Đám Cưới Hào Môn

Chương 572: Tình yêu với thủ môn (5)


Bạn đang đọc Đám Cưới Hào Môn – Chương 572: Tình yêu với thủ môn (5)

Hạ Diệu Diệu thấy Đồng Đồng hình như thật sự rất thích mới không nhịn được mà chọc cô3 ấy một cái: “Ôi chao, tớ nói cậu không khác mấy rồi đấy.”

“Sao có thể như v2ậy chứ!” Gương mặt Khổng Đồng Đồng đỏ bừng: “Cậu không thấy bộ dạng của Hàn Thanh vừ0a rồi rất buồn cười à? Đừng thấy cô ta chẳng nói một câu nói nào, nhưng cuối cùng kh0i cậu ném chìa khoá, vẻ mặt cô ta chẳng khác nào đạp phải phân vậy

Tớ buồn c3ười chết đi được..

Không được, không được, để cho tớ cười thêm một lát đã…” Hạ Diệu Diệu thở dài

Cô nhóc nghịch ngợm Đồng Đồng này

Khổng Đồng Đồng cười ngã vào người Diệu Diệu: “Cậu biết cậu như vậy gọi là gì không?” “Cái gì?”

“Biểu dương chính nghĩa, để tránh cho bọn họ cho rằng mắt nên mọc ở trên đỉnh đầu! Làm cho bọn họ về sau để ý một chút, đừng nghĩ mình là trung tâm của thế giới, mọi thứ đều phải chuyển động xoay quanh bọn họ

Mặt trời cũng không có mặt mũi lớn như vậy, bọn họ lấy đâu ra can đảm thể chứ? Còn Hàn Thanh nữa, ôi trời, làm tớ cười chết được

Trước đây tớ cảm thấy cô ta giỏi giả vờ, không đúng, là giỏi tính toán mọi chuyện, vừa rồi..

Ha ha ha..

Không được rồi, nhớ tới là tớ chỉ muốn cười…” Hạ Diệu Diệu cũng cười xoa đầu cô ấy: “Ngốc, giỏi thì có thể thay đổi được gì

Nếu như gặp cao giẫm thấp lại có thể giải quyết đơn giản như vậy, cũng không cần trả giá để bò lên trên nữa.” “Vậy..

vậy cũng đã thỏa mãn rồi..

Nếu không hôm nay sẽ bị bốn con chim công kiêu ngạo làm cho uất ức mà chết mất

Đúng là mắt chó coi thường người!” Cô nói xong còn kéo cánh tay Diệu Diệu: “Vẫn phải cảm ơn bạn học Hà nữa, cảm ơn ông trời đã làm cho ngài ấy cool như thế.”


“Cậu đấy.” Uất ức sao? Hạ Diệu Diệu cảm thấy điều này lại giống như làm bẩn giầy da của người khác, theo bản năng liền muốn lau sạch cho người ta mà không phải nói lời xin lỗi vậy

Nếu như không có mấy cái chìa khóa này thì cô cũng có thể đùa với đối phương, để cho đối phương tìm vui vẻ trên người cô là xong, chỉ có vậy thì có gì mà uất ức hay không chứ

Nhưng thời này mà để người ta lau giày lại thành mất tôn nghiêm, nói “xin lỗi” là cách giải quyết

Thật ra Hạ Diệu Diệu nghĩ mình là nhóm người không có tôn nghiêm kia

Tâm trạng của Khổng Đồng Đồng rất tốt, trên đường đến giảng đường còn hát khe khẽ, nghĩ đến vừa rồi có người giơ mặt qua cho đánh là cô lại thấy thú vị, hận không thể làm thêm mấy lần cho bọn họ biết lợi hại

Hạ Diệu Diệu mặc cho cổ kéo cánh tay mình mà nhảy loạn: “Ấu trĩ.” Cho dù Đồng Đồng gặp phải người đàn ông không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận lão già này đã nuôi Đồng Đồng rất ngây thơ, tính cách vẫn giống như trước đây, đúng sai rõ ràng, ân oán sòng phẳng

“Lẽ nào cậu thì không ấu trĩ à?” Cô còn nói: “Cậu lại chưa từng làm nũng với người khác, cảm thấy mình là người phụ nữ quyến rũ nhất sao?” “Phải nói rằng tớ có cảm giác như vậy với An An.” Khổng Đồng Đồng nghe vậy liền đuổi theo Hạ Diệu Diệu định đánh: “Tớ cho cậu giẫm lên chân đau của tớ này! Cậu kết hôn thì giỏi lắm sao? Cậu kết hôn là có thể tùy tiện rắc muối lên người kẻ chưa kết hôn à?” Hạ Diệu Diệu hét lên và né tránh, chỉ thấy mười mấy người vây quanh một người đàn ông có vóc dáng không cao lắm đang vừa nói cười vừa đi tới

Vẻ mặt nhóm người này đều rất nhiệt tình, nói chuyện cũng lớn tiếng

Mười mấy người cười to đi lướt qua bên cạnh hai người Hạ Diệu Diệu

Khổng Đồng Đồng đuổi kịp Hạ Diệu Diệu và nhìn theo đám người rời đi: “Ai vậy? Tớ thấy khá quen mắt?”

