[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 32


Đọc truyện [Đam Mỹ] Che Dấu – Chương 32

Thường Tiểu Cát bảo tài xế đưa Thời Hoằng Tinh và Tạ Lệ đến bệnh viện, mình thì không nhịn được mùi hôi trên người nên theo xe đi về trước.

Tạ Lệ đi theo sau Thời Hoằng Tinh, ngẩng đầu nhìn đèn huỳnh quang trắng bệch ở hành lang bệnh viện, có một chiếc đèn không ngừng lấp loé, dòng điện phát ra âm thanh tư tư, giống như tâm tình của anh lúc này buồn bực bất an.

Thời Hoằng Tinh đi tới cửa phòng bệnh, bên trong y tá đang ngồi trên ghế salông lập tức đứng lên chào hỏi Thời Hoằng Tinh.

Tạ Lệ nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy một góc giường bệnh.

Thời Hoằng Tinh nói với Tạ Lệ: “Anh đi vào đi.”

Tạ Lệ đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thời Hoằng Tinh, nói: “Tôi muốn đổi quần áo.”

Thời Hoằng Tinh nhìn anh từ đầu đến chân, nói: “Anh chờ.”

Tạ Lệ được an bài vào một phòng bệnh không người để tắm, thay một bộ quần áo do Thời Hoằng Tinh gọi người đưa tới. Anh thu thập sạch sẻ mới trở lại phòng bệnh của Thường Tiểu Gia.

Tạ Lệ đứng chậm rãi bước vào phòng. Phía sau Thời Hoằng Tinh nhỏ giọng nói chuyện với y tá, hỏi tình huống của Thường Tiểu Gia, Tạ Lệ nghe y tá nói: “Vừa nãy tỉnh rồi…” Sau đó anh đi vào trong phòng bệnh, những lời nói khác nghe không rõ ràng.

Thường Tiểu Gia nằm nghiêng ở trên giường bệnh, hai chân cuộn lại, thân thể đơn bạc co lại thành một đoàn, thoạt nhìn không có sức sống.

Tạ Lệ đi tới bên giường, ngồi xuống ghế đối diện cậu, nhìn sát vào mặt, thấy hai mắt cậu nhắm nghiền, đôi môi không một chút hồng hào.

Trong phòng bệnh chỉ mở một chiếc đèn treo tường, ánh sáng nhẹ nhàng ảm đạm. Thường Tiểu Gia ngủ, thế nhưng thần sắc vẫn căng thẳng như không muốn thỏa hiệp.

Tạ Lệ không đành lòng đánh thức cậu, nhưng không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt của cậu.

Không nghĩ tới Thường Tiểu Gia lập tức mở mắt ra, dùng thần sắc uể oải nhưng cay nghiệt nhìn người trước mặt, cho dù cậu nhận ra Tạ Lệ ánh mắt cũng không trở nên ôn hòa, mà oán độc nói: “Tôi không muốn gặp lại anh, anh cút đi.” Cổ họng cậu khàn đến lợi hại.

Tạ Lệ không giận một chút nào, anh dùng mu bàn tay chạm vào mặt và trán của Thường Tiểu Gia, thấy chỗ nào cũng lạnh. Snh cúi người xuống, mặt kề sát mặt Thường Tiểu Gia, nói: “Tiểu Gia, làm sao vậy? Làm sao không ăn cơm?”


Thường Tiểu Gia lạnh lùng nói: “Không phải anh đã đi rồi sao?”

Tạ Lệ đột nhiên khó chịu, anh hỏi Thường Tiểu Gia: “Nếu như tôi đi, cậu thật sự muốn đi chết?”

Thường Tiểu Gia nhìn anh: “Anh đi tôi sẽ giết anh.”

Tạ Lệ xoa bóp cánh tay nhỏ gầy của cậu: “Vậy sao cậu lại nằm trên giường bệnh?”

Thường Tiểu Gia trầm mặc một lát, nói: “Tôi không muốn cho bọn họ toại nguyện.”

Tạ Lệ hỏi: “Ai?”

Thường Tiểu Gia không nói, cậu không muốn tiếp tục để ý Tạ Lệ, vươn mình nằm ngang nhắm hai mắt lại.

