Đọc truyện [Đam Mỹ] Che Dấu – Chương 70
Gần đây Tạ Lệ thường xuyên đến Thường gia, Diệp Thiếu Ân bị bắt vào trại giam, Thường Tiểu Cát cũng không ở đây, rất nhiều chuyện đều cần anh trực tiếp báo cáo với Thường Quan Sơn.
Từ trước đến nay Thường Quan Sơn là người không ai thấy được sâu cạn, nhưng gần đây tinh thần không tốt, hai ngày trước còn bệnh một trận. Lúc Tạ Lệ đến thăm, lão dựa vào đầu giường, khoác áo ngủ, đeo kính mắt đang đọc sách.
Tạ Lệ ngồi xuống nói chuyện với lão một hồi.
Lão để sách qua một bên, lấy kính mắt xuống, xoa xoa sống mũi, nhắm mắt lại lẳng lặng nghe. Cuối cùng mang kính mắt lại, không quá bình tĩnh nói: “Cậu đi trước đi.”
Tạ Lệ đứng lên: “Vậy tôi đi trước.”
Kỳ thực Tạ Lệ cũng mệt mỏi, mấy ngày nay anh tra duyệt toàn bộ Hồng Cát Chế Dược, tất cả đơn hàng, ghi chép, sổ sách, đều không có thu hoạch. Tạ Lệ hiểu, bọn người của Thường Tiểu Cát làm việc rất cẩn thận, căn bản không lưu lại ghi chép gì, nếu không Thường Quan Sơn cũng sẽ không tín nhiệm anh, biết anh không thu được chứng cứ gì, mới đem Hồng Cát Chế Dược giao cho anh.
Lúc anh định đi thì Thường Quan Sơn đột nhiên gọi anh lại, nói: “Cậu giúp tôi gọi Tiểu Gia đến.”
Tạ Lệ dừng bước, gật đầu đáp: “Dạ, Thường tiên sinh.”
Anh ra khỏi khu biệt thự, vốn có thể gọi điện thoại cho Thời Hoằng Tinh hoặc nhờ hầu gái đi biệt thự phía sau tìm Thường Tiểu Gia, nhưng anh vẫn tự mình đi một chuyến.
Anh muốn gặp Thường Tiểu Gia.
Bước lên cầu thang đi tới lầu hai của căn biệt thự, Tạ Lệ nghe từ trong phòng Thường Tiểu Gia truyền đến tiếng nhạc, kèm theo giọng nữ mềm mại trong suốt, trong căn phòng trống trải lời ca trở nên vang vọng. Đây là một bài hát đã lâu, hình như Tạ Lệ đã nghe qua, bài hát này ít nhất đã ra đời hơn hai mươi năm trước. Không biết vì sao Thường Tiểu Gia lại nghe ca khúc này, một ca khúc có trước khi Thường Tiểu Gia sinh ra.
Vốn anh muốn gõ cửa, thế nhưng vừa đụng vào chốt cửa, phát hiện cửa phòng không có khóa, vì vậy đẩy cửa đi vào.
Trong tiếng nhạc, Thường Tiểu Gia ngồi dựa vào giường, quần dài màu xám, áo sơ mi trắng mở rộng, đang hút thuốc lá. Cái gạt tàn thuốc để trên tủ đầu giường, cậu hút mấy hơi rồi để thuốc lá lên cái gạt tàn nhẹ nhàng gạt hai lần, rồi lại tiếp tục ngậm điếu thuốc.
Ban công cửa sổ sát đất mở rộng, gió thổi mang theo cảm giác mát mẻ đầu mùa xuân. Thường Tiểu Gia đang nhìn ra ban công, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy cành cây to lá xanh non trước nhà.
Tạ Lệ đóng cửa phòng, mới chậm rãi đi tới.
Thường Tiểu Gia làm như không phát hiện ra, cũng không thèm nhìn anh.
Tạ Lệ đi tới bên giường ngồi xuống, hai tay đưa đến trước ngực Thường Tiểu Gia, cài từng nút áo sơ mi cho cậu.
Cuối cùng Thường Tiểu Gia cũng xoay đầu lại nhìn anh.
Tạ Lệ ngữ khí bình tĩnh, nói: “Sẽ bị lạnh.”
