Đọc truyện Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ – Chương 9: Quyển 1 –
????????
Nhìn thỏ trắng bự trên bản vẽ, Đường Kỷ Chi sửng sốt.
Nguyên nhân sững sờ là — Cậu nhớ lần trước ăn đầu thỏ cay, tự cậu ở trong nhà làm theo sách dạy nấu ăn, mùi vị cực kỳ ngon, bé mập nhà cách vách cũng mon men đến cọ một bữa.
Đường Kỷ Chi yên lặng mở bản vẽ ra, muốn vẽ thêm chút gì đó, lại không biết tại sao suy nghĩ và tâm tư đều bị đầu thỏ cay chiếm cứ, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi suy nghĩ tiếp tục vẽ tranh.
Cậu khép bản vẽ lại, đứng lên đi đến đối diện xem thử.
Mặt trời mới mọc và biển rộng xanh thẳm đan xen ánh lên những tia sáng màu vàng nhỏ vụn, ngoài khơi lay động, tình cờ vang lên tiếng chim hót lanh lảnh, tựa như một nơi thế ngoại đào nguyên trong mộng.
Nếu như đây không phải là một thế giới ăn thịt người, Đường Kỷ Chi nghĩ, cậu sẽ thích nơi này, thậm chí sẽ định cư ở đây, bởi vì nơi này có thể cung cấp cho cậu linh cảm cuồn cuộn không ngừng.
Chôn xương tại một cái đảo đẹp đẽ như vậy, tựa hồ cũng không phải quá khó tiếp nhận.
Suy nghĩ của Đường Kỷ Chi bình thản lại, còn có chút vui vẻ, cậu chuẩn bị trở về hang động ngủ một giấc thật ngon.
Ngay tại lúc cậu mới vừa xoay người, lỗ tai nghe thấy một tiếng động nhỏ.
Tiếng động này truyền đến từ phía dưới đá ngầm, cậu tin chắc nó giống như thứ gì đó đang cào cào.
Chẳng lẽ là cá ma vật ngoi lên từ trong biển?
Đường Kỷ Chi do dự hai giây, sau đó đi về phía trước hai bước, lặng lẽ ló đầu ra.
Trong tầm mắt, trên đá ngầm bị đám rêu màu xanh sẫm phủ kín nằm úp sấp một bé thỏ toàn thân trắng như tuyết.
Mũi của nó đang ngửi tới ngửi lui đám rêu, hai cái lỗ tai dựng đứng lên, hai móng vuốt phía sau không ngừng run run, tựa như đang vẫy nước trên người, lại giống như đang cào cái gì đó.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Phút chốc, bé thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt như ruby va vào tầm mắt Đường Kỷ Chi, một khắc kia, Đường Kỷ Chi cực kỳ khẳng định, đây là một còn thỏ trắng bình thường, không bị cảm hoá.
Đường Kỷ Chi: “!!!”
Một loại cảm giác kỳ lạ tập kích khoang ngực Đường Kỷ Chi, khiến trái tim của cậu đập thật nhanh.
Một bé thỏ sạch sẽ, không bị cảm hoá, toàn thân trắng như tuyết sao lại đột nhiên xuất hiện ở đá ngầm trên biển, mà còn xuất hiện sau khi cậu cậu mới vừa vẽ xong một con thỏ.
Là bất ngờ? Trùng hợp? Hay là…?
Cùng lúc đó, làn đạn cũng sôi sùng sục:
【 Thỏ từ đâu tới?! 】
【 Thỏ do đại mỹ nhân bắt à? Cho nên đại mỹ nhân còn sống? 】
【 Không thấy đại mỹ nhân đâu, thỏ từ góc nào ló ra? 】
【 Ồ? Thỏ bỗng dưng chui ra? Có chút thú dzị đó.
】
…
Không chờ bọn họ kinh ngạc xong, ngay sau đó hơn 200 vị khán giả xem live stream liền thấy bé thỏ ngọc đáng yêu trắng như tuyết kia, sau khi nhìn thấy Đường Kỷ Chi, hai lỗ tai nhanh chóng run lên, moe moe cúi xuống, sau đó thân hình mạnh mẽ trèo lên trên.
Bốn cái chân ngắn ngũn của nó tựa như gắn động cơ, vẻn vẹn mấy giây, thỏ ta đã chạy đến trước mặt Đường Kỷ Chi.
Hai cái chân trước nhân tính hóa nhấc lên đối diện với cậu, cuối cùng tăng tốc, đầu đập mạnh vào vách đá bên cạnh.
Bé thỏ trắng như tuyết ngã xuống đất.
【 Đù má! Có phải tui hoa mắt rồi? 】
【 Đây là cái chuyện cổ tích gì vậy, giáo viên cổ ngữ dạy, hình như là…!Ôm cây đợi thỏ? 】
【??? 】
【???????? 】
【 Trùng hợp! Nhất định là trùng hợp!!! 】
…
Đường Kỷ Chi mờ mịt đứng tại chỗ, cậu không nhìn thấy làn đạn điên cuồng nổ tung tuôn ra như mưa, lúc này trong đầu của cậu đang cuồn cuộn gió bão.
