Dám Kháng Chỉ? Chém

Chương 39


Bạn đang đọc Dám Kháng Chỉ? Chém – Chương 39

Dám Kháng Chỉ? Chém – Chương 46
Chương 46: Hiền hậu
Trong cung phi tần đều có một hai bản lĩnh xuất chúng bí mật không truyền ra ngoài, để chế ngự cung nhân bên cạnh mình. Tỷ như Đức Phi thích cầm kim trâm ghim người, Ngọc phi thích quất roi, Trân tần thích cầm nhang làm phỏng thịt mềm của cung nhân, chỉ cần không phải chỗ rõ ràng, cũng không có người truy cứu.
           
 Nhưng ta vừa chưởng quản hậu cung, sự kiện hành hạ cung nhân đến chết dồn dập, lại làm ta hết sức nhức đầu. Suy đi nghĩ lại, cảm thấy Thái hậu nương nương từ bi, những phi tần này lại sống qua ngày dưới sự quản thúc của nàng, ta vừa tiếp chưởng, khó tránh khỏi có mấy phần không thích ứng, không bằng đưa toàn bộ đến Di Ninh cung, cho Thái hậu một lòng hướng phật cảm hóa giáo dục.
           
 Thái hậu đối với cử động lần này của ta đại khái là nhất thời không dự liệu được, nghe nói ngay trước mặt những cung phi ham học đến học phật, một lần nữa cánh tay lại xoay tròn đập nhiều đồ sứ bày ở Di Ninh cung. Nhưng không chịu nổi Đức Phi và phi tần quỳ cầu xin, rốt cục tiếp thu những cung phi “một lòng hướng thiện” đóng cửa yên tĩnh ngồi thiền.
           
 Phật đường của Thái hậu nhất thời đầy ắp người, Thái hậu gấp cho đòi hoàng đế bệ hạ, chuẩn bị trọng tu phật đường, bị hoàng đế bệ hạ lấy quốc khố trống không cự tuyệt.
           
 Thái hậu vì vậy bị bệnh.
           
 Sau khi hoàng đế bệ hạ trở về từ Di Ninh cung, ra sức cười nhạo đối với hành động chỉnh đốn hậu cung của ta lần này, dĩ nhiên, nếu hắn biết ta hiểu rõ lục cung phi tần, nếu các cung phi hiểu phật, độ lượng khoan dung rồi, tất nhiên có thể sớm được bệ hạ xem trọng, không biết còn có thể cười sung sướng như hiện tại hay không?
           
 Nghe nói muốn dạy con lừa mà không lãng phí thức ăn gia súc, chỉ cần treo một gốc cây cà rốt trước mũi con lừa, hoàng đế bệ hạ bất hạnh làm cà rốt khiến cho người khác thèm thuồng…
           
 Nam mô a di đà phật, đây là lỗi của nô tì!
           

 Nga Hoàng nói bóng nói gió can gián: “Nương nương ngài lòng mang thiện ý, từ bi trong lòng, chủ tử các cung không thấy được không hiểu dụng tâm lương khổ của ngài!”
           
 Ừ… Hành quân đánh giặc, từ trước đến giờ dạy tiên lễ hậu binh, ta chẳng qua là nhún nhường trước thôi.
           
 Không đến mười ngày, trong cung Đức Phi lại có một cung nhân bị hành hạ đến chết, tin tức của tất cả nữ quan thái giám hoàng đế bệ hạ an bài ở tất cả cung hết sức linh thông, ta nhận được tin tức mang theo nhóm đông thị vệ đi trước, ngăn thi thể cung nhân ngay trước cửa cung Đức Phi đang chuẩn bị kéo tới bãi tha ma để chôn.
           
 Ánh mắt Đức Phi đánh chuyển trong đám người, có lẽ muốn tìm hoàng đế bệ hạ vị “biểu ca” này, thấy hắn không có ở đây, không cam lòng tiến lên thi lễ.
           