Thường Tiểu Gia thở một hơi khói thuốc vào mặt Tạ Lệ.
Sắc mặt Tạ Lệ vẫn không thay đổi, cài hết nút áo cho Thường Tiểu Gia, sau đó cầm lấy áo khoác treo ở bên cạnh phủ thêm cho cậu, nói: “Ba của cậu tìm cậu.”
Lông mi Thường Tiểu Gia khẽ run, cậu dụi tắt thuốc lá vào gạt tàn thuốc.
Tạ Lệ nói: “Tôi cùng cậu đi qua.”
Thường Tiểu Gia đi giày vào, kéo dây kéo áo khoác lên, hai tay bỏ vào túi áo, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”
Tạ Lệ giơ tay sửa mái tóc ngổn ngang trên đầu cậu.
Thường Tiểu Gia chỉ liếc anh một cái, không có tránh né.
Đột nhiên Tạ Lệ hỏi: “Tại sao nghe bài hát này?”
Thường Tiểu Gia không trả lời, mãi đến khi rời khỏi phòng, mới nói: “Đây là bài hát mẹ tôi yêu thích.”
Tạ Lệ đi cùng Thường Tiểu Gia đến phòng Thường Quan Sơn. Kỳ thực Tạ Lệ không cần phải đi, nhưng anh không yên lòng.
Thường Quan Sơn nhìn thấy Tạ Lệ cũng không nói gì, chỉ hỏi Thường Tiểu Gia: “Gần đây con đang làm gì?”
Hai tay Thường Tiểu Gia chắp ở sau lưng, cúi thấp đầu không nói lời nào.
Thường Quan Sơn nghiêng nghiêng dựa vào đầu giường, thần sắc uể oải mà nghiêm túc: “Ba ba hỏi con, tại sao không trả lời?”
Âm thanh Thường Tiểu Gia rất nhẹ: “Ở bên ngoài chơi.”
“Con không biết ba ba ngã bệnh sao?” Thường Quan Sơn lạnh lẽo hỏi.
Thường Tiểu Gia không nói lời nào.
Thường Quan Sơn nói: “Từ khi ba ba sinh bệnh đến bây giờ, con có tới thăm ba ba một lần nào chưa?”
Tạ Lệ muốn mở miệng nói giúp Thường Tiểu Gia hai câu, nhưng Thường Tiểu Gia thà ở trong phòng của mình nghe nhạc cũng không muốn đến thăm bệnh Thường Quan Sơn, xác thực không có gì để nói được, vì thế anh cũng trầm mặc.
“Tiểu Gia.” Thường Quan Sơn hỏi cậu: “Con có gì bất mãn ba ba sao?”
Thường Tiểu Gia giật giật đôi môi tái nhợt, nói: “Con không có.”
Thường Quan Sơn thở dài một hơi: “Gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, con nói xem con có thể chia sẻ với ba ba cái gì?”
Thường Tiểu Gia nói: “Con không biết.”
Thường Quan Sơn gỡ kính mắt vò vò sống mũi, lấy ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, sau đó nói: “Bắt đầu từ bây giờ, con ở lại phòng của ba ba, ba không đồng ý, con không được đi đâu hết.”
Tạ Lệ không nhịn được nhìn Thường Tiểu Gia, anh nhìn thấy sắc mặt Thường Tiểu Gia càng ngày càng trắng, sau đó nghe Thường Tiểu Gia nhẹ nhàng nói một chữ “Không”.
Lúc này không chỉ có Thường Quan Sơn, chính Tạ Lệ cũng sửng sốt.
Quả nhiên ngay sau đó Thường Quan Sơn trở nên tức giận, lão giơ tay ném ly thủy tinh ở tủ đầu giường xuống đất: “Tình cảm của con đối với ba ba lãnh đạm như vậy sao? Ba ba ngã bệnh, con ở trong phòng với ba một ngày cũng không chịu?”
Rốt cuộc Tạ Lệ phải mở miệng nói: “Tiểu Gia —— ”
Kết quả Thường Tiểu Gia vẫn nói: “Con không muốn.”
Thường Quan Sơn rất tức giận, lão nói: “Nếu con không muốn, thì sẽ bị cấm túc, xem ra con thích bị nhốt một mình hơn.”
