Đọc truyện Dâm Đế Thánh Vương – Chương 2: Tần Liên
Mất khoảng 15p Lý Hàn đã vào được trấn Vạn Liên, hắn cảm thấy khá tò mò về nơi mà thân thể này từng sinh sống, hắn vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh.
Lý Hàn xem phía đông một chút, nhìn phía tây một chút, thấy cái gì mới lạ là hắn đứng lại xem một chút rồi mới đi, nhìn hắn giống như Hai Lúa vừa vào được thành phố vậy khiến cho Tần Liên đi bên cạnh cảm thấy hết sức buồn cười.Điều đầu tiên mà Lý Hàn cảm nhận về trấn Vạn Liên là nó khá đồ sộ.
Đường đi thì rộng lớn đủ cho ba chiếc xe ngựa chạy song song, các toà nhà thì mọc san sát nhau kết hợp với tiếng rao hàng lớn nhỏ của các thương nhân làm cho Lý Hàn cứ tưởng như mình đang đi dạo thành thị thời cổ đại vậy.
Đi thêm 10 phút nữa thì Lý Hàn đã đến được phủ đệ của Lý gia và cách hai con đường chính là phủ của Vương gia.Phủ Lý gia rộng khoảng 300 trượng và chiếm dụng ngay tại vị trí trung tâm của trấn Vạn Liên (1 trượng =1.5km).
Trước cửa của Lý gia để hai bức tượng thú mà Lý Hàn không biết tên trông vô cùng uy vũ, đứng canh cửa là 8 hộ vệ đều có thực lực là Luyện Bì Cảnh.
Khi chúng thấy Tần Liên và Lý Hàn thì chúng cúi đầu và cung kính chào:– Chào Bát trưởng lão, chào Lục thiếu gia (x8)Lý Hàn tính đi lên chào hỏi nhưng khi thấy Tần Liên lạnh nhạt đi vào thì hắn cũng đi theo nàng vào Lý gia, đợi sau khi thấy Lý Hàn và Tần Liên đi khuất bóng rồi thì bọn hộ vệ mới ngẩng đầu lên và bàn tán với nhau.– Hộ vệ A: Bát trưởng lão lúc nào cũng quyến rũ cả, các ngươi có thấy được bộ ngực và bờ mông của nàng không? Nếu mà đè nàng xuống làm là sướng phải biết.
Ực, ực…(tiếng nuốt nước miếng)– Hộ vệ B: Đương nhiên rồi, nàng chính là người tình trong mộng của mọi đàn ông trông trấn Vạn Liên này đó.
Bộ người chưa nghe câu nói này sao: “Lên được giường của Tần Liên, mất mạng cũng cam tâm”– Hộ vệ C: Câm mồm! Bộ các người không sợ chết hay sao mà dám nói về cường giả Tụ Linh Cảnh như vậy.– Hộ vệ A: Không sao đâu, nàng có nghe được đâu mà lo, mà ngươi đừng nói với ta là ngươi chưa từng mơ tưởng về nàng đó nha.– Hộ vệ C: Đương… đương nhiên là có rồi.
Nếu ta mà có được một đêm tiêu hồn với nàng thì cho dù có mất mạng thì ta cảm thấy cũng xứng đáng.– Hộ vệ A: Vậy mới đúng, nếu trong trấn này mà không có ai không mơ được lên giường với nàng thì ta đi bằng đầu.– Hộ vệ D: Ngươi sai rồi, trong trấn này có người không muốn lên giường với nàng đó.– Hộ vệ A: Là ai, ngươi nói xem.
Ta không tin là có người không mê luyến nàng.– Hộ vệ D: Lục thiếu gia!– Hộ vệ A: Đúng rồi ha, hắn là con thân sinh của nàng thì đâu thể nào lên giường với nàng được (Chắc không???)– Hộ vệ E: Nhắc đến lục thiếu gia thì ta cảm thấy khá kỳ lạ.– Hộ vệ B: Sao kỳ lạ?– Hộ vệ E: Thì đó, nàng là cường giả Tụ Linh Cảnh sao lại sinh ra đứa con phế vật như vậy, nếu nói là do nàng thì hai đứa con đầu của nàng cũng phải là phế vật chứ, chứ sao lại chỉ có mình lục thiếu gia.– Hộ vệ G: Ngươi nói đúng, chẳng lẽ lục thiếu gia là con nhà hàng xóm!– Hộ vệ A: Ngươi điên à, muốn chết thì tự đi mà chết chứ đừng kéo bọn ta vào.– Hộ vệ H: Các ngươi im miệng hết đi! Chuyện lục thiếu gia có phải con ngoài giã thú hay không cũng không đến lượt chúng ta quản, cứ lo làm cho đúng chức vụ của mình đi, đợi đến tối khi giao ca thì ta sẽ dẫn các ngươi đến Thiên Hương Lâu để vui chơi.– Hộ vệ A… G: AAAA Lão đại vạn tuế! Lão đại là tuyệt nhất!Lý gia được chia làm 3 khu vực chính tiền viện, hậu viện và nội viện.
