Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ

Chương 20: Quyển 1 -


Đọc truyện Đám Động Vật Thần Kỳ Của Đại Lão Phật Hệ – Chương 20: Quyển 1 –


Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 20
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Trên thực tế, chuyện Đường Kỷ Chi muốn hỏi là “Lam Đồng, anh là người cá phải không?”
Từ lúc mới gặp Lam Đồng, sự từng trải cùng với tập tính của anh khiến thứ duy nhất Đường Kỷ Chi có thể liên tưởng đến là thứ còn trong phòng ngủ của cậu —— Người cá mà thương gia giàu có yêu cầu vẽ, cậu cũng đã vẽ nguyên một tháng, chỉ còn một chút là hoàn thành.

Nguyên nhân người thương gia giàu có kia mời cậu vẽ người cá là vì hắn có xem một bộ phim kỳ huyễn mới chiếu, trong phim có diễn viên đóng vai người cá.

Người thương gia giàu có nọ vì thế mà đâm ra thích người cá.

Có thể là vì trong hiện thực không có người cá, mà chỉ tồn tại trong truyền thuyết, truyện ký, cho nên hắn bỏ ra giá cao mời Đường Kỷ Chi vẽ một người cá, cũng không đưa ra yêu cầu gì.

Bởi vì tin tưởng danh tiếng của Đường Kỷ Chi, cũng tin tưởng năng lực của cậu, chỉ cần chờ thu hoạch bất ngờ vào cuối cùng.

Sau khi Đường Kỷ Chi nhận đơn hàng này, vì muốn bản thân có linh cảm để vẽ ra tác phẩm khiến mình thoả mãn, cậu đã xem rất nhiều truyện liên quan tới người cá, còn xem không ít tác phẩm truyền hình có liên quan đến họ.

Ở các nước phương tây, họ được gọi là người cá.

(nhân ngư)
Ở các nước phương đông, họ được gọi là giao nhân.

Đường Kỷ Chi tìm kiếm không ít tư liệu, kết hợp với sự khác biệt giữa văn hóa, cuối cùng vẽ ra người cá với mái tóc dài màu đen mang đậm tính phương đông.

Sau cùng chỉ còn đôi mắt cậu vẫn chần chừ không vẽ.

Lúc linh cảm biến mất, cậu khổ não suy nghĩ nên vẽ mắt màu gì cho người cá.

Tóc đen đã đại biểu phương đông, nếu như vẽ tiếp con ngươi màu đen, trông có vẻ không thích hợp cho lắm.


Vậy không vẽ con ngươi màu đen thì nên vẽ màu gì, màu gì mới có thể “vẽ rồng điểm mắt*” cho bức tranh?
* “Họa long điểm tinh” tức vẽ rồng điểm mắt, có nghĩa là vẽ thân con rồng trước, sau đó mới vẽ hai mắt.

Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có thần.

– Theo Chiết tự chữ Hán
Chân dung nhân vật, đôi mắt là linh hồn.

Đáng tiếc không chờ cậu suy nghĩ kỹ ra, đã đến cái hoang đảo Ma Vật này.

Trước đó cậu cũng không nghi ngờ thân phận Lam Đồng, dù cậu biết thứ trong bản vẽ của mình sẽ có sinh mệnh, có thể biến thành thật, cậu cũng chưa từng nghi ngờ Lam Đồng.

Chỉ coi anh là một cao nhân ẩn cư trên đảo.

Mãi đến khi gặp lại và phát sinh nhiều chuyện, nếu như Lam Đồng chính là người cá mà cậu vẽ, như vậy tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Cậu sáng tạo ra Lam Đồng, giao cho anh tính mạng, mặc dù không biết Lam Đồng làm thế nào đến được trên đảo, nhưng đối với cậu – cái “Người sáng tạo” này mà nói, khi cậu gặp nguy hiểm, Lam Đồng tất nhiên sẽ cứu cậu.

Đây là bản năng.

Bởi vì anh là người cá, cho nên anh có thể tự do ra vào trong biển.

Dựa theo truyện ký từng nói, người cá hay giao nhân là vua của biển rộng, là hải yêu, tiếng ca của họ có thể mê hoặc lòng người, dùng thứ này dễ dàng săn bắt con mồi.

Đây là thiên phú của người cá.

…!
Đường Kỷ Chi không hỏi trực tiếp, mà chọn dùng một loại phương thức uyển chuyển khác, là vì cậu không biết Lam Đồng có hiểu được chuyện cậu vẽ anh ra, lại khiến cho anh biến thành thật thể hay không.

