Đọc truyện [Đam Mỹ] Che Dấu – Chương 1
Buổi chiều hai giờ, đây là lúc mặt trời chói chang nhất, ánh mặt trời chiếu xuống chính giữa sân luyện tập bóng rổ, làm mặt đất trở nên sáng loáng.
Mặc dù trời nóng như vậy cũng có người chịu ở dưới ánh mặt trời đánh bóng rổ. Khí trời khô nóng làm con người trở nên bực bội, nhưng nếu như không thừa dịp thời gian thông khí phát tiết một chút, đến buổi tối cái khô nóng này làm người càng thêm gian nan.
Có phạm nhân trẻ tuổi nóng tính muốn phát tiết tinh lực toàn thân, tất nhiên cũng có phạm nhân lười nhác trốn ở chỗ râm mát không nhúc nhích. Chỉ có điều toàn bộ sân luyện tập chỉ có một chỗ tốt nhất là dưới cây đại thụ thì chỉ có một người. Đó là một phạm nhân rất trẻ, bởi vì gầy gò nên quần áo tù ở trên người cậu trở nên rộng thùng thình, lộ ra cổ và xương quai xanh, da dẻ trắng đến gần như trong suốt.
Tạ Lệ đi tới dựa vào tường, ở bên cạnh Hồ Mẫn Hâm tìm một chỗ miễn cưỡng ngồi xuống. Anh nhìn về phía dưới tàng cây râm mát, nhỏ giọng hỏi Hồ Mẫn Hâm: “Tại sao không ai qua bên đó?”
Bức tường tránh nóng chật ních phạm nhân, tới chậm chỉ có thể đứng dựa vách tường tránh nóng, nhưng dưới bóng cây râm mát ngoại trừ phạm nhân trẻ tuổi kia, cũng không có một người nào.
Hồ Mẫn Hâm cả người lười biếng, giơ tay lên vỗ vai Tạ Lệ nói: “Thường Tiểu Gia, đừng nói cậu chưa từng nghe nói.”
Mặt Tạ Lệ không biểu tình gì, anh vẫn nhìn người trẻ tuổi kia, thấy cậu ta nhắm mắt lại dựa vào gốc cây như là đang ngủ, một lát sau mới nói: ” Con trai của Thường Quan Sơn, nhị công tử.”
Hồ Mẫn Hâm hừ nhẹ một tiếng: “Giết chết người, có người gánh tội thay, chỉ xử một năm, chưa tới ba tháng sẽ mãn hạn tù.”
Tạ Lệ nhìn Hồ Mẫn Hâm.
Hồ Mẫn Hâm ngáp một cái, có vẻ buồn ngủ, tiếng nói ép rất nhỏ: “Nghe nói còn là một nữ cảnh sát, bị cưỡng gian rồi giết chết, chết rất thảm.” Nói tới chỗ này, hắn cười nhẹ một tiếng: “Cậu đừng thấy Thường Tiểu Gia người này tế bì nộn nhục, nhìn như con thỏ nhỏ, yếu đuối như phụ nữ, nhưng lòng dạ lại độc ác. Cha cậu ta có tiền, cậu ta đi vào nơi này vẫn làm mưa làm gió, cậu nên cách người này xa một chút đi.”
Khuôn mặt Tạ Lệ bị bóng râm bao phủ, ánh mắt tối tăm không rõ, anh nhìn Thường Tiểu Gia, không nói gì.
Lúc này, đột nhiên đầu Thường Tiểu Gia lệch qua một chút, như là đang ngủ bị thức tỉnh, cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi ngồi thẳng người, sau đó bất ngờ nhìn về phía bọn người Tạ Lệ.
Tạ Lệ biết Thường Tiểu Gia nhìn mình, nhưng chỉ liếc mắt một cái Thường Tiểu Gia liền quay đầu trở lại. Cậu ở dưới tàng cây đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên quần, bước chậm rãi dọc thao trường, không biết nói gì với cảnh sát trại giam.
Trong thời gian hóng gió tất cả phạm nhân không thể ở lại trong phòng giam.
Nhưng người cảnh sát trại giam nói chuyện với Thường Tiểu Gia vài câu, mở cửa sắt sân luyện tập đưa cậu ra, một cảnh sát khác cùng cậu đi về phía phòng giam.
Tạ Lệ là một cảnh sát nằm vùng, anh vào ngục giam Ngư Đảo nhiệm vụ là phải tiếp cận Thường Tiểu Gia, trước khi Thường Tiểu Gia ra tù, tìm được sự tin tưởng của cậu. Anh được an bài ra tù trước Thường Tiểu Gia một ngày, nếu như được Thường Tiểu Gia tín nhiệm, anh sẽ có cơ hội vào tổng bộ Hồng Phường, điều tra chứng cứ phạm tội của lão đại Hồng Phường là Thường Quan Sơn.
Hồng Phường trước mắt là tổ chức xã hội đen lớn nhất thành phố Hải Cảng, trong bóng tối kinh doanh hợp pháp lẫn phi pháp rất nhiều ngành nghề, gần như khống chế toàn bộ kinh tế Hải Cảng.
Tạ Lệ cũng không phải là người Hải Cảng, vì muốn diệt trừ triệt để Hồng Phường, cấp trên điều tạm những cảnh đội tinh anh đến Hải Cảng. Nhiệm vụ của họ là nằm vùng trà trộn vào xã đoàn Hải Cảng, hành động này lấy tên là: Tiết Hồng.
