Dám Kháng Chỉ? Chém

Chương 11


Bạn đang đọc Dám Kháng Chỉ? Chém – Chương 11

Dám Kháng Chỉ? Chém – Chương 18
Chương 18: Hôn nhân vô cùng cấp bách
Loạn thế tất cả là vua.
Tiên đế vừa chết, ấu đế kế vị, thái hậu giật dây, thế lực khắp nơi ngo ngoe động đậy, tuy có cha ta làm nhiếp chính vương đàn áp, thế nhưng Yến bá bá cầm đầu võ tướng, phiên vương cũng không muốn cúi đầu cụp tai, nghe nói Duệ vương vội về kinh chịu tang, mang theo ái nữ Ngọc Tranh quận chúa thường thường ra vào Yến phủ, trên phố nghe đồn, Duệ vương Phủ có ý cùng Yến phủ kết thân.
Đây đúng là tin dữ đối với ta.
—— lúc đó ta đều hận không thể cởi nam trang, chiêu cáo thiên hạ: nếu bàn về hôn nhân chính trị, kỳ thật bổn cô nương cũng coi như lựa chọn không tồi… Chỉ cần có thể khiến Yến Bình quay đầu lại chú ý.
Yến Bình gần đây lại thường thường quay đầu để mắt đến ta, cũng không còn bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng trước kia, nhưng còn chưa đến mức bàn cưới luận gả.
Hôm đó ta ở trong chăn liền nhận được khẩu dụ của Tiểu Hoàng, triệu ta lập tức vào cung.
Ta đứng lên rửa mặt nhẹ nhàng khoan khoái, cưỡi ngựa đến hoàng cung, đã là thời gi­an hạ triều, các vị trụ cột triều đình đang đánh ngáp tốp năm tốp ba tan triều đi ra, đụng phải Binh Bộ Thượng Thư lão đại nhân, bị hắn cười cợt vài câu: “Tiểu Dật, cả bệ hạ cũng sắp cưới vợ, muốn bá bá thay ngươi làm mối, chọn người vợ xinh đẹp hay không?”
Lau mồ hôi trên trán, cung kính khom người: “Tiểu Dật không vội, chờ uống rượu mừng của bá bá, tiểu Dật lại sốt ruột không muộn!” Ai bảo ông thường thường chạy tới nhà của ta đoạt hải sản cay với ta?
Kết quả bị ông không chút khách khí một đánh vào sau đầu, mắng một câu: “Con thỏ nhỏ đáng chết kia, lại trêu ghẹo bá bá của ngươi! Còn không mau cút vào cung đi, dám để cho hoàng thượng đợi lâu!”
Từ khi Thượng Thư phu nhân tự xin hạ đường, nghe nói ông đã đuổi tất cả nữ tỳ trong phủ đi, toàn bộ lão mẹ cũng đưa qua phủ khác tìm nơi an trí, cả phủ Thượng Thư có thể so với miếu hoang.