Lúc bé thỏ bự nhấc chân trước với cậu, cậu bỗng nghe được một giọng nói nhảy nhót vui vẻ: “Chủ nhân, mời ăn em.”
“Nhất định phải ăn em đó nhaaaaa.”
Sau đó bé thỏ trắng liền đâm vào vách đá chết tươi.
Một ý nghĩ hoang đường bỗng xuất hiện: Con thỏ trắng đột nhiên xuất hiện này chính là cái con cậu vừa vẽ trên bản vẽ kia.
Nhưng mà…
Cậu chỉ tùy tiện vẽ một con thỏ mà thôi, sao lại thật sự có con thỏ chạy ra ngoài?
Đường Kỷ Chi quan sát bé thỏ nằm dưới đất, vừa nhìn đã nhận ra đây là một bé thỏ trắng đã thành niên, bụ bẫm như quả bóng, từ ngoại hình mà nói độ ăn khơp với bé thỏ vừa nãy cậu vẽ trên bản vẽ là 80%.
“…”
Hô hấp của cậu trở nên gấp gáp, trước mắt có hơi choáng váng, thân thể tựa hồ nhẹ đi.
Mãi đến tận khi–
“Đường Kỷ Chi.” Âm thanh suy yếu kéo lại tâm tư và linh hồn đã bay xa của cậu trở về thân thể, Đường Kỷ Chi siết chặt tay, cảm thấy sức mạnh đã trở lại.
Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía La Điệt vừa đi ra từ trong hang động.
Sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt, cả người lộ ra sự vô lực như gần đất xa trời, nhưng đôi mắt của hắn vẫn rất ấm áp.
“Tỉnh lại không thấy cậu đâu.” La Điệt đạo, “Không sao chứ.”
“Không có chuyện gì, chúng ta gặp vận may lớn rồi.” Đường Kỷ Chi hít sâu một hơi để mình tỉnh táo lại, nhưng sự thật bản thân hình như biến thành thần bút Mã Lương ấy khiến cậu có vẻ rất khó có thể bình tĩnh.
Vì không để La Điệt nghi ngờ, Đường Kỷ Chi chỉ xuống thỏ bự nằm trên đất: “Ầy, một bé thỏ trắng tự đưa tới cửa.”
La Điệt nghiêng đầu, ấn đường nhăn lại, Đường Kỷ Chi biết hắn đang lo lắng điều gì.
Cậu tiến lên nhặt bé thỏ lên, ngón tay lướt qua bộ lông bóng loáng của nó, dừng lại vài giây, trong đầu nhớ lại âm thanh nhảy nhót vừa nãy, Đường Kỷ Chi xốc lên mí mắt nó: “Anh xem mắt của nó đi, là bình thường.”
Cách nhận biết ma vật đơn giản nhất cũng là đặc thù rõ rệt nhất chính là màu sắc đôi mắt: Bên trong đỏ sậm lẫn theo màu đen, nhất định là ma vật.
Có vài loại ma vật từ khi sinh ra IQ đã cao, có thể nghe hiểu ngôn ngữ con người, thậm chí có thể mô phỏng theo tập tính của con người, chúng nó có thể ngụy trang bản thân thành động vật bình thường, duy nhất chỉ có mắt là không mô phỏng theo được.
Hai mắt tối đen của La Điệt chợt sáng lên.
“Tôi cũng không biết con thỏ này sao lại xuất hiện ở đây, đột nhiên gặp phải.” Đường Kỷ Chi đạo, “Nhưng mà…!bất luận nó làm sao xuất hiện, chúng ta có đồ ăn rồi.”
Đường Kỷ Chi rất rõ, việc những thứ cậu vẽ có thể biến thành vật sống tuyệt đối không thể nói cho ai biết, cậu nhất định phải gắng giữ tỉnh táo.
La Điệt không nghi ngờ lời Đường Kỷ Chi nói, theo sự xuất hiện này của thỏ trắng, bản năng cầu sinh đã chiếm cứ hết thảy tâm tư, cả người hắn trở nên có sinh khí hơn, mặc dù vậy hắn vẫn nhìn chung quanh, chần chờ nói: “Có phải là vị đã cứu chúng ta hay không…”
Đường Kỷ Chi nhìn lại hắn, dùng đáp lại.
Có đôi khi im lặng là ngôn ngữ tốt nhất.
Thấy thế, La Điệt không tiếp tục nói nữa, trong nháy mắt đạt thành một loại hiểu ngầm: Con thỏ này là Lam Đồng cứu bọn họ đưa tới.
Về phần tại sao Lam Đồng không hiện thân?
Hành động của cường giả người thường làm sao biết được.
Thỏ đưa cửa là chuyện tốt, nhưng mà…!không có nước, không có dụng cụ cắt gọt, không có nhánh cây, đến nhóm lửa cũng không làm được.
Đường Kỷ Chi nhìn bé thỏ, khổ não cau mày: “Xử lý như thế nào đây?”
Sớm biết vậy cậu đã trực tiếp vẽ một mâm đầu thỏ cay.
Chờ chút —
Nếu là như vậy, hamburger cậu vẽ trước đó tại sao không xuất hiện?
Đường Kỷ Chi nháy mắt mờ mịt.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Kỷ Chi: Chỉ có thể nhìn, không thể ăn, thiệt đau lònggg ~.