Đọc truyện [Đam Mỹ] Che Dấu – Chương 13
Ngày hôm nay Tạ Lệ thức rất sớm.
Tối hôm qua hạ xuống một trận đêm mưa, giọt mưa rơi trên cửa sổ phát ra âm thanh ầm ĩ. Tạ Lệ mở cửa sổ ra, cảm nhận mùi bùn đất hòa cùng vị mặn nước biển theo gió ùa vào mặt.
Mặt đất vẫn còn ẩm ướt.
Ở phố đối diện có một đôi vợ chồng đã bày sạp hàng ra bán, người vợ đã lớn bụng vẫn kiên trì dọn dẹp bàn sau khi khách hàng rời đi.
Tạ Lệ xuống lầu trả phòng, đeo túi du lịch đi đến cửa hàng điểm tâm đối diện ăn một bát mì. Sau đó anh đi dọc theo con đường nhỏ vào trung tâm trấn Vọng Phong đi bến tàu Lợi Tân.
Thời gian còn sớm nên Tạ Lệ đi không nhanh, nhưng khi đến bến tàu Lợi Tân vẫn sớm hơn thời gian tàu cập bến đến nửa tiếng. Phía trước cách một cánh cửa sắt là nơi quản lý bến tàu của ngục giam Ngư Đảo, ngoài cửa sắt ngoại trừ một con đường nhỏ, còn lại là một mảnh hoang vu.
Tạ Lệ ngồi trên một tảng đá lớn, cách cửa sắt nhìn về phía biển rộng, bây giờ vẫn chưa thấy thuyền của cảnh sát.
Anh chờ hơn mười phút thì có một chiếc xe taxi dừng ở ven đường. Xuống xe là một đôi vợ chồng già. Hai người giúp đỡ lẫn nhau đi tới cửa sắt nhìn vào bên trong, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Lại qua mấy phút, có hai chiếc ô tô màu đen dừng ở trước cửa quản lý ngục giam. Xe dừng lại không có ai mở cửa xuống xe. Từ góc độ Tạ Lệ nhìn sang chỉ thấy cửa kính xe phản quang, không nhìn rõ người ở bên trong, nhưng anh biết hai chiếc xe này tới đón Thường Tiểu Gia.
Vợ chồng già đứng ở trước cửa sắt đột nhiên kích động.
Tạ Lệ đứng lên nhìn thấy trên biển rộng xuất hiện một chiếc thuyền cảnh sát.
Lúc này, cửa sau chiếc ô tô đen mở ra, ba người đàn ông mặc tây trang đen từ trên xe bước xuống. Một người trong đó có thân hình gầy gò, giống Thường Tiểu Gia đến mấy phần, bọn họ cũng đi tới cửa sắt.
Thời gian thuyền cảnh sát cập bến khá chậm, ngày hôm qua thuyền Tạ Lệ cập bến không chậm như vậy. Anh bỏ hai tay vào túi áo, bước chậm rãi về phía cửa sắt. Ba người đàn ông mặc tây trang đen cùng quay đầu nhìn anh, trong đó người trẻ tuổi gầy gò còn nhìn anh một lúc mới đầu quay trở lại.
Tạ Lệ đột nhiên hồi tưởng lại, lần đầu tiên Du Chính Khôn đến thành phố Sùng Phong nhìn thấy anh cũng không hài lòng lắm. Lúc đó Du Chính Khôn nói ngoại hình của anh quá bắt mắt, không quản đi tới chỗ nào cũng dễ dàng khiến người khác để ý. Nằm vùng là tiềm tàng đi vào vùng của phe địch, tất nhiên là càng không đáng chú ý càng tốt.
Lúc đó Tạ Lệ nói với Du Chính Khôn: “Trưởng quan muốn tìm một người lẫn vào Hồng Phường không đáng chú ý, hay là một người chân chính có thể tiếp xúc với cấp cao trong Hồng Phường.”
