Đọc truyện [Đam Mỹ] Che Dấu – Chương 49
Thường Tiểu Gia ngồi xếp bằng trên đầu xe ô tô, đột nhiên cậu đứng lên, ném mạnh lon bia trong tay vào trong đống lửa. Lửa trại bốc cao hơn, phát ra tiếng vang đùng đùng, nhất thời làm những người trẻ tuổi la hét, huýt gió.
Lúc Tạ Lệ đi tới bên cạnh xe thì Thường Tiểu Gia đang nhảy xuống xe, Tạ Lệ theo bản năng bước một bước dài, ôm Thường Tiểu Gia, để cậu xuống đất.
Nhưng Thường Tiểu Gia không thèm nhìn anh, đẩy anh ra, quay sang người trẻ tuổi bên cạnh muốn một điếu thuốc.
Những người vây quanh cậu phần lớn là huynh đệ trẻ tuổi của Hồng Phường, bọn trẻ này ở đơn đao hội đã gặp Tạ Lệ, nhìn thấy Tạ Lệ đến liền dồn dập chào hỏi: “Lệ ca.” Còn có người châu đầu ghé tai xì xào bàn luận về Tạ Lệ.
Tạ Lệ không để ý, anh kêu một tiếng: “Tiểu Gia.”
Thường Tiểu Gia không chú ý tới sự tồn tại của anh, để sát vào người bên cạnh xin lửa đốt thuốc ngậm vào miệng.
Cô gái kia cũng không quen biết Tạ Lệ, cô nhìn anh từ đầu đến chân, sau đó ôm lấy cánh tay Thường Tiểu Gia nũng nịu hỏi: “Gia thiếu, người này là ai?”
Lúc này Thường Tiểu Gia mới nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ thoạt nhìn tiều tụy, một bộ quần áo đã mặc mấy ngày, chỉ vội vàng thay đổi áo khoác, tóc tai rối như tơ vò, trên cằm có vài vết thương, là do lúc dùng dao cạo không cẩn thận để lại, vết cắn trên cổ anh vẫn có thể thấy rõ ràng.
Thường Tiểu Gia thoạt nhìn cũng không tốt, mấy ngày không gặp Tạ Lệ người gầy đi trông thấy, quần áo thể thao liền mũ rộng rãi mặc lên người càng lộ vẻ gầy yếu.
“Anh là ai?” Thường Tiểu Gia hỏi Tạ Lệ, ngữ khí lạnh nhạt.
Tạ Lệ liếc nhìn Thường Tiểu Gia bị cô gái ôm lấy cánh tay, ôn hòa bình tĩnh nói: “Tiểu Gia, cùng tôi trở về đi.”
Ngón tay Thường Tiểu Gia kẹp thuốc lá, cau mày nói: “Có bệnh.” Cậu quay người muốn đi.
Tạ Lệ duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu.
Lập tức Thường Tiểu Gia lấy điếu thuốc nhắm ngay mu bàn tay Tạ Lệ đè xuống, trong nháy mắt mặc dù hoàn cảnh ầm ĩ, cũng có thể nghe “Xèo” một tiếng, kèm theo mùi da thịt bị cháy khét lan tràn trong không khí.
Cô bé kia sợ hết hồn, không dám ôm Thường Tiểu Gia nữa, sững sờ tại chỗ.
Nhưng Tạ Lệ chỉ mạnh mẽ nhíu mày, mím chặt môi, cũng không thả tay Thường Tiểu Gia ra, anh nói: “Tiểu Gia, ngoan, cùng tôi đi về.”
Lúc này, Đại Hào mang ba bốn thủ hạ đi về phía họ, còn chưa đến gần đã la lớn: “Nhá, lại tới thêm một người quen cũ?”
Tạ Lệ buông tay đang nắm chặt tay Thường Tiểu Gia ra. Anh chắn trước mặt Thường Tiểu Gia, nhìn Đại Hào nở nụ cười, nói: “Hào ca, đã lâu không gặp.”
Đại Hào chủ động lại đây khiêu khích Thường Tiểu Gia, nhất thời hấp dẫn phần lớn người chú ý, ngay cả tiếng nhạc cũng bị người giảm âm. Tất cả mọi người đều nhìn qua bên này, còn có người nhảy lên mui xe muốn xem náo nhiệt.
Thường Tiểu Gia không nói lời nào, chỉ âm trầm nhìn Đại Hào.