Tạ Lệ điều chỉnh vị trí ống truyền dịch, yên lặng nhìn cậu mấy giây, từ bên giường đứng lên, ghế tựa chân va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang.

Thường Tiểu Gia lập tức mở mắt ra, cậu nhìn về phía Tạ Lệ, hung ác hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Tạ Lệ dự định đi ra ngoài, hỏi y tá tình huống của Thường Tiểu Gia, nghe vậy liền ngồi xuống, nói: “Tôi không đi đâu, đừng sợ.”

Thường Tiểu Gia lạnh lùng nói: “Tạ Lệ, anh là cái thá gì?”

Lần thứ hai cậu nhắm mắt lại.

Tạ Lệ không trả lời, anh nhìn thấy mắt Thường Tiểu Gia ươn ướt, một lúc sau nước mắt từ khóe mắt cậu tràn ra, chảy về thái dương, rơi xuống.

Trong nháy mắt Tạ Lệ kích động muốn chạy trối chết, anh giơ tay lên che mặt, lẳng lặng ngồi xuống giường, hít sâu một hơi thu dọn tâm tình, hỏi Thường Tiểu Gia: “Tiểu Gia, cậu có muốn ăn gì hay không?”


Thường Tiểu Gia vẫn như cũ nhắm mắt lại không trả lời, nước mắt cậu vẫn không ngừng rơi xuống.

Tạ Lệ ngơ ngác nhìn cậu, một lúc sau không nhịn được đưa tay ra muốn lau nước mắt của cậu.

Ngón tay anh mới vừa đụng tới khóe mắt Thường Tiểu Gia, Thường Tiểu Gia liền quay đầu cắn vào tay anh.

Tạ Lệ đau đến la lên một tiếng, nhưng không vội rút tay ra, cho phép Thường Tiểu Gia cắn mình. Một lúc sau Thường Tiểu Gia hả miệng ra, dưới ánh đèn mờ mờ Tạ Lệ nhìn ngón tay của mình bị cắn thấy mấy dấu răng rất sâu, cũng may không có rách da.

Thường Tiểu Gia oán hận nhìn anh.

Tạ Lệ đưa ngón tay đến trước mặt cậu, nói: “Thiếu chút nữa là cắn chảy máu, nếu bị cắn đổ máu, tôi phải đi chích vắcxin phòng bệnh dại.”

Thường Tiểu Gia lạnh lùng nói: “Tôi không phải là chó.”

Tạ Lệ nở nụ cười: “Thì ra cậu biết mình không phải là chó.”

Thường Tiểu Gia hé miệng lại muốn cắn ngón tay Tạ Lệ, Tạ Lệ không né tránh, Thường Tiểu Gia ngậm ngón tay của anh, không cắn mà dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút.

Đều nói tay đứt ruột xót, một chút ẩm ướt mềm mại từ ngón tay truyền đến tim Tạ Lệ. Hắn nghĩ hàm răng Thường Tiểu Gia rất cứng, thế nhưng đầu lưỡi rất mềm, người rất lạnh, thế nhưng đôi môi rất nóng, lúc bị ngậm anh cảm thấy thoải mái mà mình chưa bao giờ lĩnh hội qua.

Tạ Lệ kích động khó có thể mở miệng, anh rút ngón tay ra, cúi đầu muốn hôn môi Thường Tiểu Gia.

Nhưng Thường Tiểu Gia lại quay đầu tránh né.

Tạ Lệ không hiểu tại sao cậu muốn trốn, chấp nhất đuổi theo, đôi môi đặt ở đặt trên đôi môi Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia thở hổn hển, thân thể căng thẳng nằm ở trên giường bệnh, ngực không ngừng chập trùng.


Tạ Lệ nghĩ thầm: mình thực sự có lỗi với cậu. Nhưng không nhịn được hôn sâu hơn, anh hôn đến khi mặt Thường Tiểu Gia từ tái nhợt trở nên hồng hào, hô hấp không được mới buông ra.

Thường Tiểu Gia xụi lơ ở trên giường, hai mắt ướt át mà nhìn Tạ Lệ.

Tạ Lệ nói với cậu: “Ăn một chút gì có được hay không?”

