Thân thể Trần Tiểu Linh rung lên lời nói cũng không rõ ràng.
– Làm… làm sao người biết được?
– Ta không những biết được bên trong cơ thể người có lôi hệ mà còn biết tia lôi hệ đó là do di truyền mà có.
Lâm Thần một tay ôm eo nàng tay còn lại không biết từ bao giờ đã đặt lên ngực nàng bắt đầu xoa nắn.
– Phụ thân của người là giáo chủ thánh giáo bên trong cơ thể của người vốn không thể có lôi hệ điều này chứng tỏ tia lôi hệ này được di truyền từ mẫu thân của người nếu như để người khác biết được người nghĩ xem phụ thân của người sẽ chọn chức giáo chủ hay là chọn nữ nhi của mình đây?
Trần Tiểu Linh nghe hắn nói trong lòng nàng bắt đầu rối loạn.
– Phụ thân thương ta nhất người nhất định sẽ chọn ta.
– Thật vậy sao? Nếu hắn ta chọn người tại sao trước đây hắn lại không chọn mẫu thân người? hắn ta có thể bỏ mẫu thân người chọn chức giáo chủ vì sao không thể bỏ người để giữ lấy quyền lực của hắn?
Lâm Thần vừa nói vừa xoa nắn bộ ngực nhỏ của nàng bàn tay còn lại lặng lẽ đi xuống xoa dịu cặp mong vừa mới bị tra tấn kia, Trần Tiểu Linh ngẩn ngơ nhìn Lâm Thần nước mắt liền tục tràn ra nàng cố gắn lắc đầu miệng liên tục lẩm bẩm.
– Ta không tin… ta không tin… nhất định là người đang gạt ta? Có đúng không? nhất định là người đang gạt ta…
Lâm Thần nhìn nàng hoảng loạn gần như đang rống lên hắn cuối người hôn xuống cặp môi nàng một tay kiềm lấy phía sau đầu không cho nàng trốn thoát chiếc lưỡi mạnh mẽ tiến vào bên trong liên tục kiêu khích, Trần Tiểu Linh mở to đôi mắt hay tay nàng cố gắn đẩy ngực hắn đầu liên tục ngọ nguậy vẫn không thể thoát được một lúc sao hai tay nàng vô lực buôn xuống đôi mắt đẹp nhắm lại.
– Người nhận ta làm chủ nhân ta sẽ giúp người tìm lại mẫu thân thẩm chí có thể để Trần Kế Nam đón mẫu thân người quay trở về.
Nàng vẫn không trả lời chỉ mở đôi mắt vô thần nhìn Lâm Thần.
– Người nên biết tương lại ta sẽ có được địa vị siêu nhiên trong thánh điện ta dùng chức đà chủ trao đổi cùng hắn người nghĩ hắn có đón mấu thân người trở về không? lúc đó gia đình người lại có một cuộc sống hạnh phúc, mẫu thân người cũng không phải lưu lạc bên ngoài.
– Làm sao ta có thể tin người?
– Người còn lựa chọn sao?
Lâm Thần trên mặt hiện lên nụ cười tà cuối xuống hôn nàng, Trần Tiểu Linh không phản kháng nàng nhìn người nam nhân đang ôm lấy nàng ánh mắt tràn đầy phức tạp.
– Nếu người lừa gạt dù ta có chết cũng sẽ kéo người theo.
Lâm Thần nghe nàng nói vẫn tiếp tục hôn lên chiếc cổ thiên nga kia một tay hắn vấn để trên thánh phong không ngừng xoa nắn một tay còn lại đặt trên mong nàng khẽ bóp vài cái, Trần Tiểu Linh cảm nhận nhiệt độ cơ thể bên trong nàng không ngừng tăng lên cảm giá khó chịu từ kiều đồn truyền đến làm nàng khẽ lắc eo bắt đầu phối hợp, Lâm Thần cuối người hôn lên bộ ngực nhỏ của nàng chiếc lưỡi đảo vài vòng qua hai đậu đỏ, bàn tay từ trên ngực trượt xuống đi qua tiểu phúc bằng phẳng hướng đến vùng đào nguyên thần bí, cảm giác ướt ác bên dưới truyền đến hắn biết nàng đã bắt đầu động tình một ngón tay khẽ cắm vào.
– A… người… người đừng động…
Trần Tiểu Linh không nhịn được rên lên một tiếng nàng chưa từng trãi qua cảm giác khó chịu như thế này.