Ta nhìn lông mày của ông đều dựng, hung hăng trừng ta lại vẫn cười đến cởi mở, bước chân tráng kiện đi về phía xe ngựa nhà mình, chẳng biết tại sao, như nuốt một viên ô mai, lại quyết định bảo ông đến nhà ta, trên bàn có món ăn, miễn cho ông ăn không đủ no, lần sau đánh ta không còn khí lực.
Vừa đi vừa dừng như thế, đến Trọng Hoa điện, Tiểu Hoàng đã vội vã xoay quanh ở trong, thấy ta liền kéo lại, thập phần sợ hãi xin giúp đỡ: “Tiểu Dật, mẫu hậu tuyển hoàng hậu và phi tử cho ta.”
Ta cao thấp đánh giá hắn, Tiểu Hoàng mười lăm tuổi bề ngoài cực kỳ đẹp đẽ, mặt mày anh tuấn, chỉ tiếc chắc là do ăn uống quá độ, nhiều ra mấy cân thịt, có chút mượt mà, hơn nữa ánh mắt của hắn tội nghiệp, vẻ oai hùng không khỏi giảm đi nhiều.
Ta vui vẻ an ủi hắn đang thất kinh: “Kỳ thật, bệ hạ, tuyển hoàng hậu hoặc là phi tử chơi vui lắm. Khi ta không ở trong nội cung, hoàng hậu hoặc là các phi tử có thể chơi cùng ngài, ăn cùng ngài, ngủ cùng ngài, ngài cũng sẽ không cô đơn nữa.”
Hắn tức giận ném tay của ta, trừng mắt, giống như cho là ta không thể hiễu sợ hãi của hắn mà sinh lòng thất vọng: “Tiểu Dật, ta không cần có người cùng. Lại nói, những việc này ngươi cũng có thể làm, nạp những phi tử không biết mặt kia, còn không bằng cho ngươi tiến cung đi theo ta!”
Ta bị dọa sợ run.
Đêm trước, trong lúc vô tình ta đi ngang qua thư phòng cha ta, nghe được cha cùng Đồng bá lặng lẽ thương nghị khả năng liên hôn của Duệ vương Phủ và Yến phủ, lại nghe được thái hậu trắng trợn chọn lựa hoàng hậu tương lai từ trong đám cháu gái nhà mẹ đẻ, các trọng thần triều đình có con gái trong nhà đều hai mắt toả sáng chuẩn bị cho việc tuyển phi trọng đại này, hòng đem con cháu nhà mình nhét vào trong hậu cung.
Lúc ấy Đồng bá thở dài nói: “Cơ hội tốt như thế. Chỉ cần thành quan hệ thông gia với thái hậu, có nhà mẹ đẻ thái hậu tương trợ, tướng quân trong triều cũng dễ dàng chút ít. Đáng tiếc…”
Ta nín thở dán tai vào tường thư phòng, nghe được cha kiên quyết cự tuyệt: “Đồng hữu, ta nửa đời lưu lạc, chỉ có một nữ, từ nhỏ tỉ mỉ che chở (những lời này ta kiên quyết phản đối, chẳng lẽ tỉ mỉ che chở cũng cần gậy đánh lên người?) chỉ trông mong cả đời thuận lợi no đủ, không lo không nghĩ. Nhưng thân ở địa vị cao, nếu như nuôi con ta như nữ nhân, chỉ sợ không ngừng khiến trong nội cung nhớ thương, triệu vào cung ngăn cách với ta, còn có thể chọc người để mắt.”
Ta ôm đầu, thật hận Yến Bình kẻ đầu gỗ không chịu suy nghĩ! Thầm hạ quyết tâm hắn không chịu nghĩ, lần sau gặp mặt, ta cũng phải nghĩ cách làm cho hắn nghĩ nhiều một hồi!
Lại nghe được Đồng bá nói: “Tướng quân lo lắng không phải không có đạo lý. Hôm nay Đại Trần quật khởi mưa gió, tiểu lang làm con trai dễ nuôi hơn. Bằng không, chỉ bằng vị hoàng thượng nhóc bây giờ, cho dù tiểu Dật làm hoàng hậu, một ngày Đại Trần diệt quốc… Từ trước thân thuộc của cựu đế có người được yên lành? Cho dù Đại Trần có thể chống đỡ, nhưng lục đục với những nữ nhân thủ đoạn, bị chết ở một góc hậu cung, ta vẫn muốn nhìn tiểu lang hoạt bát thư thái hơn.”
Thì ra họ đối với việc Tiểu Hoàng cầm quyền cũng không xem trọng, đối với ngai vàng của Đại Trần quốc cũng không hề tin tưởng.