Còn có một lý do, lỡ như cậu đoán sai thì dùng loại phương thức uyển chuyển này, nếu có bị phủ nhận cũng có thể dùng những lời khác lấp liếm cho qua.

Đường Kỷ Chi nhìn Lam Đồng, chờ đợi anh trả lời, ánh mắt lại không nhịn được rơi vào tay anh.


Lúc trước khi vẽ, cậu cân nhắc đến tay phải người cá khác người bình thường, ít nhất là độ dài, sẽ dài hơn người bình thường.

Bây giờ nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngón tay Lam Đồng đúng là thon dài hơn người thường rất nhiều, làn da trắng hồng, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu dưới da, móng tay anh bóng loáng, có thể nói là tinh xảo đẹp đẽ.

Nhưng cậu tận mắt thấy đôi tay này thoải mái xé một ma vật.

Mà anh vừa nãy, còn muốn xé Đằng Xà ra.

Đối mặt với sự dò hỏi của Đường Kỷ Chi, thần sắc Lam Đồng trong nháy mắt có chút hoảng loạn, nhưng phần hoảng loạn này trái lại khiến anh càng có vẻ nhân tính hóa, thậm chí…!trong đầu Đường Kỷ Chi không đúng lúc mà nhảy ra một từ: Đáng yêu.

Đường Kỷ Chi không ép hỏi, cho Lam Đồng thời gian.

Một lúc lâu sau, Lam Đồng hơi do dự gật đầu.

“Phải.” Anh nói.

Đường Kỷ Chi có loại cảm giác khoan khoái như bụi đất lắng xuống.

Tầm mắt của cậu và Lam Đồng chạm vào nhau, bỗng nhiên cảm giác như thân đang mang một loại sứ mệnh và trách nhiệm, mặc dù ý nghĩ này có hơi kỳ lạ.

Có lẽ là do Lam Đồng từng ở cùng một thế giới với cậu, do cậu tốn một tháng vẽ ra, hoặc giả là do bọn họ đều đến từ cùng một thế giới nên mới có loại cảm giác như thế?
“Sau này anh có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi.” Đường Kỷ Chi chủ động nắm tay Lam Đồng.

Lam Đồng muốn nói anh đều hiểu cả, nhưng lực chú ý của anh lại bị nhiệt độ truyền đến từ ngón tay Đường Kỷ Chi hấp dẫn.

Từ khi có ý thức, anh bị nhốt trong một mảnh trời đất nho nhỏ, từ từ nghe được âm thanh, cảm giác thân thể của mình đang sống, rất ấm áp.

Anh nhớ tới thanh âm kia.


Sau đó anh biết được, đó là một người, tên là Đường Kỷ Chi.

Mà mình là một người cá, người cá mà Đường Kỷ Chi vẽ trên khung vải vẽ tranh sơn dầu.

Từ một nơi sâu nào đó, có một cái trực giác nói cho anh biết, hình như có nhận thức nào đó là sai, một lần cuối cùng nghe thấy giọng của Đường Kỷ Chi là lúc cậu nói “Vẽ mắt màu gì tốt nhỉ”.

Sau đó, Đường Kỷ Chi đột nhiên biến mất, anh đợi rất lâu nhưng cũng không đợi được giọng nói của cậu.

Anh không đồng ý mình là người cá, nhưng anh tinh tường biết mình hiện tại chính là một người cá, anh bị nhốt bên trong bức tranh, anh muốn tìm Đường Kỷ Chi.

Khi anh phát hiện bản thân mình không bị cầm tù nữa, thân thể có thể tự do hoạt động, anh bước ra khỏi khung vải vẽ tranh sơn dầu, rơi vào bên trong đại dương.

Tiếp đó, anh cảm nhận được Đường Kỷ Chi, theo bản năng mà tới gần cậu.

…!
Ngón tay Đường Kỷ Chi ấm áp, đó là nhiệt độ đặc biệt thuộc về con người, Lam Đồng rất thích loại nhiệt độ này, nó làm cho anh có một loại…!cảm giác quen thuộc.

Nhiệt độ của người cá rất thấp, đến cả máu cũng lạnh lẽo.

Nhiệt độ ấm áp khiến Lam Đồng cảm thấy mình còn sống —— Mặc dù anh nghi hoặc tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy.