– Gọi ta chủ nhân.
Lâm Thần vừa nói một ngón tay khác lại hướng vào bên trong tiếng đến, nàng cảm giác toàn bộ thân thể bắt đầu tê dại liền hướng đến hắn cầu xin.
– Chủ… chủ nhân đừng… đừng động…A.
Trần Tiểu Linh cẩm giác cơ thể không ngừng dâng trào nàng hưng phấn hét lên một tiếng một dòng nước ấm bên dưới tràn ra nàng vô lực ngã vào người Lâm Thần hai má ửng đỏ đến chiếc cổ nhỏ cũng chuyển hồng nàng không ngờ mình có thể làm chuyện xấu hổ như vậy trước mặt hắn, hai tay nàng ôm lấy eo Lâm Thần gương mặt nhỏ áp chặt vào ngực hắn, Lâm Thần hai tay ôm lấy eo nàng cuối đầu xuống gần tai nàng.
– Người lúc nãy là làm sao?
– Ta… người…
– Người gọi ta là gì?
Lâm Thần vừa nói một tay rời eo nàng tiến xuống phía dưới, Trần Tiểu Linh cảm nhận được thân thể rung lên.
– Chủ… chủ nhân người… người đừng động…
– Được ta không động.
Hắn ôm nàng đặt nằm xuống dường thân thể hắn ép lên cơ thể mềm mại của nàng, Trần Tiểu Linh vẫn tiếp tục ôm lấy hắn gương mặt vẫn giấu bên trong ngực Lâm Thần không ngừng cọ nguậy, hắn truyền vào cơ thể nàng một tia âm dương nhị khí cơ thể Trần Tiểu Linh lập tức buôn lỏng Lâm Thần tiến đến hôn lấy đôi môi nhỏ của nàng một tay cầm lấy tiểu đệ của mình chuẩn bị tiến công.
– Áaaa… đau… Linh nhi đau quá…
Lâm Thần ngừng động tác tiếp tục an ủi nàng một lúc sao tiến rên rỉ không ngừng vang lên không lâu sao đó lại một tiếng hét cao vút vang vọng khắp căn phòng Trần Tiểu Linh lần thứ hai đạt cao trào nàng cảm nhận được có một thứ gì đó tiến vào cơ thể của mình sao đó vô lực nằm trên giường hai mắt khép hờ cơ thể vẫn còn co giật, Lâm Thần nằm bên cạnh nàng nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mềm mại của nàng để nàng có thể tận hưởng khoái cảm một lúc sao hắn tiến xuống giường.
– Người tiếp tục nghĩ ngơi.
Lâm Thần nói xong liền tìm một chỗ luyện hóa tia tiên thiên linh khí kia khí tức trên cơ thể hắn không ngừng tăng lên đến khi hắn mở mắt liền đạt đến luyện khí tầng 6 đỉnh phong, ý niệm vừa động hắn liền xuất hiện trong phòng, Liễu Yên Nguyệt đang ngồi trên giường bị hù đến nhảy dựng lên hai tay liên tục vỗ lấy bộ ngực nhỏ.
– Chủ nhân Tiểu Linh thế nào rồi.
– Nàng ta đang nghĩ ngơi.
– Chủ nhân đúng là lợi hại Tiểu Linh muội muội ngang bướng như vậy không ngờ chưa được nữa ngày liền bị người thu phục.
Liễu Yên Nguyệt vừa nói hai mắt liên tục xoay chuyển vẻ mặt biểu hiện sùng kính.
– Người làm sao trở về đây?
Nàng trên mặt liền hiện lên vẻ đắc ý.
– Yên Nguyệt sao khi rời khỏi nơi đó liền đi tìm một nữ đệ tử, sao khi kéo nàng ta về phòng nô tỳ nói muốn xuống núi chơi nên cùng nàng đổi y phục nô tỳ phải liên tục dọa nạt, dụ dỗ cuối cùng còn đưa nàng ấy hai linh thạch hạ phẩm nàng ta mới chịu giúp.
– Người đang muốn đòi linh thạch với ta sao?
Nàng nghe hắn nói liền lắc đầu liên tục.
– Yên Nguyệt không dám chỉ là lúc trước chủ nhân đã hứa sẽ dại nô tỳ thuật dịch dung…
– Người yên tâm ta đã nói nhất định sẽ giữ lời.
