Đọc truyện [Đam Mỹ] Che Dấu – Chương 29
Ngày đó Tạ Lệ lái xe chở Thường Tiểu Gia đi ra ngoài rất sớm, cho nên buổi chiều Tạ Lệ cũng rất sớm lái xe chở Thường Tiểu Gia về cho kịp bữa cơm chiều.
Thường Tiểu Gia xuống xe ở sân biệt thự phía trước, đứng ở cửa xe cúi người nhìn Tạ Lệ ở trong xe.
Tạ Lệ nói với cậu: “Đi thôi, tôi sẽ gọi điện thoại kêu nhà bếp đưa cơm tối đến cho tôi.”
Thường Tiểu Gia gật gật đầu, cậu ngẩng đầu lên, thần sắc tối tăm nhìn ngôi biệt thự ba tầng trước mặt, đi vào cửa trước.
Tạ Lệ chạy xe vào gara, xoay chìa khóa trong tay trở về chỗ của Thường Tiểu Gia, anh dùng điện thoại bàn ở tiền sảnh gọi nhà bếp bảo họ đưa tới một phần cơm tối. Ngày thường thì Thường Tiểu Gia không cùng mẹ kế và anh trai ăn cơm, nếu như ở nhà ăn cơm, đều là gọi điện thoại bảo nhà bếp đưa đến.
Nói chuyện điện thoại xong, Tạ Lệ đi về phía lầu hai, còn chưa bước lên cầu thang anh nhìn thấy Thường Quan Sơn ngồi trên ghế salon ở phòng tiếp khách.
Lập tức trong lòng Tạ Lệ căng thẳng, bước chân chậm lại, nói: “Thường tiên sinh, Gia thiếu đã ở nhà trước chờ ăn cơm tối.”
Thường Quan Sơn mỉm cười, nói với Tạ Lệ: “Tôi không phải đến tìm Tiểu Gia, tôi tới tìm cậu, lại đây ngồi đi.”
Tạ Lệ hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới ngồi đối diện với Thường Quan Sơn: “Thường tiên sinh chuyện gì?”
Thường Quan Sơn quan sát anh, tầm mắt không lạnh lùng như tối hôm qua, được cho là ôn hòa: “Cậu tên là Tạ Lệ, người thành phố Sùng Phong, là quân nhân xuất ngũ, từng làm kinh doanh nhưng đáng tiếc bị đối tác đào hầm, bởi vì trả thù hại người bị bắt, lúc nhốt ở ngục giam Ngư Đảo quen biết Tiểu Gia.”
Đây là thân phận của Tạ Lệ được an bày khi đến Hải Cảng nằm vùng, Thường Quan Sơn chỉ có thể tra được như vậy.
Tạ Lệ gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Thường Quan Sơn ngồi dựa vào ghế sa lon, gác một chân, hai tay nắm lấy nhau đặt ở trên đùi: “Cậu mới 26 tuổi.”
Tạ Lệ nói: “Phải.”
Thường Quan Sơn cười cười: “Quá trẻ tuổi.”
Tạ Lệ đáp: “Kỳ thực cũng không tính trẻ.”
Thường Quan Sơn gật đầu: “Bởi vì từng trải nhiều, người trẻ tuổi từng trải nhiều là chuyện tốt cũng là chuyện xấu.”
Tạ Lệ nghe không nói gì.
Thường Quan Sơn hỏi anh: “Có tính toán gì?”
Tạ Lệ trầm giọng nói: “Tôi muốn ở bên cạnh Gia thiếu, còn muốn vào Hồng Phường làm chút chuyện.”
Ngữ khí Thường Quan Sơn không nhanh không chậm: “Là theo chân Gia thiếu hay là vào Hồng Phường làm việc, cậu phải phân biệt rõ ràng.”
Tạ Lệ nhìn lão.
