Bạn đang đọc Đám Cưới Hào Môn – Chương 6
Hạ Diệu Diệu bỗng ngây ra, sự tấn công đột ngột, khiến bản năng cô muốn phản kháng.
Hà An nhốt cố giữa lồng ngực và cây cột, ánh mắt sâu thẳm! Tách mới tiến vào! Mặc ý xâm lược! Hành sự phóng túng vượt xa những người thiếu kinh nghiệm! Trong đầu Hạ Diệu Diệu nổ ầm một tiếng, hoàn toàn trống rỗng. Hai tay không biết xoay sở thể nào chỉ muốn vơ lấy một miếng gỗ cầu cứu, cuối cùng chỉ có thể siết chặt cánh tay anh, một lòng muốn đứng vững. Nụ hôn của Hà An nồng nhiệt, mang theo tính công phá muốn thôn tính, còn có ma lực khiến cô mê muội: “Sẽ có… có người… ưm…”
“Bây giờ vấn đề em nên lo lắng là chuyện này sao!” Cô gái này đúng là… “Ưm…” Tất cả âm thanh đều bị anh bá đạo xâm chiếm. Hạ Diệu Diệu không có bất kỳ cơ hội vùng vẫy nào. Người xâm chiếm cũng không hề khách khí, khí thế như muốn nghiền nát cô, cho cô biết, cô không tự lượng sức như thế nào! Cô không tự trọng! Anh không hề bị ảnh hưởng!
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, càng ngày càng nóng.
Hạ Diệu Diệu có thể cảm nhận được mỗi một biến hóa bất thường của anh, nỗi sợ hãi ban đầu, đến giây kế tiếp đã biến thành sự ngọt ngào đến tận xương tủy. Trong lòng biết rõ ở nơi này anh cũng không dám làm gì, cô liền thả lỏng cơ thể để mặc anh làm càn.
Đợi lúc tỉnh táo lại bước chân Hạ Diệu Diệu chạy theo sau Hà An dồn dập.
Sắc mặt Hà An lạnh như băng, có chút cáu kỉnh dưới màn đêm. Anh đưa tay đẩy cổ còn đang ngơ ngác đến trước cửa ký túc xá: “Đến rồi.” Hai má Hạ Diệu Diệu nóng bừng, cúi đầu, hừ! Chết mất thôi! Cô cho anh sờ mó nhiều quá rồi: “Em… em vào trong đây!” Nói xong liền vội vã xoay người bỏ chạy.
Hà An nhìn theo bóng lưng của cô, sự lo lắng bất chợt, kích thích đột ngột kéo đến trong lúc mất khống chế nhất thời khi nãy bây giờ vẫn chưa tan đi. Một cảm giác xa lạ, lòng bàn tay tê liệt, khiến anh suy nghĩ có phải có một số chuyện đã khác rồi không…
Nhưng anh không bài xích, nếu thật sự thích, anh sẽ suy xét lại sức ảnh hưởng của Hạ Diệu Diệu đối với anh.
Hà Mộc An xoay người, cảm giác tự phụ, nhưng anh sẽ không chỉ vì phút mê loạn nhất thời mà dễ dàng quyết định.
A! Hạ Diệu Diệu muốn hét lên, lúc lên đến tầng bốn, nhịp tim vẫn đập điên cuồng, cảm giác tiếp xúc cự ly gần không ngờ lại khiến người ta kích động đến vậy. Trước mắt cứ như xuất hiện một cơn mưa tiền, còn cả nhịp tim thình thịch bất an, hận không thể chạy trở xuống đè Hà An ra làm thêm mấy lần, cùng trải nghiệm cảm giác nghẹt thở đó. Nhưng cô là con gái, dè dặt, phải dè dặt. Nhưng lúc anh hôn có đúng là rất gợi cảm, có cảm giác cả cơ thể và linh hồn đều bị anh khống chế, cảm giác dễ chịu từ da đầu lan đến tận ngón chân. Không được nghĩ nữa! Không được nghĩ nữa, cô không chắc trên người Hà An có mang đủ tiền để qua đêm bên ngoài không nữa. Hạ Diệu Diệu tự vỗ vỗ vào mặt mình, dè dặt! “Mày đó, không được kích thích Đồng Đồng.” Hạ Diệu Diệu hít thật sâu một hơi, bình tĩnh đẩy cửa phòng bước vào, lúc này đã khôi phục như bình thường. “Về rồi à.” Trương Tấn Xảo ngẩng đầu lên khỏi chồng bài tập, đẩy đẩy chiếc kính dày cộm của mình, cô giống như chị cả, giọng nói luôn dịu dàng bao dung. Hạ Diệu Diệu cởi áo khoác ra, vị trí của cô là chiếc giường đầu tiên bên trái gần phía cửa: “Ừm.” Len lén uống một ngụm nước che đi cảm giác đau rát nóng bỏng trên khóe môi, rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu sức lực chứ, đáng ghét: “Muốn vậy rồi cậu còn xem gì thế, sắp tắt đèn rồi đấy.” Cô thay đồ ngủ, chợt nhớ ra quần áo cũng mua bằng tiền của Hà An, khóe môi Hạ Diệu Diệu không kiếm được mỉm cười.