Tiền viện là nơi được dùng để tiếp khách, hậu viện là nơi ở của tộc nhân Lý gia còn nội viện chính là nơi cất giữ các vật quan trọng của Lý gia.
Lúc này Tần Liên đang dẫn Lý Hàn về biệt viện của mình và đương nhiên là nàng không hề nghe thấy cuộc thảo luận vừa rồi của bọn hộ vệ nếu không thì nàng đã cho bọn chúng xuống âm phủ để vui chơi rồi.
Vì nàng là trưởng lão của nhà họ Lý nên biệt viện của nàng khá lớn, nó rộng khoảng ba trăm mét vuông, bên trong được Tần Liên trồng nhiều loại hoa cỏ, phụ cận lại có một cái bàn đá cùng vài cái ghế đá làm cho người ta khi nhìn thì cảm thấy vô cùng thanh thản.
Ngay lúc Lý Hàn đang ngắm cảnh trong biệt viện thì lại có tiếng người kêu tên hắn.– Lý Hàn ca ca, Lý Hàn ca ca…Lý Hàn quay người lại thì đập vào mắt hắn là một cô bé đáng yêu giống như tiểu tinh linh trong truyện tranh Nhật Bản vậy.
Cô bé này có một đôi mắt thật to, nó chiếm dụng khoảng một phần tư không gian của cả khuôn mặt, cái mũi xinh xinh, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn, quả thực đáng yêu tới cực điểm.
Nữ hài này cao khoảng 1m5 kết hợp bộ váy màu trắng phụ trợ làm cho dáng người của nàng càng thêm tinh xảo, cặp ngực của nàng hơi phồng lên dù nhìn ở góc độ nào thì cũng tạo thành thị giác “vú con gái” (không phải ngực nhóc con) cùng với vòng eo nhỏ nhắn nối xuống vòng mông vểnh lên, đầy sức sống của nàng làm cho Lý Hàn cảm thán rằng đứa trẻ này phát dục tốt thật và hắn dám chắc rằng sau này nàng sẽ trở thành một tuyệt thế vưu vật và từ những thông tin có trong đầu thì Lý Hàn biết cô bé này chính là muội muội của hắn – Lý Kinh Yên, nàng năm nay 13t và đã đạt đến Luyện Nhục Cảnh sơ kỳ nên trong Lý gia mọi người đều xem nàng là cô công chúa nhỏ của cả nhà và lúc này nàng đang làm nũng với Lý Hàn.– Lý Hàn ca ca, sao hôm qua huynh không chịu về nhà, huynh có biết Kinh Yến lo cho huynh lắm không?– Huynh biết, cho huynh xin lỗi nha, Kinh Yến tha lỗi cho huynh được không?– Không tha trừ phi huynh hứa ngày mai dẫn muội đi chơi.– Được, huynh hứa nhưng muội có được cho đi hay không? Dù sao muội cũng là tương lai của Lý gia mà.– Huynh cứ yên tâm, chắc chắn mai muội sẽ đi được, chỉ cần huynh không thất hứa là được rồi…– Yên tâm đi, huynh sẽ không thất hứa đâu!Lúc này Tần Liên lại lên tiếng:– Kinh Yến, con đi báo cho các vị thúc bá rằng Lý Hàn đã về rồi cho mọi người yên tâm, còn mẫu thân sẽ đi làm đồ ăn cho Hàn nhi.– Vâng con biết rồi!– Lý Hàn ca ca, huynh nhớ không được thất hứa đó nếu không sẽ biết tay muội.Lý Kinh Yên vừa hù dọa Lý Hàn vừa chạy ra khỏi viện cùng với một nụ cười hồn nhiên đầy ngọt ngào.– Hàn nhi, chắc con mệt lắm, con đi tắm rửa và nghỉ ngơi đi.
Khi nào nấu xong mẫu thân sẽ kêu con.– Vâng thưa mẫu thân!Lý Hàn từ biệt Tần Liên và tự về phòng của mình theo trí nhớ trong đầu.
Căn phòng của Lý Hàn khá đơn giản, ngoài bộ bàn ghế bằng gỗ, một tủ quần áo cộng thêm chiếc giường thì trong phòng không còn thêm gì nữa.
Lý Hàn không thèm đi tắm rửa mà nằm thẳng lên giường luôn.