 Ta cảm thấy… Hậu cung âm thịnh dương suy chưa chắc là chuyện tốt, để cho cả đám nữ nhân mắt nhìn chằm chằm phu quân nhà mình chờ đợi chia xẻ, loại cảm giác này thật không tốt, vì vậy mời tất cả cung phi đến, tra khảo cung nữ sắp bị hành hạ đến chết một phen, trước khắc danh tiếng cay nghiệt bạc nghĩa cho Đức Phi, sau sẽ đến chuyện trừng phạt.
           
 Ngày thứ hai, phi tần tất cả cung đều bị cho đòi đến sân đá cầu trong hậu cung, ăn mặc thật chỉnh tề, toàn là đồ cưỡi ngựa, chỉ chờ một tiếng khẩu lệnh thanh thúy của Nga Hoàng, lả lướt bước lên sân đá cầu, nhất thời kích lên khói bụi mười dặm, một đám cấm vệ quân chung quanh nhìn ngây người.
           
 Tháng chín cuối thu khí sảng, cảnh này nhất thời trở thành vui tai vui mắt trong cung, trong mỗi ngày ta đều bớt thời giờ tới thưởng thức.
           
 Lúc đầu những cung phi này đến, đều là trang dung tinh xảo, chạy hai vòng, trang tàn phấn rũ, đổ mồ hôi đầm đìa, càng không may đúng lúc hoàng đế bệ hạ hạ triều, thuận đường tới đón ta trở về Trọng Hoa điện, có cơ hội ngự lãm những thứ trưng bày trong hậu cung mình, nhất thời trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nghĩ tới lực phá hoại khổng lồ của ta, chà đạp đồ đồ đạc của hắn không thành dáng vẻ.
           
 Nga Hoàng lén hoàng đế bệ hạ ôm bụng cười cười to ở trước mặt ta: “Nương nương, nô tỳ chưa bao giờ từng nhìn thấy bộ dáng bệ hạ khiếp sợ… Khiến bệ hạ nhìn thấy bộ dáng chật vật của chủ tử tất cả cung, bảo đảm bệ hạ sẽ không thèm liếc mắt nhìn họ, chiêu này của nương nương cao!”

           
 Ho khan… Ta thật ra chẳng qua là cảm thấy chúng mỹ nhân hậu cung buồn ở thâm cung, tinh lực không chỗ phát tiết, nghĩ tới biện pháp giảm cung nhân trong cung mình, khiến trong cung thảm án không ngừng, bất lợi cho hoàn cảnh an định đoàn kết… Về phần chèn ép cung phi cái gì càng thêm không thể nào nói tới…
           
 Huống chi, hoàng đế bệ hạ không phải là ví dụ tốt nhất sao?
           
 Ta trăm mối vẫn không thể giải. Đồng dạng là bộ dáng chật vật, ban đầu Phượng Triêu Văn lại là một tay kéo ta vào trong ngực… Hướng về phía các cung phi một thân mồ hôi một thân đất, thì là vẻ mặt ghét bỏ…
           
 Ta mơ hồ có loại cảm giác rộng mở trong sáng, uống thuốc Nga Hoàng bưng tới, chỉ cảm thấy có chút ngọt ngào…
           
 Ba tháng sau, hậu cung của hoàng đế bệ hạ đã là hoa tàn thất sắc, mưa rơi lục bình, chúng mỹ nhân kiều diễm thành da thịt màu mật ong, lại không thể chạy đổ mồ hôi tốn trang điểm, không thể làm gì khác hơn là cũng không trang điểm. Bởi vì trời sinh tính ta không quá thích ăn mặc, những cung phi này lại không thể lướt qua hoàng hậu đi chế y cục chế bộ đồ mới, dõi mắt nhìn lại, hậu cung Phượng Triêu Văn thật là toàn bộ giản dị tự nhiên mát mẻ a.
           