Đại Hào tự tiếu phi tiếu nói: “Đừng, tao không phải là anh của mày, mày chỉ là con chó của Thường Tiểu Gia, mày với tao, người chó khác biệt.” Hắn nói xong, một đám thủ phía sau đều cười lớn.
Tạ Lệ nghe đến không ít người nhỏ giọng nghị luận, nhưng anh không để ý, cũng không tức giận, chỉ nói: “Nhìn anh như vậy, chắc chân anh đã hoàn toàn khỏi?”
Đại Hào vừa nghe Tạ Lệ nhắc tới chân của hắn, nụ cười trở nên tàn nhẫn mấy phần: “Đúng, chân tao đã khỏi, ngày hôm nay nên thu thập tụi mày.”
Tạ Lệ nói: “Thường Tiểu Gia không đua xe với anh.”
Thường Tiểu Gia lạnh lùng nhìn Tạ Lệ.
Tạ Lệ không dự định cùng Đại Hào dây dưa cũng không muốn chọc giận Đại Hào, bây giờ chỉ muốn lập tức mang Thường Tiểu Gia về nhà, ôm cậu an an ổn ổn ngủ một giấc.
Đại Hào nghe vậy ồn ào cười nói: “Sao lại gấp như vậy? Thường Tiểu Gia muốn vội chạy về ngủ với con chó của mày sao?”
Thường Tiểu Gia lạnh lùng nói: “Mày không cần phải để ý tao có muốn trở về ngủ với con chó của mình hay không, ngược lại tao muốn trước tiên đánh gãy thêm một chân con chó què mày.”
Thủ hạ Đại Hào cả giận nói: “Mày nói cái gì?”
Đại Hào ngăn trở bọn họ, cười lạnh nói: “Ngoài miệng nói thì có ích lợi gì? Chờ một lát xem ai đánh gãy chân ai!”
Nói xong, Đại Hào mang người đi ra, đám người vây xem tự nhiên cũng tản đi.
Tạ Lệ không có ý định để Thường Tiểu Gia đua xe với Đại Hào, anh tính toán nếu như Thường Tiểu Gia không nghe lời, sẽ trực tiếp ôm người đi. Vừa quay qua nắm lấy tay Thường Tiểu Gia đột nhiên anh chú ý một thanh niên trẻ tuổi ở trong đám người.
Người kia đêm khuya vẫn đội mũ lụp xụp, trà trộn trong đám người ầm ĩ đang lấy tiền từ trong tay một người khác. Hắn chính là người bán ma túy mà Tạ Lệ từng gặp ở quán bar Chuông Gió. Lần đó bị người Tạ Lệ đuổi đi không thấy hắn xuất hiện ở quán bar nữa.
Tạ Lệ đối với kẻ buôn bán ma túy kiểu mới vẫn luôn canh cánh trong lòng, đó là loại thuốc trên thị trường từ trước tới nay chưa từng gặp qua, hơn nữa cũng chưa bán với quy mô lớn. Không chỉ ở Hải Cảng, Du Chính Khôn đã xác nhận, loại ma túy này chưa từng xuất hiện ở quốc nội thậm chí cũng chưa có ở nước ngoài. Tạ Lệ rất muốn biết khởi nguồn của loại ma túy này, đồng thời cũng hoài nghi lúc trước Trần Hải Mạn truy tra manh mối đường dây buôn ma túy có liên quan đến kiểu ma tuý mới này.
Người trẻ tuổi kia thu tiền liền trà trộn vào trong đám đông.
Tạ Lệ theo bản năng đi về phía hắn, như không dám quá mức rõ ràng sợ kinh động hắn.
“Tạ Lệ” Thời Hoằng Tinh xuyên qua đám đông đi tới trước mặt anh: “Thi đấu sắp bắt đầu.”
Tạ Lệ nói: “Chờ” anh tiếp tục đi về phía trước, đẩy người ngăn trở mình, lại phát hiện người trẻ tuổi đội nón kia không thấy.
Có lẽ hắn đã lấy mũ ra, cũng có thể chui vào một chiếc xe nào đó, cho nên đột nhiên biến mất dưới tầm mắt Tạ Lệ. Lúc này, Tạ Lệ nghe được tất cả mọi người xung quanh đang lớn tiếng hoan hô, huýt còi, còn có bốn phương tám hướng truyền đến tiếng bình rượu bị đập nát.