Du Chính Khôn do dự nhưng vẫn bị Tạ Lệ thuyết phục, cho nên bây giờ Tạ Lệ mới có thể đứng ở chỗ này chờ Thường Tiểu Gia ra tù.
Thuyền cảnh sát rốt cục cũng cập bến. Vì vị trí phòng quản lý ngục giam ngăn trở nên từ bên ngoài không nhìn thấy quá trình bọn họ rời thuyền. Đợi hơn mười phút, Tạ Lệ mới nhìn thấy có ba người mặc thường phục và cảnh sát bảo vệ đi ra.
Thường Tiểu Gia đi cuối cùng, cậu mặc một áo T shirt rộng rãi và quần bò dài. Trên áo T shirt có in một đóa hoa hướng dương làm Thường Tiểu Gia trở nên ấu trĩ, ngây ngô như là một học sinh cấp ba.
Như cảm nhận tầm mắt Tạ Lệ, đột nhiên Thường Tiểu Gia ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Lệ. Ánh mắt của cậu nhìn từ đầu đến chân Tạ Lệ, sau đó quay đầu nhìn ba người đàn ông ngoài cửa sắt.
Cảnh sát trại giam đi trước, mở cửa sắt cho bọn ra.
Đôi vợ chồng già chạy đến trước nhất, họ ôm một người trẻ tuổi, tâm tình đều rất kích động; đi ở chính giữa là người trung niên gầy gò, mờ mịt nhìn chung quanh một phen, một mình cầm giỏ xách đi dọc theo con đường vào trấn Vọng Phong.
Thường Tiểu Gia là người đi ra sau cùng, ba người mặc tây trang đen đi tới trước mặt cậu, thái độ cung kính mà lại lãnh đạm, kêu: “Nhị thiếu.”
Tạ Lệ đứng bên cạnh nhìn, không có đi qua.
Thường Tiểu Gia nhìn bọn họ gật đầu.
Người trẻ tuổi gầy gò nói với Thường Tiểu Gia: “Nhị thiếu, đại thiếu tới đón cậu.”
Tạ Lệ nghe vậy trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn chiếc ô tô màu đen đậu phía trước. Lúc này, từ ghế phó lái một người đàn ông cũng mặc tây trang đen bước xuống. Người đàn ông này mở cửa sau của xe. Đầu tiên là một đôi chân dài từ bên trong duỗi ra, tiếp theo một người đàn ông vóc dáng cao lớn từ trên xe bước xuống. Hắn mặc âu phục màu xám đậm, mái tóc đen dày được chải chuốt lộ ra vầng trán rộng. Dung mạo tuấn tú rất giống Thường Tiểu Gia, chỉ là đôi mắt hắn hẹp dài, không giống Thường Tiểu Gia có một đôi mắt to tròn, khí chất con người cũng cường tráng hơn.
Thường Tiểu Cát, trong đầu Tạ Lệ hiện ra một cái tên.
Âu phục Thường Tiểu Cát mở rộng, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong. Hắn nhìn thấy Thường Tiểu Gia liền lộ một nụ cười, mở hai tay ra kêu: “Tiểu Gia, đến đây.”
Thường Tiểu Gia ngẩng đầu liếc hắn một cái, mặt không biểu tình gì, nhưng vẫn đi tới, mãi đến khi đứng bên cạnh Thường Tiểu Cát mới để Thường Tiểu Cát ôm cậu, hôn trán cậu một cái.
Thường Tiểu Cát nói: ” Tiểu Gia của chúng ta đã ra tù.” Ngữ khí rất vui vẻ.
Thường Tiểu Gia không nói gì.
Thường Tiểu Cát buông lỏng cánh tay, nắm chặt hai tay cậu, cúi đầu đánh giá cậu, nói: “Tiểu Gia rất gầy, chúng ta đi về ăn ngon một bữa trước được không?”
Thường Tiểu Gia nhìn hắn, đáp: “Được.”