 Hộ quốc tướng quân vào cung thăm Thái hậu, trên đường đi gặp Đức Phi, thậm chí ngay cả con gái của mình cũng thiếu chút nữa nhận không ra, nếu không phải Đức Phi vội vàng gọi cha, hộ quốc tướng quân đều xem Đức Phi là phi tần cấp thấp tầm thường không được sủng trong cung.
           
 Kết cấu hậu cung, cho tới bây giờ có quan hệ ngàn dây vạn mối với triều đình.
           
 Hôm nay hộ quốc tướng quân bất quá là chức suông, ở lần đầu hoàng đế lâm triều sau khi đại hôn, đã hoàn toàn giao binh quyền cho bệ hạ, lại không bàn về hắn là thật lòng hay là giả ý, hoặc là Phượng Triêu Văn dùng loại biện pháp nào khiến hắn nộp lên binh quyền, nhưng một phần ba binh quyền Đại Tề trong tay Hộ quốc tướng quân rốt cục vững vàng giữ tại trong tay Phượng Triêu Văn.

           
 Trong triều đình minh tranh ám đấu, mặc dù có liên quan với chư phi hậu cung, nhưng một chút cũng không liên quan với ta. Trừ hoàng đế bệ hạ thỉnh thoảng khi dễ ta một hai lần, phía sau cánh cửa đóng kín, trong Trọng Hoa điện ta chưa chắc chịu nịnh hót vỗ mông ngựa với hắn giống như trước.
           
 Phượng Triêu Văn vì thế hối tiếc vô cùng, mấy lần lén cung nhân thở dài ở trước mặt ta: “Sớm biết cũng không cưới nàng rồi, nhốt ở trong Trọng Hoa điện làm cung nhân, xem nàng còn dám không vâng lời trẫm hay không? Hôm nay thật là xin nàng rót ly trà đều có điểm khó khăn!”
           
 “Bệ hạ tự có tay có chân, vì sao phải sai khiến ta mới thống khoái?”
           
 Ta thản nhiên đi vòng qua trước ngự án, chui vào trong ngực hắn, từ trong tay hắn cầm lấy tấu chương nhìn hai mắt, chỉ cảm thấy văn từ khó đọc, hoàn toàn khó hiểu. Đồng tình xoa xoa huyệt Thái Dương của hắn, “Thứ này nếu là lên chiến trường, nhận được chiến báo như vậy, khẳng định làm hỏng thời cơ chiến đấu! Những nho thần hủ lậu thích khoe chữ…”
           
 Mắt phượng của hắn sáng choang, nhất thời đè ta ở trong ngực hung hăng hôn, thoa nước miếng lên mặt ta, lúc này mới khen: “Không trách có người tán thưởng hoàng hậu, nói hoàng hậu tài đức sáng suốt tiết kiệm, thương cảm cung nhân, rất có phong phạm của hiền triết đã khuất, từ khi hoàng hậu quản lý hậu cung, phí dụng của hậu cung giảm trên diện rộng! Về sau ai muốn khoe chữ nữa, ném trở về viết lại, cần phải dùng chữ đơn giản nhất nói rõ ràng tấu chương nghị sự.”
           
 Một cánh tay của hắn quét tất cả tấu chương trên bàn rơi xuống, đặt ta ở trên bàn, hình như liền muốn cởi áo.
           
 Ta đang nghe được cao hứng, nơi nào như nguyện của hắn, kéo chặt thắt lưng của hắn không thả, mắt trông mong nhìn hắn: “Thực sự có người khen ta tiết kiệm? Không phải là mắng ta?”
           
 Hoàng đế bệ hạ nhìn ta giống như nhìn nữ nhi có tiền đồ của mình, tràn ngập kiêu căng nói: “Nói tới chuyện này là công lao của hộ quốc tướng quân.”
           
 Thì ra là tự hộ quốc tướng quân gặp Đức Phi ở trong cung, lại nghe rất nhiều lời lảm nhảm nhàn rỗi trong cung thái hậu, ỷ vào mặt mũi và công lao của mình lúc trước, hôm sau lâm triều liền tố ta một quyển, nói ta ngược đãi cung phi, khấu trừ đồ dùng của cung phi vân vân, nói ta thành quốc mẫu bất hiếu không hiền, vừa độc vừa ghen.
           
