cuối đường, đang muốn quay trở về tiệm, bỗng khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông lưng đeo ba lô đang đứng ở lối đi bộ, nhìn quần áo có thể khẳng định là người lúc nãy lạc vào trong tấm ảnh.

Đèn giao thông bên đường đang hiển thị màu đỏ, người đàn ông nhìn sang bên tay trái, hình như không để ý thấy có một chiếc xe ô tô đang chạy tới từ bên tay phải.

“Đợi đã!” Dư Tri Ý sải bước túm lấy balo của người đàn ông kéo lại, cũng may đối phương đi chậm, “Anh bạn, có thể chụp giúp tôi tấm hình được không?”
Lục Cảnh Niên bị một lực mạnh kéo về phía sau, còn chưa kịp quay đầu, vừa mới mượn cánh tay của người nọ đứng vững thì nháy mắt một chiếc ô tô lao qua trước mặt, kéo theo một đợt gió nóng cùng mùi hương ngập tràn xoang mũi, mùi hương thanh nhã giống như của hoa dành dành nhưng cũng có chút ngào ngạt của hoa bách hợp, hắn quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt trong veo, trên môi còn treo nụ cười, Lục Cảnh Niên tha thứ cho sự vô lễ của đối phương.

“Xin lỗi,” Dư Tri Ý giơ máy ảnh lên, “Có thể chụp cho tôi tấm hình được không?”
Lục Cảnh Niên không cầm lấy, “Xin lỗi, tôi không biết chụp ảnh, tôi đang vội.”
Dứt lời lại muốn băng qua đường.

Dư Tri Ý cố chấp kéo anh tới chỗ bóng cây, chỉ vào đèn giao thông, “Đang đèn đỏ.”
Dư Tri Ý đánh giá người trước mặt, thoạt nhìn trạc tuổi anh, khoảng trên dưới 30, khuôn mặt không có bất kỳ khuyết điểm nào, trán che kín một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tái nhợt, nói theo lời mấy bác gái ở đây thì là ấn đường biến đen, sẽ gặp xui xẻo.


“Giờ đèn xanh rồi, tôi phải đi đây, cảm ơn.” Lục Cảnh Niên cả người choáng váng, chỉ muốn nhanh nhanh tìm được một khách sạn để nghỉ ngơi.

Dư Tri Ý nhìn mặt hắn đưa ra kết luận, đây là một người đàn ông trong lòng luẩn quẩn muốn tìm cái chết, đoạn đối thoại hai phút, đèn lại chuyển đỏ, anh túm chặt lấy ba lô hắn, “Này, anh đến đây du lịch à?”
Lục Cảnh Niên thật sự chịu không nổi, cởi balo bị Dư Tri Ý nắm chặt ra, vọt sang một bên cúi người nôn khan, qua một lúc lâu mới bình thường lại.

“Anh không sao chứ?”
Lục Cảnh Niên chống tay lên đầu gối, lắc đầu, “Không sao, tôi chỉ muốn đi tới khách sạn đối diện.”
“Chẳng lẽ là bị say nắng? Anh trước tiên tới tiệm tôi ngồi chút đã.”
Rõ ràng là đang hỏi ý kiến nhưng lại không để cho hắn từ chối, Dư Tri Ý xách balo của hắn lên lên đi trước dẫn đường, “Tiệm hoa của tôi ở ngay phía trước, rất gần.”
Lục Cảnh Niên phản ứng chậm một nhịp, cuối cùng cũng đi theo anh, đúng là rất gần, chỉ mấy phút sau tấm biển màu trắng đơn giản có hai chữ Dư Hương hiện ra trước mắt, phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ Tặng người đóa hồng tay còn vương hương, cửa kính được mở ra hai bên, bên trái đặt một thùng hoa tươi, bên phải là một chậu trầu bà, phía trước đặt một cái ghế mây, cạnh đó còn có một tấm bảng, dòng chữ viết tay bằng phấn in đậm bên trên: Hoa đặc biệt hôm nay – tinh cần.

Phía dưới là một hàng chữ nhỏ: Bạn tỏa sáng hơn cả ngôi sao.(*)
(*) ý nghĩa của hoa tinh cần
Lục Cảnh Niên không để ý đến nội dung, hắn bị dòng chữ hấp dẫn ánh nhìn, đã lâu rồi chưa được thấy những chữ viết tay bằng phấn xinh đẹp như vậy, nét chữ lưu loát sống động, phóng khoáng dễ chịu, siêu phàm thoát tục.

Hai bên cửa hàng hoa là quán nước.