Tạ Lệ quay đầu lại, nhìn thấy Thường Tiểu Gia đã ngồi vào trong xe, còn cô gái kia đang mở cửa xe kế bên tài xế ngồi vào.
Ánh lửa đỏ rực xuyên thấu qua cửa kính xe chiếu vào gương mặt Thường Tiểu Gia, làm mặt cậu không tái nhợt thế nhưng càng lộ vẻ âm trầm.
Tạ Lệ nhanh chân đi trở về, chắn phía trước ô tô của Thường Tiểu Gia, hai tay đặt lên đầu xe, lòng bàn tay bị bỏng kịch liệt đau nhức, anh rống to: “Xuống xe!”
Thường Tiểu Gia chậm rãi quay cửa xe xuống, thò đầu ra nhẹ nhàng nói với Tạ Lệ một chữ: “Cút.”
Tạ Lệ chắn ở phía trước xe, nói: “Nếu cậu không xuống xe, thì lập tức đâm chết tôi!”
Lúc này, Thời Hoằng Tinh và Hà Xuyên Vân cũng đã tới bên này. Hà Xuyên Vân khẽ nhíu mày, dù sao vẫn lo lắng Thường Tiểu Gia ở dưới mí mắt của mình có chuyện, hỏi Thời Hoằng Tinh: “Có nên nói cho Cát thiếu hoặc Sơn ca biết không?”
Thời Hoằng Tinh do dự, cuối cùng vẫn nói: “Để Tạ Lệ giải quyết đi, tôi sợ Cát thiếu đến cũng không dễ thu thập.”
Thi đấu sắp bắt đầu, xe của Đại Hào đã vào chỗ, mà Thường Tiểu Gia còn giằng co cùng Tạ Lệ.
Thường Tiểu Gia ló đầu ra ngoài cửa xe, nói với Tạ Lệ: “Anh cảm thấy tôi không đành lòng đâm chết anh?”
Tạ Lệ lùi về sau vài bước, giơ hai tay lên, ngoắc ngoắc tay: “Đến đây đi.”
Thường Tiểu Gia rụt đầu về, mặt không thay đổi khởi động xe sau đó đạp mạnh cần ga. Xe thể thao tính năng vô cùng tốt đột nhiên lao về phía Tạ Lệ, làm mấy cô gái bên cạnh sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai.
Tạ Lệ không có né tránh.
Xe thể thao đến gần sát chân Tạ Lệ thì dừng lại, cô gái ngồi ở ghế phó lái sợ đến nhắm hai mắt lại, Thường Tiểu Gia lớn giọng căm hận quát: “Tôi đánh cược với Đại Hào, tiền đánh cuộc là một cái chân, anh muốn giúp hắn đánh gãy chân tôi phải không?”
Tạ Lệ cũng hô hấp ồ ồ, anh cắn môi đến chảy máu, nhanh chân đi đến mở cửa xe muốn kéo Thường Tiểu Gia xuống xe.
Thường Tiểu Gia dùng sức giãy dụa: “Buông tôi ra!”
Tạ Lệ nói: “Ngồi ghế phó lái, tôi lái xe.”
Thường Tiểu Gia mắng: “Cút mẹ anh đi! Anh có tư cách gì giúp tôi lái?” Cậu vẫn ngồi ở chỗ tài xế, một tay dùng sức nắm vô-lăng không cho Tạ Lệ kéo mình ra ngoài, nhấc một cái tay khác muốn bạt tai Tạ Lệ.
Xe thể thao có khung xe thấp, Tạ Lệ gần như nửa quỳ ở bên cửa xe, anh ngăn cản Thường Tiểu Gia đánh mình, chui vào trong buồng xe, cố gắng hôn môi Thường Tiểu Gia.
Cô gái ngồi ở kế bên hoàn toàn không dự liệu được tình cảnh này, ngây ngẩn cả người, hả họng mờ mịt nhìn họ.
Tạ Lệ cũng không lo có bao nhiêu người đang nhìn, anh bị Thường Tiểu Gia kịch liệt phản ứng cắn đến miệng đầy máu, ngẩng đầu lên hung ác nhìn cô gái bên cạnh: “Xuống xe.”
Thường Tiểu Gia: Người nhà họ Thường có cừu oán tất báo, ta Thường Tiểu Gia không dễ lừa như vậy.