Thường Tiểu Cát mỉm cười kéo cậu lên xe của hắn, trước khi khom lưng vào xe, Thường Tiểu Cát đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Tạ Lệ hỏi Thường Tiểu Gia: “Đó là bạn của em sao?”
Tạ Lệ đứng tại chỗ nhìn Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia không do dự, lạnh nhạt đáp: “Không phải, không quen biết.”
Thường Tiểu Cát cười sờ mặt của cậu: “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
Tạ Lệ nhìn Thường Tiểu Gia và Thường Tiểu Cát cùng lên xe, mấy người mặc tây trang đen và người trẻ tuổi cũng từng người lên xe. Hai chiếc xe hơi một trước một sau chạy đi. Bánh xe chạy qua một bãi nước đọng trên đường làm nước văng lên, có một ít nước văng lên giày Tạ Lệ.
Nếu Thường Tiểu Gia đã đi, Tạ Lệ không có lý do gì ở lại Vọng Phong. Anh rời bến tàu Lợi Tân đi về thị trấn, trước tiên ở một tiệm tạp hóa mua thuốc hút, mượn điện thoại bàn gọi cho Du Chính Khôn nói tình huống trước mắt, sau đó ngồi một giờ xe đến nội thành Hải Cảng.
Lúc nhỏ Tạ Lệ đã từng tới thành phố Hải Cảng, đây là thành phố có bến cảng nên Hải Cảng phồn hoa hơn thành phố Sùng Phong nơi anh lớn hơn rất nhiều, hoàn cảnh cũng rất phức tạp. Hàng năm có rất nhiều án hình sự, tiêu hao rất nhiều cảnh lực. Còn có rất nhiều xã đoàn truyền thống lâu đời tồn tại và phát triển ở thành thị hiện đại này.
Nghe nói Hồng Phường (鸿坊) nguyên lai gọi là Hồng Phường (洪坊), mà Câu Nghĩa ngày xưa tên là Tụ Nghĩa, hai xã đoàn đều là chi nhánh Hồng môn, bắt nguồn từ “Hán Lưu”, ban đầu lấy danh hào là phản Thanh phục Minh. Đến bây giờ, bất kể là Hồng Phường hay là Câu Nghĩa, đã sớm không còn nhớ đến lời thề lập hội ban đầu. Mọi người gia nhập xã đoàn và bản thân xã đoàn bây giờ chỉ vì hai điều: Tiền tài và thế lực.
Sau khi xuống xe Tạ Lệ đi dạo một vòng trung tâm thành phố Hải Cảng phồn hoa. Du Chính Khôn cho anh mấy địa chỉ, đều là quán bar thuộc sản nghiệp của Hồng Phường, trong đó có một quán bar là nơi Thường Tiểu Gia đem nữ cảnh sát mang đi. Ý của Du Chính Khôn là nghĩ biện pháp an bài Tạ Lệ trà trộn vào.
Nhưng Tạ Lệ cảm thấy tạm thời không cần thiết, như vậy mục đích sẽ quá rõ ràng, nên trước tiên anh thuê một nhà nghỉ tiện nghi ở một con đường nhỏ vắng vẻ.
Sau đó anh rời nhà nghỉ đi tàu điện ngầm tới bến xe Hải Cảng mua một tấm vé, sáng sớm ngày mai xuất phát từ Hải Cảng đi tới thành phố Sùng Phong. Bận rộn một ngày sau khi trở về nhà nghỉ nằm xuống đã chạng vạng tối.
Tạ Lệ nằm ở trên giường hút một điếu thuốc, trước khi ngủ anh đi đến phòng vệ sinh, nhìn thấy vài tờ giấy nhỏ được nhét qua khe cửa, nhặt lên tất cả đều là quảng cáo của kỹ nữ mại dâm, vì vậy tiện tay ném vào trong thùng rác.