Tiếng nói của Thường Tiểu Gia không còn khàn khàn nữa, mà trở nên mềm mại, cậu nói: “Tôi không ăn.”

Tạ Lệ nhẹ giọng khuyên nhủ: “Một chút thôi, Lệ ca đút cho em ăn.”

Thường Tiểu Gia không nói.

Tạ Lệ đứng dậy, đi tới cửa phát hiện Thời Hoằng Tinh ngồi ở bên ngoài, anh không nói nhiều, chỉ nói cần một bát cháo hoa.

Rất nhanh, cháo nóng được đưa vào phòng bệnh.

Tạ Lệ cầm chén đặt ở trên tủ đầu giường, anh ngồi bên giường, dìu Thường Tiểu Gia lên dựa vào lồng ngực của mình.

Thường Tiểu Gia ngưỡng mặt lên nhìn anh.

Tạ Lệ bưng bát, lúc cúi đầu nhìn cậu mỉm cười hôn nhẹ vào khóe miệng của cậu.

Thường Tiểu Gia cúi đầu, nghiêng đầu mặt kề sát ngực Tạ Lệ.

Tạ Lệ múc một muỗng cháo, trước tiên thổi thổi, lại thử nhiệt độ, cảm giác không bỏng miệng mới đút cho Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia chậm rãi hé miệng, ăn cháo vào rồi cố nuốt xuống. Bởi vì cậu gầy, nên hầu kết hiện ra rất rõ ràng, mỗi khi nuốt một muỗng cháo đều khó khăn trượt lên xuống.

Tạ Lệ đút được nửa chén cháo Thường Tiểu Gia không chịu ăn tiếp, Tạ Lệ dụ cậu ăn thêm một chút, cái muỗng đưa tới miệng thì Thường Tiểu Gia giãy dụa muốn trốn khỏi lồng ngực của anh. Tạ Lệ không thể làm gì khác là từ bỏ.

Cầm chén để lại tủ đầu giường, Tạ Lệ dìu Thường Tiểu Gia nằm xuống, nói: “Ngủ đi.”


Thường Tiểu Gia trợn tròn mắt không trả lời.

Tạ Lệ nói: “Tôi sẽ không đi.”

Thường Tiểu Gia âm trầm nhìn anh, đột nhiên lớn tiếng gọi: “Thời Hoằng Tinh!”

Thời Hoằng Tinh từ bên ngoài chạy nhanh vào, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thường Tiểu Gia nói: “Em đi tìm một cái còng tay đến đây cho anh.”

Thời Hoằng Tinh chần chờ một chút.

Thường Tiểu Gia nói: “Nhanh đi, tìm một cái còng tay còng Tạ Lệ ở giường của anh.”

Thời Hoằng Tinh nhìn Tạ Lệ: “Em đi.”

Tạ Lệ bất đắc dĩ: “Tôi sẽ không đi, lúc trước bởi vì ba ba của cậu, tôi —— ”

“Bởi vì ai cũng không được!” Thường Tiểu Gia lạnh lùng đánh gãy anh.

Qua hơn mười phút, Thời Hoằng Tinh tìm một cái còng trở về, cậu ta đứng ở bên cạnh giường bệnh, nói với Tạ Lệ: “Tự anh chọn một tư thế thoải mái đi.”

Tạ Lệ đưa tay ra, để Thời Hoằng Tinh đem tay phải của mình còng ở song sắt đầu giường.

Sau đó Thường Tiểu Gia nói với Thời Hoằng Tinh: “Chìa khóa em giữ cẩn thận, không có sự đồng ý của anh, ai cũng không được mở ra.”

Thời Hoằng Tinh gật gật đầu, bỏ chìa khóa vào trong túi, đi ra ngoài.

Tạ Lệ chỉ có thể ngồi ở trên ghế, nửa người trên nằm úp sấp bên giường, nói với Thường Tiểu Gia: “Lần này có thể yên tâm ngủ.”

Thường Tiểu Gia nằm đối mặt với anh, một tay cậu duỗi ra nắm lấy tay anh.

Tạ Lệ dùng tay trái cầm tay cậu, nhoài người hôn hai má của cậu, nói:”Ngủ ngon, Tiểu Gia của anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.