“Cậu quên rồi à? Đó chính là người đàn ông rất giỏi thể hiện sức hấp dẫn của mình, cảm thấy tất cả các cô gái đều có ý với mình, ở ngay lớp bên cạnh chúng ta đấy!” “À, tớ nhớ ra rồi, nhớ ra rồi

Bây giờ anh ta sống không tệ nhỉ!” “Tạm được

Bây giờ anh ta sản xuất các đồ dùng của phái nữ, tất cả những thứ có liên quan tới phái nữ, anh ta đều làm cả

Không thể nói anh ta đã đạt đến trình độ nào nhưng vẫn tính là có chút thành tựu, thật sự không tệ.” Khổng Đồng Đồng buồn bực nói: “Sao cậu biết rõ về anh ta như vậy? Vừa rồi cậu còn không gọi ra được tên bạn học cùng lớp, bây giờ thậm chí người đàn ông kia làm gì cũng biết à?” Hạ Diệu Diệu lại phục sức mạnh ảo tưởng của Đồng Đồng: “Cậu quên Hà Mộc An đã nhằm vào người ta trong đại hội thể dục thể thao mùa Xuân năm ấy à? Cậu đương nhiên không nhớ được rồi


Cho nên tớ mới nhớ kỹ anh ta tên là gì, bây giờ tớ lại làm tuyến đấu của ngành thời trang nên gặp vài lần, từng nói chuyện qua thì có ấn tượng thôi.” Khổng Đồng Đồng hiểu rõ, chẳng có gì lạ khi lại bắt đầu nổi tính buôn chuyện: “Bây giờ anh ta vẫn là con công đực thích khoe mẽ như ngày trước à?” Năm đó, anh ta rõ ràng là người kỳ lạ ở trong khoa của các cô, viết thơ nói lời kịch, chẳng có vẻ gì nam tính cả, vậy mà cứ cho rằng mình là anh trai được người gặp người thích

Cho dù là anh ta năm đó cũng không phải ai gặp đều yêu đâu

Hạ Diệu Diệu nghĩ lại: “..

Không kém là bao

Dù sao mỗi lần gặp, tớ đều thấy có rất nhiều cô gái vây quanh anh ta…” Khổng Đồng Đồng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ: “Người như thể lại vẫn thành công, đúng là cơn ác mộng của tất cả phụ nữ trong thiên hạ rồi.” Hạ Diệu Diệu gật đầu rất đồng ý với điều này

Anh ta thật sự là con chim công đức tự mãn lại không có ai muốn gặp.

Ven hồ Minh Nguyệt, Ôn Mạt Ly mặc chiếc váy liền màu xanh lam được đặt may theo phong cách công chúa ngọt ngào, hài lòng nắm tay con gái chạy trên chiếc cầu gỗ, hai tay giơ lên tạo hình như đang ôm lấy trời xanh, mái tóc xoăn màu nâu được thả xuống thắt lưng, giục Du Văn Bác chụp ảnh

Du Văn Bác cười lộ vẻ nuông chiều, bất lực căn chỉnh hình ảnh của hai mẹ con đang tươi cười rạng rỡ ở trong khung ảnh

Trường học kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập, anh và Mạt Ly đều nhận được lời mời tới tham dự

Mạt Ly vừa hào hứng hoàn thành buổi biểu diễn về trường của cô ấy, dường như các tế bào về nhảy múa trong người đều được thả ra

Từng cái nhăn mày, từng tiếng cười đều lộ ra đẹp vô cùng trong sáng

Ôn Mạt Ly dắt tay con chạy về phía đình nhỏ bên hồ, dọc đường đi đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, vậy mà tinh linh vũ đạo Thu Môn vẫn xinh đẹp tới mức mà làm cho người ta phải liếc mắt nhìn

Sự ngây thơ của cô ấy làm người ta thấy thiện cảm


Cô ấy vẫn giữ lại tấm lòng ban đầu và vẫn là truyền kỳ kiêu ngạo nhất của Thu Môn

Du Văn Bác chạy đuổi theo bước chân của vợ, dáng vẻ cao ráo yếu ớt ngày xưa đã được thay thế bởi sự khỏe khoắn

Bây giờ, vẻ ôn hòa của anh ấy chỉ dành cho người phụ nữ và đứa trẻ trước mắt

Ôn Mạt Ly mỉm cười ngã xuống bãi cỏ mềm, chiếc váy công chúa màu xanh lam xòe ra trên bãi cỏ xanh, nụ cười trên mặt cô ấy dường như át đi cả ánh mặt trời