Mặc dù không còn trẻ nhưng Thường Quan Sơn vẫn là người đàn ông anh tuấn, tuổi tác làm cho khí chất lắng đọng trầm ổn, thậm chí tướng mạo của lão so với con trai lớn Thường Tiểu Cát – người con tướng mạo tương tự còn có mị lực hơn. Lão nói chuyện với Tạ Lệ thái độ không giống tối hôm qua nói chuyện với Thường Tiểu Gia. Lão nói chuyện với Thường Tiểu Gia giống như đang dỗ dành trẻ em, còn đối với Tạ Lệ, giống như là một người lớn bình thường tràn ngập quan tâm.
Thường Quan Sơn nói với Tạ Lệ: “Cùng Tiểu Gia chính là bán thân thể của mình, tuy rằng cậu có cái này là tiền vốn, nhưng tôi cảm thấy tiền vốn của cậu còn rất nhiều, thân thể là thứ không nên lấy ra bán, như vậy làm giảm giá trị của cậu, cậu cảm thấy thế nào?”
Tạ Lệ mím chặt môi, qua một hồi lâu anh mới lên tiếng: “Gia thiếu mất ngủ rất nghiêm trọng, ở trong ngục cũng như vậy, tôi không hy vọng giá trị của mình chỉ là ngủ với cậu ấy, nhưng nếu như cậu ấy cần tôi, tôi cũng không bỏ cậu ấy được.”
Thường Quan Sơn chậm rãi gật đầu, nói với Tạ Lệ: “Cậu cũng là đứa trẻ tốt. Nhưng thời gian lâu dài, chỉ có thể chiều hư Tiểu Gia, trị ngọn không trị gốc, tôi không hi vọng hai người tiếp tục như thế.”
Mười ngón tay Tạ Lệ giao nhau để ở trước người: “Thường tiên sinh hi vọng tôi làm thế nào?”
Thường Quan Sơn nói: “Kỳ thực tôi cảm thấy cậu rất được, Tiểu Gia cũng yêu thích cậu, tôi cũng muốn để cậu bên cạnh Tiểu Gia, thế nhưng tôi muốn cậu tạm thời dời ra ngoài một quãng thời gian, một là để cho Tiểu Gia bình tĩnh một chút, hai là khoảng thời gian này vừa vặn tôi ở nhà, có thể cùng Tiểu Gia đi gặp bác sĩ, nghĩ biện pháp chữa trị mất ngủ cho nó. Nếu như cuối cùng Tiểu Gia vẫn cảm thấy không được, chúng ta sẽ tiếp tục ngồi xuống thương lượng, cậu thấy được không?”
Tạ Lệ thở dài một hơi. Lúc trước anh đã từng nghĩ có lẽ Thường Quan Sơn sẽ không coi ai ra gì bảo anh cút đi, nhưng không ngờ đối phương lại chọn phương thức như vậy, dùng thân phận cha của Thường Tiểu Gia vẻ mặt ôn hòa thương lượng với anh.
Đối mặt với một Thường Quan Sơn như vậy, Tạ Lệ phát hiện ngoại trừ gật đầu đồng ý, mình không lời nào để nói.
Nhưng trước khi gật đầu, Tạ Lệ vẫn suy nghĩ Thường Quan Sơn thật là có kiên trì, đổi thành người khác sẽ trực tiếp đuổi người ra ngoài, hà tất phải lãng phí nước miếng khuyên tới khuyên lui.
Tạ Lệ muốn chờ Thường Tiểu Gia về, nói chuyện với cậu mới đi.
Thường Quan Sơn lại nói: “Ngày hôm nay không được, Tiểu Gia nhìn thấy cậu đi nhất định sẽ giận dỗi, cậu lặng lẽ đi, tôi sẽ khuyên nó.” Sau đó lão còn nói tiếp: “Cậu là người ngoại địa, đi ra ngoài cũng không có chỗ ở, trước tiên tôi cho người an bài cho cậu một căn nhà, cậu tạm thời ở đó mấy ngày, chờ Tiểu Gia không lộn xộn, tôi sẽ an bài cậu gặp mặt nó.”