Lần này Tiết Hồng hành động, Tạ Lệ biết không chỉ có một mình anh, thế nhưng tình huống của những người khác anh không biết gì cả, người duy nhất liên lạc với anh ở Hải Cảng là đại đội trưởng cục cảnh sát phản hắc —— Du Chính Khôn.
Tạ Lệ vào đây ngày hôm qua, cả ngày lo làm các loại thủ tục của trại giam bao gồm kiểm tra sức khoẻ, ngày hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thường Tiểu Gia.
Buổi tối sau khi xem xong tin tức các phạm nhân sẽ được đi tắm. Ở khu giam giữ, mỗi tầng lầu đều có nhà tắm công cộng, mỗi người có thời gian 15 phút để tắm rửa. Muốn tắm phải quẹt thẻ, một lần quẹt thẻ chỉ có 15 phút nước nóng, đến trước chín giờ tất cả mọi người nhất định phải tắm xong.
Lúc này, tất cả cửa phòng ở tầng một đều mở ra.
Tạ Lệ được an bài ở cùng một tầng lầu với Thường Tiểu Gia, anh xem tin tức xong trở về phòng giam, mãi đến khi nhìn thấy Thường Tiểu Gia bưng chậu đi qua cửa phòng giam của mình, anh mới đi lấy chậu rửa mặt rời khỏi phòng.
Nhà tắm được xây dựng theo hình chữ Hồi (回). Góc trái bên dưới là cửa ra vào, sau khi đi vào các mặt tường đều là buồng tắm có vòi hoa sen. Bên ngoài nhà tắm là một phòng thay quần áo rất đơn giản, không có tủ quần áo, ở trên tường đóng một hàng đinh để treo quần áo.
Lúc này chưa tới nửa tiếng là chín giờ, trong phòng tắm người không nhiều.
Tạ Lệ ở phòng thay quần áo đem quần áo toàn bộ cởi sạch, một tay cầm chậu đi vào. Anh không nhìn thấy Thường Tiểu Gia, khi anh đến gần góc bên phải chữ “Hồi” bị hai tên phạm nhân cao to ngăn lại.
Hai người kia cũng không nói nhiều, chỉ phất phất tay ra hiệu anh đi ra.
Tạ Lệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên trong góc có bóng lưng một người đang đứng ở dưới vòi hoa sen, hơi nước tràn ngập chỉ nhìn được làn da người này trắng như tuyết.
Lúc tắm rửa Thường Tiểu Gia không cho người tới gần, cậu tìm hai người trông chừng cho mình, một mình cậu chiếm đoạt một góc, ai cũng không thể tới.
Tạ Lệ trầm mặc lui lại, tùy ý chọn một buồng tắm có vòi hoa sen, quẹt thẻ tắm rửa. Nước nóng từ đỉnh đầu giội xuống, trong nháy mắt ngăn cách anh với cảnh vật chung quanh, ngay cả hô hấp cũng bị cắt đứt. Anh nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, một lát sau rời khỏi vòi nước, mở miệng lớn hô hấp, giơ tay lên lau mạnh nước dính trên mặt.
Sau đó Tạ Lệ mới cầm lấy xà phòng tùy ý xoa khắp người, động tác có chút thô lỗ, vừa xoa xà phòng vừa xả nước, trên đất liền nổi lên một mảnh bọt trắng xóa, sau đó thuận địa thế chảy vào đường nước ngầm.
Tạ Lệ xoay người, đưa lưng về phía tường bắt đầu tẩy phía sau lưng, anh mới vừa xoay lại liền nhìn thấy cách đó không xa ở phía trước có đứng một người, người đó không chớp mắt nhìn anh.
Người kia da thịt trắng nõn, một đôi mắt rất đẹp thế nhưng không có thần thái, đôi môi ướt át đỏ sẫm.
Tạ Lệ cứ như vậy hoàn toàn loã lồ trước tầm mắt Thường Tiểu Gia. Lúc này Thường Tiểu Gia lại mặc một cái quần cộc, trên vai vắt một cái khăn lông. Hai người trông chừng cậu tắm vẫn đứng cùng cậu, dùng ánh mắt bất thiện đánh giá Tạ Lệ.
Không ai biết tại sao Thường Tiểu Gia lại muốn dừng lại nhìn Tạ Lệ, Tạ Lệ cũng không có đắc tội với Thường Tiểu Gia.
Thường Tiểu Gia nhìn Tạ Lệ từ đầu đến chân. Vóc người Tạ Lệ là quanh năm thực chiến luyện ra, cơ bắp săn chắc, eo hẹp chân dài, khuôn mặt anh tuấn dẫn theo một chút lệ khí, ngược lại rất phù hợp với bầu không khí trong ngục giam này, mỗi người đều phải phòng bị người khác.
Bên cạnh có hai phạm nhân cầm lấy chậu lặng lẽ lùi ra.
Nhưng khí thế của Tạ Lệ không hạ xuống, thậm chí không ngừng động tác tắm rửa, giơ tay vuốt vuốt ngực, nhìn Thường Tiểu Gia.
Tầm mắt Thường Tiểu Gia dừng ở trước ngực anh một chút, cuối cùng chậm rãi buông xuống, lông mi dài che hơn nửa đôi mắt, ôm chậu đi ra ngoài