Giọng nói của Trương Tấn Xảo dịu dàng vang lên, dưới ánh đèn điện ngả vàng vô cùng ấm áp: “Từ điển Hán ngữ, tháng sau tớ muốn thi thử xem có thể xin vào tổ nghiên cứu của giáo sư không.”
“Giáo sư Triệu à?”
“Ừm.”
Hạ Diệu Diệu thay quần áo: “Thầy ấy và Sở Thông tin có quan hệ rất tốt. Bây giờ rất nhiều quan chức cấp cao đều là học trò của thầy ấy. Nếu cậu có thể được thầy ấy xem trọng sẽ rất có lợi cho việc đi làm sau này.” Trương Tấn Xảo mỉm cười: “Tớ cũng nghĩ thế.” Khổng Đồng Đồng không kìm được thò đầu ra khỏi giường, hai mắt vẫn còn hơi đỏ nhưng đã không còn sưng nữa: “Diệu Diệu, sao cậu không thi thử xem, nói không chừng tốt nghiệp xong liền có thể trực tiếp vào Sở Thông tin thì
sao?”
Hạ Diệu Diệu đặt quần áo sang một bên, dịu dàng nhìn cô ta: “Bảo bối à, giáo sư Triệu không trả tiền!” việc khẩn cấp trước mắt của cô chính là kiếm tiền, trong nhà đến mấy miệng ăn, đây chính là lúc khó khăn nhất. Trương Tấn Xảo lên tiếng: “Diệu Diệu, đèn pin của tớ hết pin rồi, tớ mượn của cậu dùng tạm nhé, sáng mai sẽ mời cậu ăn bánh bao” Khu ký túc xá cũ của họ chỉ duy nhất điểm này là không tốt, đúng 10 giờ phải tắt đèn. Hạ Diệu Diệu đưa đèn pin cho cô ta, điều kiện của mọi người đều giống nhau, những người khác đều có thể thông cảm sự cố gắng của nhau. Hơn nữa trước giờ đều chưa từng “Xâm phạm” “Tài sản” riêng của nhau, nếu mượn dùng sẽ trao đổi đồng giá, họ không cho rằng làm thế sẽ tổn thương tình cảm của nhau. “Tớ đi tắm đây.” Hạ Diệu Diệu vừa xoay người ngửi lấy ngửi để hương thơm bất thường trong không khí, ngẩng đầu nhìn sang Đồng Đồng nằm trên giường đang định nói chuyện. Khổng Đồng Đồng đưa ngón tay thon dài đáng yêu chỉ về phía phòng tắm, giọng nói cực thấp: “Thẩm Tuyết vừa trở về,.”
Hạ Diệu Diệu nghe xong liền hiểu ra.
Khu ký túc xá cũ một phòng có thể ở sáu người, bên trên là giường ngủ, phía dưới là tủ quần áo, còn có một nhà vệ sinh nhỏ không thông gió, không có điều hòa, chỉ được lắp một chiếc quạt trần cộc cà cộc cạch, hai bên tường thì ẩm ướt, kết cấu rất bí.
Những học sinh có điều kiện tốt đều sẽ không chọn khu ký túc xá cũ này. Tòa nhà ký túc xá mới có điều hòa, hệ thống sưởi sàn nhà, không bị tắt đèn, bốn người một phòng, có điện nước riêng, nhà vệ sinh lớn đến mức có thể bơi lội trong đó, nghe nói cao cấp hơn một chút còn có cả chỗ tiếp khách.
Điều kiện gia đình Thẩm Tuyết cũng khá, đúng ra không nên sống ở đây. Thật ra cô ta cũng chẳng ở đây thường xuyên. Cô ta đóng tiền ở cả hai khu ký túc xá, bình thường đều sống ở khu ký túc xá mới, không có việc gì cũng chẳng quay về. Nhưng những lúc trở về cũng chẳng ai cản được cô ta. Ở Đại học Thu Môn những học sinh có điều kiện đóng chi phí ở cả hai khu ký túc xá như Thẩm Tuyết vốn không ít, nội tình của ngôi trường hàng trăm năm này là có rất nhiều người nổi tiếng từng ở trong khu ký túc xá cũ. Ví dụ như căn phòng này của họ, nghe nói từng là chỗ ở của một minh tinh nổi tiếng khắp quốc tế, phòng kế bên còn từng là chỗ ở của một nữ anh hùng.