Lúc này, chủ quán trà sữa bên phải là Úc Lê đang tựa người bên cửa gặm dưa hấu, cô gật đầu chào hỏi với Dư Tri Ý: “Anh Dư, lúc nãy có khách, em giúp anh bán một bó hoa, thanh toán bằng wechat, anh nhận được tiền chưa?”
Dư Tri Ý cười nói: “Nhận được rồi, cảm ơn em.”
Úc Lê lúc này mới thấy Lục Cảnh Niên đi phía sau anh, cô lập tức thả dưa hấu xuống, lấy khăn giấy lau miệng, “Anh đẹp trai tới đây du lịch sao? Đi một mình? Có cần người hướng dẫn không? Giá rẻ lắm, chỉ cần phí đi lại với bao cơm là được…”
Chủ quán nước ép bên trái Đàm Vĩ vẻ mặt khinh thường, cắt ngang lời Úc Lê: “Cô thôi đi, cứ thấy trai đẹp lại sáp tới làm quen.”
“Anh quản được chắc…!” Úc Lê đáp trả.

Điện vẫn chưa có, Dư Tri Ý để Lục Cảnh Niên ngồi lên chiếc ghế mây anh vừa ngồi, đặt balo trên quầy thu ngân, nói: “Đừng để ý đến bọn họ, hai người này ngày nào cũng phải đấu võ mồm, hôm nay bị cúp điện, không thể mở điều hòa được, anh cầm tạm cái này quạt, tôi đi lấy chút nước cho anh.”
Lục Cảnh Niên ngồi xuống, mồ hôi rơi như tắm, hắn cầm quạt nhìn xung quanh cửa hàng đánh giá, diện tích không lớn, khoảng tầm 40 mét vuông, hoa được bày trên kệ, những hàng hoa tươi xếp chỉnh tề, mùi hương hòa quyện với nhau, mấy trăm loại hoa cùng đua nhau tỏa hương.


Nhìn kỹ sẽ thấy mỗi thùng đều có nhãn dán, Lục Cảnh Niên đi tới gần, có cẩm tú cầu, đệm ghi châu úc, lạc tân phụ, cúc tai thỏ, cát tường, đồng tiền, phi yến, thúy châu.

Nhìn thoáng qua kệ phía trên, hầu hết hắn đều chưa từng nhìn thấy, ở trên cùng có một cái thùng trên nhãn viết hai chữ Tinh cần, Lục Cảnh Niên nhìn qua, những bông hoa nhỏ xếp thành vòng tròn, giống như những ngôi sao tản ra thành từng vòng, hệt như cái tên của nó.

Phía dưới kệ tất cả đều là hoa hồng, nhìn thoáng qua thì thấy có nhiều loại khác nhau, mỗi loại lại có một vẻ đẹp riêng, trên nhãn dán lần lượt đánh dấu là: lưu sa, hồng kim cương, toffee, ngọc ấm, menta, hồng bụi rosita, hoa hồng diana, hồng lâu lan, hồng xanh lưu ly.

Lục Cảnh Niên lần đầu tiên biết hoa hồng cũng có nhiều loại như vậy, hắn nhìn những bông hoa màu vàng xám với lá cây màu nâu, ngửi mùi hương của chúng, cảm giác không còn khó chịu như lúc nãy.

Úc Lê đi theo vào trong cửa hàng, đưa cho Lục Cảnh Niên một cái quạt điện mini cầm tay có dây sạc, “Này, anh đẹp trai, anh là bạn của anh Dư sao? Em nghĩ anh Dư đang đi ra sau phố mua nước cho anh.”
“Không phải.” Lục Cảnh Niên từ chối, lắc lắc cái quạt hương bồ trong tay, “Cảm ơn, tôi dùng cái này được rồi.”
“Ồ, vậy anh đến đây du lịch à?”
“Tới tìm người.”
Úc Lê “À” một tiếng, không hỏi nữa, cô đã tưởng tượng ra một đoạn tình cảm yêu đương cẩu huyết.

Hết chương 1
Lời tác giả:
Lục Cảnh Niên 31 tuổi, Dư Tri Ý 30 tuổi.

Mô tả về bệnh mù màu hầu hết đều dựa trên sách báo và internet, nếu có sai sót có thể sửa đổi.

Đảo Đông Sơn nằm ở bờ biển phía Nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc, thuộc huyện Đông Sơn, thành phố Chương Châu, là một hòn đảo nhỏ ven biển.

Lời editor: hố mới, có rất nhiều hoa.

Hoa tinh cần (ảnh trên) có tên khoa học là Astrantia Major, mình không biết tên tiếng việt của nó là gì, ai biết thì giúp mình bổ sung với..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.