Tạ Lệ biết Thường Tiểu Gia rất sợ cấm túc, lập tức nắm tay Thường Tiểu Gia, nói: “Cậu ở đây cùng với Thường tiên sinh, không tốt sao?”
Thường Tiểu Gia lại vẫn như cũ lắc đầu, cậu nói: “Tôi không.”
Tạ Lệ bất đắc dĩ.
Thường Quan Sơn nói với Tạ Lệ: “Tạ Lệ, cậu đem nó đến căn phòng dưới lầu nhốt lại, ngày hôm nay trước khi ăn cơm tối không thả nó ra.”
Tạ Lệ muốn mở miệng khuyên can: “Thường tiên sinh…”
“Đừng nói nữa” Thường Quan Sơn nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: “Cậu còn muốn cầu xin thì sẽ nhốt nó đến sáng ngày mai.”
Tạ Lệ chỉ có thể đáp một tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
Anh bắt tay Thường Tiểu Gia, anh cho là Thường Tiểu Gia sẽ giãy dụa, lại không ngờ lúc này Thường Tiểu Gia thuận theo đi cùng với anh ra ngoài.
Mãi cho đến khi xuống lầu, Tạ Lệ mới nói với Thường Tiểu Gia: “Tiểu Gia, cậu phải ngoan một chút, nếu không tôi không có cách nào bàn giao với Thường tiên sinh.”
Nói xong, anh không nghe Thường Tiểu Gia trả lời, không nhịn được quay đầu lại nhìn cậu. Anh thấy Thường Tiểu Gia một mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, như là không nghe lời của mình.
Tạ Lệ dừng lại, anh dùng bàn tay ấm áp nắm tay Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia run rẩy, nhìn anh.
Tạ Lệ nói: “Đừng sợ, em theo anh lại đây.”
Thường Tiểu Gia không có phản kháng, bị Tạ Lệ nắm tay đi xuống lầu.
Người giúp việc dùng chìa khóa mở cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Cậu hai lại làm ông chủ tức giận?”
Lúc này Thường Tiểu Gia mới phục hồi tinh thần lại, cậu nhìn căn phòng trống không có cửa sổ, bắt đầu lùi về sau, nói: “Tôi không đi.”
Tạ Lệ bắt được tay cậu, không cho cậu đi, nói: “Đừng sợ, Lệ ca ở đây.”
Thường Tiểu Gia nhìn Tạ Lệ, đỏ mắt lên dùng sức lắc đầu.
Tạ Lệ nói với người giúp việc: “Chờ tôi và cậu ấy đi vào, cô khóa trái cửa đi.”
Người giúp việc nghe vậy sững sờ.
Tạ Lệ còn nói: “Thường tiên sinh nói, trước cơm tối sẽ thả Tiểu Gia ra.”
Lúc này người giúp việc mới thần sắc mờ mịt gật đầu, nói: “À.”
Tạ Lệ kéo tay Thường Tiểu Gia, nửa tha nửa ôm kéo cậu vào phòng.
Đây không phải là một căn phòng hoàn toàn trống, bên trong có một cái ghế sô pha dài, thế nhưng không có cửa sổ, cho nên một khi cửa phòng đóng lại, trong phòng không có một chút ánh sáng.
Gian phòng không lớn, có lẽ là một căn phòng ngủ nho nhỏ.
Tạ Lệ kéo Thường Tiểu Gia vào trong phòng, cửa phòng từ bên ngoài đóng lại, Tạ Lệ nghe được tiếng khóa cửa.
Căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì.
Đột nhiên Thường Tiểu Gia ôm chặt Tạ Lệ, toàn thân cậu đang run rẩy, kêu: “Tạ Lệ, Tạ Lệ…”
Tạ Lệ nói: “Anh ở đây.” Anh ôm lấy Thường Tiểu Gia, bằng vào trí nhớ, đi về phía trước hai bước tìm được ghế sô pha, sau đó ngồi xuống.
Thường Tiểu Gia ngồi trên đùi Tạ Lệ, mặt chôn vào lồng ngực Tạ Lệ, hai tay vòng lấy eo anh.
Tạ Lệ ôm cậu, xoa xoa tóc của cậu, nói: “Không sao rồi, không sao rồi, anh ở đây.”