Hắn đang suy nghĩ phải làm gì tiếp theo để có thể sinh tồn trong thế giới này.– Phải làm gì tiếp đây, mặc dù ta có một mẫu thân cường đại nhưng không thể nào cả đời núp sau lưng nàng được.
Và chuyện lễ mừng năm mới nữa, tuy nói rằng sẽ không bị đuổi khỏi Lý gia nhưng vẫn phải đi làm kinh doanh.
Kêu ta đi làm kinh doanh thì chẳng khác gì kêu heo mẹ lêu cây cả.
Haizzz… thôi không nghĩ nữa, binh đến thì tướng ngăn chắc chắn sẽ có cách gì đó để ta tồn tại được trong thế giới này.Lý Hàn nghĩ một hồi rồi nằm ngủ luôn, khoảng 30p sau Lý Hàn bị được đánh thức bởi vì hắn cảm nhận được có ai đang vuốt đầu hắn, hắn mở mắt ra và nhận ra người đó là Tần Liên và lúc này nàng đang khóc.– Mẫu thân xin lỗi con Hàn nhi, mẫu thân biết những gì con đã trải qua khi mang trên mình danh hiệu Phế Vật nhưng con cứ yên tâm, mẹ sẽ làm mọi cách để cho con trở thành Linh giả cho dù có mất đi cái mạng này đi chăng nữa.Tần Liên vừa khóc vừa lẩm nhẩm làm cho Lý Hàn vô cùng xúc động vì tình yêu thương con to lớn của nàng dành cho hắn mặc dù hắn không phải con của nàng.
Tần Liên thấy Lý Hàn mở mắt nên nàng nhanh chóng lau khô nước mắt của mình và nở nụ cười với hắn.
Nàng nói:– Mẫu thân thấy con ngủ ngon quá nên tính để con ngủ, nhưng giờ con dậy rồi thì con hãy đi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm.– Vâng ạ.Lý Hàn đi vào tắm mất khoảng 10p và khi hắn ngồi vào bàn thì trên bàn đã dọn nhiều món ăn trong vô cùng hấp dẫn, đầy đủ sắc – hương – vị làm cho bụng của Lý Hàn réo liên tục, sau khi mời Tần Liên ăn cơm thì hắn cắm đầu mà ăn, chưa tới 30p thì các món ăn trên bàn đã bị hắn bào sạch còn Tần Liên thì không ăn mà chỉ ngồi nhìn Lý Hàn ăn.– Phù… mẫu thân nấu ngon quá làm con ăn không biết trời đất gì luôn.– Con thích là được rồi, thôi con đi nghỉ đi để mẹ dọn cho.– Thôi để con dọn cho.– Thôi được, mẹ còn có công việc nên mẹ đi trước con dọn xong thì đi nghỉ đi.– Vâng ạ.Tần Liên vừa rời khỏi biệt viện thì gần đó cũng có người rời đi.
Sau khi dọn chén đĩa xong thì Lý Hàn đi dạo xung quanh cho tiêu cơm, trong lúc hắn đang đi dạo thì bên ngoài viện lại xuất hiện vài thân ảnh.
Lý Hàn nghe thấy bên ngoài có người chửi hắn thì hắn dám chắc đó chính là mấy biểu ca, biểu đệ của hắn.– Xem ra bọn chúng không chờ được, mẫu thân vừa đi thì chúng xuất hiện, chắc là xung quanh viện này đã bị người của chúng theo dõi rồi, mà thôi ra ngoài xem thử tiện thể đòi lại chút lợi ích cho thân thể này.Lý Hàn vừa lẩm nhẩm vừa đi về phía cửa viện.
Khi Lý Hàn mở cửa ra thì thấy bên ngoài viện có khoảng 6, 7 thiếu niên khoảng 14 – 15t và trong đó có một thiếu niên vô cùng nổi bật.
Thiếu niên này khoảng 15t và có một khuôn mặt khá là “đập chai” nhưng trên mặt thiếu niên này lại thể hiện ra sự kiêu ngạo làm người ta nhìn vào thì thấy rất đáng ghét.
Sau khi thấy Lý Hàn đi ra thì hắn chỉ tay thẳng vào mặt Lý Hàn và hắn bảo:– Hàn phế vật, cuối cùng ngươi cũng chịu ra, vụ hôm trước còn chưa giải quyết xong, nếu ngươi chịu bò qua háng ta thì xem như vụ đó kết thúc còn nếu không thì ta sẽ đánh ngươi cho đến khi đầu ngươi thành đầu heo để mẹ ngươi khỏi nhận ra luôn.
Hahahaha…Thiếu niên này sau khi nói xong thì hắn nở một nụ cười cao ngạo, bên cạnh còn có năm thiếu niên xem trò vui..