Đường Kỷ Chi đánh giá con mắt màu xanh lam lạnh lẽo của Lam Đồng, không nhịn được hỏi: “Mắt của anh…?”
Trước khi lên đảo, cậu vẫn chưa vẽ ra đôi mắt.

Lam Đồng hiểu lầm ý của cậu, anh nghĩ một chút, mới nói: “Lúc đầu có phần không nhìn rõ, bây giờ không có vấn đề gì nữa.”
Đường Kỷ Chi hơi run.

Cuối cùng cậu đã rõ tại sao lần đầu tiên nhìn thấy Lam Đồng, con ngươi của anh lại lạnh lẽo như máy móc, không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.

Cậu nắm thật chặt tay Lam Đồng, sau đó cười nói: “Có thể nhìn thấy là chuyện tốt, chúng ta rời khỏi nơi này trước, tìm nơi lấp đầy bụng…!Mấy ngày nay anh ăn gì?”
Lam Đồng lắc đầu.

“Không ăn gì cả?!”
Lam Đồng do dự một chút, đoạn gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu: “Vỏ sò.”
Lúc anh nói hai chữ “vỏ sò”, ấn đường nhăn lại, dường như nhớ tới vị thịt sò, không ổn cho lắm.

Đường Kỷ Chi không nói gì mà chỉ nhìn anh, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề: “Trước anh nói muốn đến những nơi khác nên không đi cùng tôi, những nơi khác đó không phải là trong nước chứ?”

Lam Đồng không nói gì, im lặng tương đương với ngầm thừa nhận.

Người cá có thể lên cạn, lại không thể cách nước quá xa, Lam Đồng muốn che dấu thân phận, nếu đi cùng bọn họ sẽ có khả năng bại lộ, chỉ có thể rời đi.

Cậu rời khỏi bộ lạc, dùng cước trình của cậu mà tính, thời gian nửa ngày nhiều nhất là đi được mấy cây số, cách bộ lạc cũng không xa, nhưng cậu lại gặp được Lam Đồng ở đây.

Chuyện này có phải có nghĩa là sau khi cậu và Lam Đồng tách ra, Lam Đồng vẫn đi dọc theo đường bờ biển?
Đường Kỷ Chi không truy hỏi tiếp, cậu im lặng vài giây, sau đó chỉ về Lam Đồng, lôi Dây Leo Quỷ quấn ở trên người mình ra, sâu xa nói: “Mấy bé nhớ cho kỹ, sau này phải gọi anh ấy là anh Lam Đồng, biết không.”
Dây Leo Quỷ: “…”
Không được!!!
Lam Đồng biết từ “anh” này có nghĩa là gì, cũng biết từ “ba” đại biểu cho cái gì.

Dây Leo Quỷ coi Đường Kỷ Chi là ba, Đường Kỷ Chi lại bảo Dây Leo Quỷ gọi anh là “anh”.

Anh biết điều này không đúng, nhưng mà không đúng ở đâu, lại rất mơ hồ, không có cách nào tìm ra nguyên nhân cụ thể để làm rõ cái cảm giác không đúng này.

Cuối cùng, Lam Đồng đành dời tầm mắt đặt lên thân Dây Leo Quỷ.

Bọn nó vẫn luôn quấn trên người Đường Kỷ Chi, người sau còn dùng đám dây mây bị quấn thành bím tóc lén lút rụt sau eo Đường Kỷ Chi—— Dùng việc này hòng tránh né ánh mắt của Lam Đồng.

Lam Đồng chung quy không nhịn được, ra tay kéo đám nhỏ khỏi người Đường Kỷ Chi.

Một giây sau, Đường Kỷ Chi nghe thấy tiếng khóc hu hu vang lên liên tiếp, dây leo co rút lại đến trạng thái nhỏ nhất, yếu xìu rủ xuống:
“Ba ơi, cứu mạng!”
“Ba ơi con sợ!”
“Hiu hiu hiu.”
…!
Tiếp sau đó, Đường Kỷ Chi lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn: “Ầm ĩ muốn chết, có để người ta ngủ hay không?!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Hoàn Tử: Thành thật chút đê, có phải là đám dây leo bọn mày có lòng muốn trói Đại Hoàn Tử lại không?!
Bé Dây Leo Quỷ: Tui…!
Đại Hoàn Tử: Đừng ngụy biện, chính là bọ mày!
Bé Dây Leo Quỷ:…!Hiu hiu hiu, tụi tui khổ quá mà QAQ
— Hết chương 20
Deadline dí không kịp thở huhu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.