Theo Hạ Diệu Diệu thấy, Thẩm Tuyết rất thông minh khi đầu tư vào căn phòng này của họ, khi vị minh tinh quốc tế này vẫn còn sống nếu cô ta bỗng nổi hứng muốn trở về thăm trường cũ, nhớ lại thời thanh xuân của mình chắc chắn sẽ trở về căn phòng ký túc xá cũ. Mà họ đều là sinh viên của khoa Văn học Trung Quốc, khoa này rất cẩu huyết, không làm giáo viên, thì làm biên kịch, nếu xinh đẹp một chút có thể từ ký giả thắng thành chủ biên cũng không chừng.
Thẩm Tuyết đúng là rất xinh đẹp, nếu may mắn gặp được cô minh tinh đó tại căn phòng kỷ niệm, nói không chừng dựa vào gương mặt xinh đẹp đó của cô ta, sẽ có thể một bước lên mây.
Rất có tính toán.
Hạ Diệu Diệu cũng hạ thấp giọng: “Vào bao lâu rồi?” “Nửa tiếng.” Các thiên kim tiểu thư tắm rửa đều phải mất bốn mươi, năm mươi phút: “Cậu không cần đợi đầu.”
Hạ Diệu Diệu gật đầu, sắp tắt điện rồi, đúng là không thể đợi: “Tớ ra nhà vệ sinh công cộng vậy.” Hạ Diệu Diệu vừa định đi thì Thẩm Tuyết đẩy cửa nhà vệ sinh bước ra, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ còn đang nhỏ nước, làn da được bảo dưỡng căng bóng, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp, ngũ quan nhẹ nhàng, vóc dáng đầy đặn quyến rũ, khí thế yêu kiều thu hút khiến cho tất cả những nữ sinh có mặt ở đó đều hổ thẹn không bằng.
Trương Tấn Xảo nhanh chóng xoay đi vùi đầu vào bàn học, tránh phiền phức. Thẩm Tuyết cũng chẳng thèm nhìn những người khác, quấn khăn tắm, đôi chân dài gợi cảm chẳng cần phí sức đã có thể gác lên bàn, ngồi xuống rồi vẫn thấp thoáng mấy đường cong uốn lượn, sau đó kiên trì lấy hết lọ này đến chai khác ra bồi bồi thoa thoa.
Khổng Đồng Đồng lập tức chui trở vào giường của mình, tránh nhìn thấy quá nhiều lại khiến bản thân ghen ghét đố kỵ.
Lúc Thẩm Tuyết không ở đây, mấy người bọn họ đã không ít lần cảm thán về chiếc bàn của cô ta, trên chiếc bàn trước giờ vốn chẳng mấy khi dùng đến đó qua một thời gian lại bị đổi một loạt mấy chai lọ to nhỏ, mỗi lọ đã có giá bảy tám trăm.
Là bảy tám trăm đó! Nói vứt là vứt, khiến họ nhìn thấy đúng là có ảo giác trái tim đang rỉ máu.
Trong một lần Thẩm Tuyết lại định vứt đi, dường như cảm nhận được ánh mắt đau lòng của họ, trong ánh mắt liền lộ vẻ ngạo mạn, thần thái không vui bố thí tặng cho họ.
Khổng Đồng Đồng, Trương Tấn Xảo, Chu Tử Ngọc rất có cốt khí nên từ chối không nhận.
Hạ Diệu Diệu lại cảm ơn rối rít nhận lấy. Cô không nhận mới lạ, cô chưa từng dùng qua những thứ này cũng biết chúng rất tốt, dùng rồi không chỉ thơm tho, còn có thể phòng tia cực tím bảo vệ da, còn có thể bù nước. Tuy cô không để tâm gương mặt của mình có đẹp hay không, nhưng cô em gái không biết phấn đấu của cô thì lại để tâm. Trực tiếp ném cho em gái cô, em gái cô cũng có thể rụt đuôi ngoan ngoãn làm người được mấy ngày. Vì thế cô rất cảm kích Thẩm Tuyết, đó là đồ của Thẩm Tuyết, cô ta có quyền vứt đi mà không đưa cho cô, nếu đã đưa cho cô thì bất luận vì nguyên nhân gì cô cũng rất cảm kích.
rn