Sau đó, Thường Quan Sơn cho Tạ Lệ một phương thức liên lạc, bảo anh đi tìm một người tên gọi Trần Siêu: “Đó là chú Siêu, hắn theo tôi chừng hai mươi năm, làm việc rất chắc chắn.”
Tạ Lệ gật gật đầu: “Cảm ơn Thường tiên sinh, để tôi thu dọn một chút là có thể đi.”
Thường Quan Sơn nói: “Đừng đi xe của Tiểu Gia, tôi gọi người đưa cậu.”
Lúc Tạ Lệ trở về phòng Thường Quan Sơn đã đi xuống lầu, chờ âm thanh bước chân của lão biến mất khỏi tiền sảnh Tạ Lệ mới đi tới ban công nhìn xuống dưới, anh thấy Thường Quan Sơn đi về phía trước theo con đường nhỏ dọc hoa viên.
Trong lòng anh có chút bất an, phát hiện mình đối với Thường Quan Sơn hiểu quá ít, kỳ thực không chỉ có anh, ngay cả hiểu biết của Du Chính Khôn về Thường Quan Sơn cũng có hạn. Chỉ biết khi xuất hiện ở trước công chúng Thường Quan Sơn vĩnh viễn vững vàng thỏa đáng, trên mặt mang nụ cười nhã nhặn, lui tới với mọi người cũng rất chân thành. Cho nên một đám anh em Hồng Phường mới đối với lão khăng khăng một mực, cho nên việc làm ăn trong tay lão mới có thể càng làm càng lớn. Trong một tạp chí phỏng vấn Thường Quan Sơn, lão từng nói một câu: Làm ăn lão coi trọng không phải là sắc bén mà là bạn bè, mỗi một người anh em lão đều móc ra chân tâm đối xử.
Đợi đến thân ảnh Thường Quan Sơn biến mất Tạ Lệ mới trở vào trong phòng thu dọn đồ đạc của mình. Anh nghĩ Thường Tiểu Gia không thấy mình sẽ tức giận hoặc là khổ sở. Nhưng không sao, chỉ cần anh dàn xếp xong sẽ gọi điện thoại cho Thường Tiểu Gia, bảo Thường Tiểu Gia không nên hoảng loạn, anh chỉ không muốn cậu trực tiếp va chạm với Thường Quan Sơn mới tạm thời rời đi.
Hi vọng Thường Tiểu Gia không vì vậy mà cáu kỉnh với anh.
Lúc Tạ Lệ tới đây đồ mang theo cũng ít, hiện giờ tính toán phải đi cũng chỉ thu dọn vừa một túi du lịch nhỏ, anh xách túi đi ra khỏi nhà.
Thường Quan Sơn an bài tài xế ở trong vườn hoa chờ anh.
Lúc ô tô chạy ra khỏi Thường gia Tạ Lệ quay đầu lại nhìn, không biết tối nay Thường Tiểu Gia có ăn cơm ngon không? Anh đoán Thường Tiểu Gia nhìn người nhà của cậu, e rằng khó có thể nuốt xuống.
Tài xế lái xe đưa Tạ Lệ ra khỏi Thanh Thủy hồ, đi về hướng khu phố cổ của thành phố Hải Cảng, nửa đường Tạ Lệ gọi điện thoại cho Trần Siêu, hẹn đối phương nơi gặp mặt.
Tạ Lệ đến nơi hẹn với Trần Siêu. Trần Siêu mở cửa xe chui vào ngồi rồi kêu tài xế tiếp tục lái xe, điểm đến là một khu dân cư nhỏ lâu năm.
Trần Siêu năm nay hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ âu phục cũ đã phai màu, dưới chân là một đôi dép lê, tóc trên đầu thưa thớt, khi nói chuyện lộ ra một chiếc răng vàng, miệng lúc nào cũng ngậm thuốc lá, thoạt nhìn không giống như người bên cạnh Thường Quan Sơn.