Trong phòng không có rèm cửa sổ, cho dù tắt đèn phòng cũng không tối lắm. Hơn nữa mặc dù nhà nghỉ nằm sau lưng con hẻm nhỏ, nhưng lại ở vị trí trung tâm thành phố, nằm ở trong phòng vẫn nghe âm thanh xe cộ chạy trên đường.
Tạ Lệ ở trên giường xoay người, đầu óc trống không, giường cũng không thoải mái, nhưng anh vẫn từ từ lâm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc không biết bao lâu, Tạ Lệ bị một trận gõ cửa đánh thức. Anh chui khỏi chăn đưa tay vuốt tóc, mới cau mày mở đèn bàn, cầm điện thoại di động nhìn thời gian, là hai giờ sáng.
Anh xuống giường mò cái quần dài bên cạnh mặc vào, chỉ kéo khóa kéo lên, nút cũng không cài, đi dép đến cửa phòng, trầm giọng hỏi: “Người nào?”
Ngoài cửa là một giọng nói không quen, hỏi anh: “Là Tạ Lệ phải không?”
Tạ Lệ mở cửa phòng, trên cửa vẫn còn dây xích khóa, hé cửa nhìn ra bên ngoài.
Đứng trên hành lang là một thân ảnh gầy gò, dựa vào ánh đèn lờ mờ, Tạ Lệ biết người này là thanh niên trẻ tuổi mặc tây trang đen sáng hôm nay ở bến tàu Lợi Tân đón Thường Tiểu Gia.
Người trẻ tuổi vẫn như cũ mặc tây trang đen, chỉ không đeo caravat, áo sơmi mở ra mấy nút, tóc tai không hợp quy tắc, cậu ta thấy Tạ Lệ, nói: “Xin hỏi là Tạ tiên sinh phải không?”
Tạ Lệ thần tình lạnh lùng đáp: “Cậu là ai?” Giống như chưa từng gặp mặt.
Người trẻ tuổi nói chuyện ngữ khí có nề nếp, thái độ không có chập trùng: “Thường nhị thiếu muốn mời Tạ tiên sinh đi qua một chuyến.”
Tạ Lệ nhíu nhíu mày: “Đi nơi nào?”
Người trẻ tuổi nói: “Đi đến chỗ của nhị thiếu.”
Tạ Lệ cười một tiếng, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi không đi.” Nói xong, giơ tay khép cửa phòng lại.
Anh đứng phía sau cửa một lúc, sau đó đi về phía cửa sổ, nơi này có thể nhìn thấy cửa chính của nhà nghỉ. Ngoài cửa chính chỉ có mấy chiếc xe đậu từ buổi tối đến giờ, không nhìn thấy xe nào khác.
Tạ Lệ trở lại giường ngồi xuống, anh không nằm, thậm chí ngay cả quần dài cũng không cởi, chỉ đốt một điếu thuốc, ngồi ở bên giường hút thuốc.
Anh cảm thấy mình đã bị gọt giũa đến nghiện thuốc lá.
Trong chốc lát, trên hành lang truyền đến tiếng người nói chuyện. Tạ Lệ lẳng lặng nghe, hình như là một đôi nam nữ đi vào phòng bên cạnh. Nhà nghỉ cách âm không tốt, anh nghe phòng bên cạnh tiếng hai người nói đứt quãng vang lên.
Tạ Lệ hút hết điếu thuốc, hít sâu một hơi, mở cửa sổ ra thông gió. Đang muốn cởi quần lên giường anh lại nghe tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.
Tim Tạ Lệ đập nhanh, anh kéo quần dài đã tụt xuống một nửa lên, lần này khóa kéo cũng không kéo, đứng ở bên giường lẳng lặng chờ đợi mười mấy giây, sau đó mới đi mở cửa.
Thường Tiểu Gia mặc áo sơ mi trắng và quần tây thẳng tắp đứng ở hành lang, sắc mặt trầm tĩnh nhìn dây xích vắt ngang khe cửa, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”