Cô ấy ngửa mặt lên trời và hét một tiếng

“Em đứng lên đi, em làm bẩn váy bây giờ.” Giọng nói ôn hòa vang lên ở phía trên đầu, có tiếng click vang lên chụp lại ánh mắt trong vắt như bầu trời trong xanh của người phụ nữ

Ôn Mạt Ly vội vàng che mặt lại: “Anh không được chụp em, buồn chết đi được, mặt to lắm.” Du Văn Bác giơ tay ra

Bàn tay anh không dễ nhìn, không trắng trẻo thon dài như đám người Thúc Tùng Cảnh

Trên tay anh vẫn còn vết nứt da sau thời gian dài mới lành lại, còn có những vết chai và vết trầy xước do làm việc nặng: “Mặt em luôn to mà.” “Ba bế con, con muốn dậy.” Du Văn Bác vừa muốn giơ tay ra thì Ôn Mạt Ly đã lập tức cướp lấy tay chồng, ngang ngược nói: “Em muốn đứng lên, em muốn đứng lên

Anh đỡ em trước đã…” Sau khi đứng lên rồi, cô ấy hờn dỗi chỉ vào bảo bối của mình: “Ba con là của mẹ, của mẹ, con biết chưa?” Cô bé nghe vậy thì thản nhiên hất đầu sang một bên, chẳng tỏ cảm xúc gì, duỗi cơ thể bị kéo đi khắp nơi chụp ảnh suốt hai giờ, vẻ mặt hờ hững.

Du Văn Bác bể con gái lên, lặng lẽ trấn an cô bé

Cô bé nhà họ Du rất hiểu chuyện gật đầu

Mẹ của cô bé thật ngốc, cô bé hiểu mình làm con thì phải khoan dung hơn

Du Văn Bác thấy thế liền xoa đầu cô con gái bảo bối

Nhóc con thật đáng thương khi có người mẹ không đáng tin như vậy

Đột nhiên Ôn Mạt Ly cầm một vật mềm ném về phía hai cha con, vừa sợ hãi kêu lên lại vừa lùi lại: “A! Sâu róm!” Cô bé bình tĩnh lấy cành liễu trên đầu ra, cho cô ấy một ánh mắt đã hiểu


Ôn Mạt Ly cảm thấy không thú vị, đi qua bên cạnh ngồi vẽ từng vòng tròn

Vì sao con gái cô ấy lại không đáng yêu chút nào chứ! Du Văn Bác dở khóc dở cười hồn lên gương mặt nhỏ nhắn lại bất lực của con gái mình: “Con hãy tha thứ cho mẹ đi..

Mẹ con vẫn còn trẻ con.”

Hạ Diệu Diệu, Khổng Đồng Đồng bị Tử Ngọc cho leo cây, hai người thở hổn hển, run rẩy cưỡi xe đạp của cô ấy đi hết một vòng quanh trường học, chắc chắn là muốn phá hỏng nó

“Không đi, không đi nữa, đi ăn cơm, ăn cơm thôi.” Khổng Đồng Đồng cũng mệt rồi

Cô làm văn phòng đã mấy năm, cho dù cơ thể khỏe mạnh nhưng không phải dạng chạy năm trăm mét mà mặt cũng không biến sắc: “Ăn cơm, ăn cơm đi

Tớ cảm thấy bây giờ tớ có thể uống hết tám lít nước trái cây…” Cô thấy vừa nóng, vừa mệt lại vừa đói khát nữa

Thứ nhất là bên trong quảng trường đã tập trung đông người từ lâu

Trong sân tập cỡ lớn có hai cái sân bóng, mười ba sân cầu lông, lúc này đã bị từng hàng bánh ga tô, từng dãy thức ăn ngon chiếm lấy

Ngoại trừ nhân viên phục vụ do bên sinh viên tổ chức, tất cả đều là khách lui tới

Trong bãi tập chỉ thấy đầu người nhốn nháo, quả nhiên là đồng nghìn nghịt.

“Oa, trường học cũ của mình bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?! Phát tài à! Đẳng cấp tự chủ này! Sớm biết vậy, tớ đã không ăn sáng!” “Tài trợ, tài trợ.” Hạ Diệu Diệu vội vàng nhắc nhở cô lấy đồ, rồi vội vàng nhét vào miệng

Ai mà biết được có thể có thêm đồ nữa không? Đương nhiên sẽ có thêm đồ rồi

“Ái chà, lớp trưởng Hạ à?” Hôm nay, Hạ Diệu Diệu đã nghe những lời dạo đầu này đến mức tê dại, cũng luyện ra vẻ tươi cười rồi

Cô thành thạo xoay người, không cần nhìn rõ người tới đã buột miệng nói ra câu trả lời: “Là tớ, là tớ, tớ lóa mắt mất rồi.” Cô từng làm lớp trưởng nên rất được hoan nghênh! Ha ha!

Điều này chọc cho người vừa tới cười to: “Lớp trưởng Hạ vẫn hài hước như vậy..

Lớp trưởng Hạ đang mang thai sao?” Nhìn kích thước vùng bụng thì có hơi giống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.