Thế nhưng, Tiểu Hoàng ngồi trên ngai vàng ngủ đến nước miếng giàn giụa, đến giờ lại cung ăn cơm thật là rất khó làm cho người ta sinh ra ảo tưởng không thực tế đối với hoàng đế như hắn.
Ta cảm thấy Đồng bá nói rất có đạo lý.
So với bị nhốt trong cung, ta cảm thấy… Có thể đi vào Yến phủ sống kỳ thật càng hợp lòng ta hơn.
Nhưng lời này ta không thể nói rõ với Tiểu Hoàng, chỉ phải khuyên hắn đang tỏ vẻ mất hứng.
Ngày này vận rủi liên tục.
Lúc xuất cung đụng phải Yến Bình mới từ công sở Binh bộ ra tới, vốn là cơ hội tốt trời ban, ta đang tươi cười như hoa, lại nghe được một giọng nữ kinh hỉ: “Yến lang!” Sau đó một bóng dáng xinh đẹp liền xông tới, ở cửa cung kéo lấy tay Yến Bình.
Thật sự là đồi phong bại tục a đồi phong bại tục!
Ta lấy tay áo che mắt, lại không cam lòng, vụng trộm nhìn, lại đón nhận một đôi mắt hạnh mang theo chút hung hăng, khiêu khích hướng ta hếch cằm, thật cao ngạo.
Đây là Tần Ngọc Tranh.
Con gái của Duệ vương có thể không để ý mọi người trong kinh nghị luận Yến Bình và ta đồng tính, mà công nhiên quỳ gối tại phía dưới phong tư nhẹ nhàng của Yến Bình, làm ta thật bất ngờ.
Tần Ngọc Tranh từ vừa mới bắt đầu đã đặt mục tiêu rõ ràng, nếu nàng và ta ví như hai nước phân tranh, ta không thể không bội phục mưu lược cộng thêm khả năng liệu sự như thần của nàng.

Chỉ sợ thái hậu trong cung cũng chẳng so được với nàng trong vấn đề tranh giành nam nhân.
Thái hậu trong nội cung cả đời chỉ đánh nhau với nữ nhân, còn Tần Ngọc Tranh ra tay bất phàm, chẳng thèm ngó tới những nữ nhân quay chung quanh Yến Bình, chỉ quyết định chủ ý chống đối với ta, không hề khó khăn bước qua chướng ngại tâm lý, cùng một người nam nhân đoạt một nam nhân khác, (tuy ta là nam nhân giả) quá trình có thể so với kịch hát, lắm chương nhiều hồi, quần chúng vây xem ra sức lên tiếng ủng hộ, gắng cứu vớt Yến tiểu lang ôn nhuận như ngọc không đi về hướng tà đồ, kết quả tự nhiên là ta đột nhiên trở nên bốn bề thọ địch, đơn độc không ai giúp, nhân thần cộng phẫn, nếu không phải ngại ta là nam nhân, chắc ta sớm bị nhét vào lồng heo ném xuống sông.
Trong cuộc chiến tranh đoạt này, phàm nơi nào có ta cùng Yến Bình, nàng nhất định sẽ xuất hiện.
Mới đầu ta đối với tình huống đột phát này luôn luống cuống tay chân, nhưng thời gi­an lâu, cũng thản nhiên.
Tỷ như ngày hôm đó ta hẹn Yến Bình ở quán trà nghe kể chuyện, nghe nói Đại Tề đã quét ngang bốn tiểu quốc phương bắc, dưới móng sắt của Phượng Triêu Văn, nửa thiên hạ đã nằm gọn trong tay.
Đối với vị Đại Tề thái tử này, ta cùng với Yến Bình cũng coi như quen biết cũ, bởi vậy lấy Phượng Triêu Văn làm cớ, ngụy trang hẹn Yến Bình, người hiểu rõ tình hình chính trị đương thời, hắn lại cũng sảng khoái đáp ứng.
Nên hai người chúng ta cắn hạt dưa, nếm trà xanh Lục An, nghe tiên sinh kể chuyện ở dưới mái nhà chỉ trích đối phương mạnh mẽ, phân tích gi­ang sơn, nói đến chỗ cao hứng hai người ta nhìn nhau cười, ăn ý chưa bao giờ có tự nhiên mà sinh ra.
Quản gì hắn tứ phương cát cứ, thiên hạ đại loạn, trong mấy chục năm nay, từ thời cha của Tiểu Hoàng, thiên hạ đã đại loạn, khắp nơi khói lửa, mỗi ngày đánh tới đánh lui, dân chúng Đại Trần ở chỗ bình an chỉ xem là chuyện nhảm khi rãnh rỗi, có ai không lo mưu sinh?
Ta mở cờ trong bụng, đột nhiên nghe được cửa ra vào có một người cao giọng nói: “Thưởng năm mươi lượng bạc!”
Nghe thanh âm người này cờ trong lòng phất càng mạnh!
Ta quay đầu nhìn, Tần Ngọc Tranh thản nhiên từ cửa quán trà đi vào, cười dịu dàng nói: “Hôm nay tiên sinh nói rất hay, nhờ vị Đại Tề thái tử kia tốt, lại có thể làm Yến lang nhà của ta vui vẻ, cười đến thoải mái, lúc này Ngọc Tranh có nhiều cảm tạ, đặc biệt thưởng năm mươi lượng bạc cho tiên sinh, làm tiền trà!”
Quán trà lập tức xôn xao, có người khen quận chúa hào phóng, có người không cho là đúng, chỉ có ta vì câu “Yến lang nhà của ta” của nàng mà lòng sinh hàn ý, dưới sự hoảng sợ thất thố ngẩng đầu nhìn Yến Bình, thấy trên gương mặt từ trước đến nay ôn nhã của hắn lại hoàn toàn là vẻ mặt giận dữ, ánh mắt hướng đến Tần Ngọc Tranh mang theo roi quất.
Trong đầu ta sáng ngời, trong lòng không khỏi vui vẻ!