Trần Siêu nói với Tạ Lệ là Thường Quan Sơn bảo đưa anh vào một khu nhà ở phố cũ, hắn nói Thường Quan Sơn là người rất nhiệt tình, ở nội thành có vài căn nhà đều để cho bạn bè cần thiết cư ngụ.
Tạ Lệ hỏi: “Thường tiên sinh và hai người con trai tình cảm đều rất tốt?”
Trần Siêu lấy thuốc lá trong miệng ra, nói: “Đều tốt, lão Thường là người trọng tình cảm, cậu xem …ông ấy vẫn luôn chiếu cố anh em chúng tôi.”
Tạ Lệ nghe vậy cười cười: “Tôi cũng thấy Thường tiên sinh là người rất tốt.”
Tài xế đưa bọn họ đến cửa tiểu khu, Trần Siêu xuống xe trước, Tạ Lệ đi theo sau, bước vào trong.
Hoàn cảnh Tiểu khu này không được tốt lắm, mấy tòa lầu nhét chung một chỗ, ở giữa là bầu trời chật hẹp tối tăm.
Trần Siêu dẫn anh vào một tòa nhà ở trong cùng, đi thang máy lên tầng 15. Từ thang máy đi ra là một hành lang thật dài, hai bên hành lang có mười mấy căn phòng, lúc này toàn bộ cửa phòng đều đóng chặt.
Tạ Lệ đi theo sau Trần Siêu đến cuối hành lang, dừng lại trước một cánh cửa. Trần Siêu móc trong túi ra một chiếc chìa khóa, cho vào lỗ khóa mở cửa phòng.
Trong phòng đen kịt một màu, chỉ có từ hành lang lọt vào vài tia sáng.
Trần Siêu đứng ở cửa, không có ý đi vào, mà nói với Tạ Lệ: “Chính là chỗ này, vào xem một chút đi.”
Tạ Lệ nhìn hắn, nói: “Được, cảm ơn chú Siêu.” Anh bước một chân vào cửa phòng, lúc sắp vào đột nhiên quay người chế trụ tay Trần Siêu kéo hắn ra trước người mình, vừa vặn chặn lại một dao từ phía sau cửa đâm tới.
Tiếp theo, Tạ Lệ một cước đá vào lưng Trần Siêu, trọng tâm Trần Siêu bất ổn, gào lên một tiếng té nhào vào trong.
Tạ Lệ quay người chạy, nghĩ thầm mình đánh giá thấp trình độ độc ác của Thường Quan Sơn.
Nhưng Thường Quan Sơn cũng đánh giá thấp thực lực Tạ Lệ. Từ khi Trần Siêu mở cửa Tạ Lệ liền phát hiện không đúng, bởi vì Trần Siêu không đi vào mở đèn, cũng không có ý định giao chìa khóa cho Tạ Lệ, như là chờ anh bước vào cái bẫy đã mai phục.
Đương nhiên Tạ Lệ sẽ không ngồi chờ chết. Lúc đi thang máy anh phát hiện thang máy không có dừng lại ở tầng này, vì vậy dứt khoát đi cầu thang bộ.
Lại không liệu đến cầu thang bộ có hai người phục kích, lúc anh chạy vào thì bị hai bên trái phải ngăn cản.
Tạ Lệ đẩy cửa thoát hiểm một cái, nhấc chân đá văng một người, quay người trói vai tên còn lại, nhẹ nhàng vật ngã hắn xuống đất, sau đó không ham chiến, lập tức chạy xuống lầu.
“Đứng lại!” Trên lầu có một người hô to.
Tạ Lệ không phản ứng, đột nhiên nghe một tiếng súng vang lên, cùng lúc đó vang lên tiếng đạn bắn vào kim loại.
Có người mang súng, lại từ giữa hai tầng thang lầu nổ súng bắn thẳng về phía anh.
Trong lòng Tạ Lệ căng thẳng, không dám dừng lại, tựa vào vách tường nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.