 Hoàng đế bệ hạ bao che vô cùng, lúc này lấy khi Thái hậu quản lý hậu cung và ta quản lý hậu cung ra so sánh rõ ràng chi tiết với thần tử khác, ngay cả Thạch Thanh viện xử Thái Y viện cũng mời đến, tỉ mỉ bác bỏ từng cái.

           
 Dẫn dắt cung phi chạy bộ, chính là vì cường thân kiện thể, sư tôn lão nhân gia ông ta có thể làm chứng, mấy tháng gần đây thân thể phi tần hậu cung tráng kiện như trâu, rất ít ngã bệnh, dược liệu hạng nhất liền tiết kiệm không ít bạc.
           
 Có tổng quản thái giám và mấy nữ quan khác trong cung làm chứng, Hoàng hậu nương nương ăn mặc giản dị, không chút phấn son, tất cả cung phi thâm chịu nương nương ảnh hưởng, tự động cắt giảm son phấn ăn mặc đồ dùng, cũng không phải là nương nương mệnh lệnh khấu trừ rõ ràng…
           
 Trải qua chuyện này, trong triều xôn xao, chúng thần cùng khen ngợi, rốt cục rơi xuống danh hiền cho ta…
           
 Nhiều năm chinh chiến liên tục, coi như ba năm nay nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng dân chúng vừa về quê cũ, triều đình mới thống nhất, không dám tăng thêm thuế má, các nơi đất đai hoang vu đều là miễn thuế ba năm, quốc khố trống không cũng không phải là lời nhảm mà Phượng Triêu Văn ứng phó trước mặt Thái hậu, mà là lời nói thật.
           
 Ta phải cảm tạ hộ quốc tướng quân, lão nhân gia bảo vệ nữ nhi sốt ruột, rốt cục có cơ hội làm lũ triều thần biết được một mặt tài đức sáng suốt của ta!
           
 Ta gật gù đắc chí mình cũng chưa bao giờ phát giác tài đức sáng suốt, lẽ thẳng khí hùng kéo lỗ tai hoàng đế bệ hạ chất vấn: “Hôm nay ngài còn dám nói hối hận cưới Bản cung?”
           
 Hắn cười, chặn ngang bế ta lên, đi về giường, ý cười giữa mắt phượng không ngừng: “Ít dát vàng lên mặt mình, nàng chẳng qua là giả trang nam tử thành quen, không thích ăn diện lộng lẫy, thích đơn giản lưu loát.” Vừa đau lòng ôm đầu chỉ trích ta: “Đáng thương các phi tử trong hậu cung trẫm, vốn là ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhìn một cái cũng cảnh đẹp ý vui, hôm nay dõi mắt nhìn lại, toàn là bộ dáng bụi bẩn, lại ngày ngày chạy bộ, mọi người bước đi như bay, thật không khác mấy với nam nhân… Hoàng đế như trẫm thật là có chút mệnh khổ!”
           
 Ta đưa hai cánh tay ra ôm chặt cổ của hắn, khẽ cắn một cái trên môi hắn, chất vấn hắn: “Ngài mệnh khổ chỗ nào?”
           
 Hắn biết nghe lời, liên tiếp đồng ý: “Có thể lấy được hiền hậu như thế, chính là phúc khí của trẫm!” Hai người lăn đến trên long sàng, chỉ cảm thấy chuyện này vừa hoang đường vừa buồn cười, hoàn toàn do vô tâm trồng liễu, nhất thời nhìn nhau, cười ha ha.
           
 Hắn đưa cánh tay sắt ra, vững vàng kéo ta vào trong ngực, trong tiếng cười lớn không trở ngại chút nào,tỉ mỉ quan sát ta lại suy nghĩ, lấy thanh âm cực kỳ không thể tin chất vấn nói: “Liền nàng… Cũng có thể làm hiền hậu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.