Đều nói vuốt mông ngựa  phải hợp ý, nhưng hôm nay Tần Ngọc Tranh lại hết sức thất sách.
Yến Bình từ trước đến nay yêu thích giết thời gi­an ở quán trà, trước kia mấy lần ta vụng trộm lưu luyến ở đây, cũng chỉ vì xa xa nhìn hắn, hôm nay có thể công khai ngồi ở chỗ này uống trà nghe kể chuyện với hắn, đang vui vẻ lại bị Tần Ngọc Tranh phá hủy, nhưng có thể làm Yến Bình nổi lên lòng chán ghét với Ngọc Tranh quận chúa, cũng là một chuyện cực có lợi.
Yến Bình nghiêm mặt đứng lên khỏi ghế: “An Dật, chúng ta đi!”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, tuy lỗ tai tiếp thu đến những lời này của hắn, nhưng đại não đem lời này liệt vào tin tức giả tạo, cự tuyệt phân tích.
Hai chữ “Chúng ta”, vô luận như thế nào không thể nào là lời Yến Bình nói ra với ta…
Hắn lại tiến lên một bước cầm lấy tay áo của ta đem ta kéo ra quán trà… Cảnh tượng còn lại trong ngày đó tự nhiên tuyệt hảo.
Tần Ngọc Tranh bị gạt tại cửa ra vào quán trà, tiến lui không được, trơ mắt xem ta bị Yến Bình kéo áo rời đi, cắn cắn môi, lại không hề khóc, thật sự làm mỗi lần ta nhớ tới liền có chút tiếc nuối.
Hôm nay ta cùng với Yến Bình cưỡi ngựa về phía tây, vài hiệp cưỡi ngựa so đấu, chuyện quán trà đã sớm bị ném ra sau đầu.
Buổi tối trở về thành, về đến cửa nhà ta trong ngõ nhỏ, từ sâu trong ngõ hẻm phần phật dũng mãnh tiến ra vài chục ngự lâm quân, Tần Ngọc Tranh dẫn một thái giám đem ngựa của ta ngăn lại.
Tên thái giám kia đứng đầu trong cung thái hậu.
Nội dung thánh chỉ đại khái chính là, ta mạo phạm Ngọc Tranh quận chúa, uy nhan hoàng tộc không thể phạm, để ngự lâm quân bắt ta gi­ao do Ngọc Tranh quận chúa xử trí.
Đoàn ngự lâm quân kia như sói như hổ nhào tới lập tức kéo ta xuống.
Hậu quả vui quá hóa buồn chính là: ta bị Tần Ngọc Tranh đánh roi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.