Liễu Yên Nguyệt nghe được hắn nói hai mắt sáng ngời tràn đầy hưng phấn.
– Yên Nguyệt đa tạ chủ nhân.
Lâm Thần từ bên trong giới chỉ lấy ra một bình tán linh phấn đưa cho nàng.
– Người tiếp tục thi triển loạn hồn tiểu pháp với Ngọc Li thánh sứ lát nữa ta sẽ dại người thuật dịch dung đợi nàng mê mang người hãy biến thành bộ dáng của ta.
Lâm Thần ý niệm vừa động hai người liền tiếng vào bên trong thần lô đỉnh hắn truyền vào đầu Liễu Yên Nguyệt một số kiến thức dịch dung để nàng tự tu luyện bản thân hướng Trần Tiểu Linh đi đến, Lâm Thần tiến vào liền nhìn thấy nàng đang cầm lấy mấy cọng tốc quơ qua quơ lại, trên miệng không ngừng lẩm bẩm.
– Người như thế nào rồi?
Nàng vừa thấy Lâm Thần tiến vào liền bước xuống giường đứng một bên cuối đầu.
– Linh nhi tham kiến chủ nhân.
Trần Tiểu Linh ngẩn mặt lên nhìn Lâm Thần trong đôi mắt sáng đầy vẻ say mê.
– Đa tạ chủ nhân quan tâm Linh nhi cảm thấy cơ thể rất tốt.
– Ta có một số chuyện muốn hỏi người nếu người không muốn có thể không cần trả lời.
– Chủ nhân yên tâm Linh nhi biết được nhất định sẽ trả lời.
Lâm Thần nhìn nàng gật gật đầu.
– Công pháp lôi hệ bên trong cơ thể của người là phụ thân người truyền dạy sao?
Trần Tiểu Linh nghe hắn hỏi liền lắc đầu.
– Không phải là do một nữ nhân thần bí dại cho Linh nhi.
– Là do phụ thân người mời đến sao?
– Đúng vậy.
Lâm Thần nghe nàng trả lời trên mặt nở nụ cười quen thuộc.
– Không phải người luôn muốn biết tung tích của mẫu thân người sao? Nếu ta đoán không lầm vị sư phụ thần bí kia có liên quan đến mẫu thân của người.
Nàng nghe Lâm Thần nhắc đến mẫu thân liền có chút kích động.
– Chủ nhân người nói thật sao?
– Ta cũng chỉ là suy đoán một giáo chủ thánh hỏa giáo lại để nữ nhi mình học công pháp thánh lôi giáo với lại trên đời này lại có phụ thân đưa nhi tử mình cho một người không thân thuộc dại dỗ sao? Nói không chừng…
– Chủ nhân ý người muốn nói nàng ta rất có thể là mẫu thân ta sao?
Lâm Thần gật đầu lại lắc đầu.
– Có thể là mẫu thân người cũng có thể là người thân của nàng ấy.
Trần Tiểu Linh càng nghe hắn nói càng kích động hai mắt đã động nước.
– Nếu bà ta thật sự là mẫu thân của ta tại sao bao nhiêu năm nay lại không nhận ta chứ?
– Có thể là nàng ta có nỗi khổ nếu người muốn biết ta có thể giúp người.
Nàng hai tay lao lấy nước mắt hai mắt mong chờ nhìn hắn.
– Chủ nhân người có thể giúp được Linh nhi sao?
Lâm Thần ý niệm vừa động một bàn tay hình thành đánh vào cái mong nhỏ của nàng làm Trần Tiểu Linh rên lên một tiếng hai tay hướng ra sao bảo vệ kiều đồn của mình đỏ mặt nhìn Lâm Thần.
– Sao này không được phép nghi ngờ, ta nói được sẽ làm được.
Lâm Thần phất tay trước mặt hắn liền xuất hiện hai bình dược liệu.
– Đây là tán linh phấn cùng mê hồn phấn người chỉ cần bôi hai thứ này lên người của nàng ta sẽ có cách giúp người.
Nàng cầm lấy hai bình dược liệu ánh mắt nhìn Lâm Thần lại có thêm vài tia ôn nhu.
– Linh nhi đa tạ chủ nhân.
Lâm Thần dại cho nàng cánh liên hệ bằng linh hồn khế ước, thần lô đỉnh lại nói sơ cho nàng về chuyện của Liễu Yên Nguyệt cùng Ngọc Li thánh sứ.