Đám Cưới Hào Môn

Chương 23


Bạn đang đọc Đám Cưới Hào Môn – Chương 23

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – “Xin mời các tuyển thủ tham gia môn chạy nước rút một trăm mét chuẩn bị vào vị trí!” Hạ Diệu Diệu sáng bừng mắt lên muốn ở lại để cổ vũ. Xin mời các bạn tham gia môn bật cóc đến khu số 3 chuẩn bị.” Hạ Diệu Diệu ỉu xìu, chỉ có thể dặn đi dặn lại: “Cố gắng hết sức là được, anh nhớ nhé, cố gắng hết sức thôi.” Vương Phong Long cởi khăn lông trên cổ xuống, vỗ vai người anh em: “Cố lên.”

Tuân Ích Diệu làm xong nghi thức chạy xuất phát, nhếch miệng mỉm cười nhìn xung quanh, ánh mắt khinh miệt. Những người này chỉ chạy cho có, không đáng để vào mắt.

Tiếng chuông vang lên! Chỉ khoảnh khắc!

Mọi chuyện đã kết thúc!

Hà An với vóc dáng khỏe mạnh đã giành được thành tích hạng nhất, vững vàng lấy được bộ chăn ga trải giường đó. Trước sự chúc mừng của Vương Phong Long, anh vẫn thản nhiên: “Chạy cho vui vậy thôi.” Không thèm nhìn mấy cặp mắt liếc xéo sau lưng mình.

Mẹ kiếp! Ngông cuồng cái gì! “Tiểu Diệu, đừng để trong lòng, may mắn thôi.” “Cậu làm nóng người chưa đủ, đợi khi chạy năm trăm mét nhớ chú ý hơn là được.” “Tôi không sao” Tuân Ích Diệu lau mồ hôi, liếc nhìn Hà An, chẳng qua là ngoài ý muốn.

Nhưng một lần là ngoài ý muốn, lần thứ hai thì là gì? Khi có thành tích, Tuân Ích Diệu bực tức ném cây lao xuống đất!


“Tiểu Diệu, cậu bình tĩnh lại đi, thành tích của cậu cũng rất tốt, đừng có đưa ra yêu cầu quá cao cho bản thân.”

Thành tích của Hà An cũng rất tốt, xa hơn 0.5 cm so với Tuấn Ích Diệu.

Vương Phong Long khoác vai Hà An, giọng nói sang sảng: “Được đấy! Không ngờ là cậu lại giấu kỹ như vậy đấy! Sau này tôi phải học hỏi cậu mới được, để người ngoài không ai vượt mặt tôi được.”

Ngày thứ hai. Nếu Tuân Ích Diệu còn chưa nhìn ra Hà An nhằm vào mình thì cậu ta không xứng với trí thông minh thi vào trường này. Mọi hạng mục cậu ta tham gia Hà An đều tham gia, hạng mục nào cũng phải đè trên đầu. Hạng mục thi đấu nào, cậu ta vốn có thể giành hạng nhất thì Hà An chắc chắn sẽ giành hạng nhất, còn hạng mục nào cậu ta chỉ có thể giành hạng ba thì Hà An sẽ giành hạng ba, đó không phải là cố tình nhằm vào thì là gì! Rõ ràng cố tình gây chuyện!

“Cậu bình tĩnh lại đi, có khi chỉ là trùng hợp!”

“Có kiểu trùng hợp như vậy à! Cậu trùng hợp một cái cho tôi xem!” “Cho dù không phải là trùng hợp thì cũng là cậu ta có thực lực! Tất cả thành tích mọi người đều chứng kiến! Cậu có thể làm được gì?” Tuân Ích Diệu tức giận đá đổ chai nước khoáng! Nhưng cho dù Tuân Ích Diệu có tức giận đến thế nào đi nữa vẫn nghe lọt tai lời bạn tốt! Trong những trường hợp như vậy, trong một cuộc thi được đông đảo mọi người theo dõi, cậu ta không thể vì thua cuộc mà sinh sự với đối phương, Hà An là cái đinh gì!

Tuân Ích Diệu không tìm được cớ để ra tay, quan trọng là vì cậu ta ra tay cũng chưa chắc đã đánh thắng được Hà An, Tuân Ích Diệu đành phải cố nén lửa giận vào trong lòng.


Nhưng hạng mục nào cũng gặp Hà An! Bà nội nó, hết chịu nổi! “xúi quẩy!” Tuân Ích Diệu rất muốn xoay người bỏ đi, nam chạy ba nghìn mét gì đó đi chết đi! Nhưng có người vô tư không biết gì. Hạ Diệu Diệu dành thời gian rảnh đến thăm Hà An nghe được thành tích của anh liền phấn khích reo lên: “An An giỏi quá! Tuyệt quá! Hà An, sao anh lại giỏi như vậy được chứ!” Có nhiều chăn ga trải giường quá, mùa đông không cần mua thêm, những thứ khác cũng nhiều, không có món nào thấp hơn hạng ba, nếu biết trước thế này thì năm ngoái cô đã không lãng phí bỏ qua nhân tài này rồi!

A! A a! Hôn cái nào! Nhưng mà ở đây đông quá, thôi vậy.

Nhưng vẫn muốn, nhào đến ôm một cái! Muốn hôn quá đi!

Hà An kéo cô xuống, vành tai hơi ửng đỏ. “Đừng nháo.” Tuân Ích Diệu hừ lạnh, là ở trên giường rất lợi hại khiến cô kêu nhiều chứ gì, cẩu nam nữ!

Thành tích của Hạ Diệu Diệu cũng rất khá. Cô có ưu thế đặc biệt, những người bình thường không chăm chỉ vận động thật sự không thể so sánh với cô bể đồ lên xuống luyện ra thể lực, ngay cả môn nâng ta cũng giành được hạng ba, được giải thưởng là một thùng nước tinh khiết.

Ngày thứ ba.

Hạ Diệu Diệu tham gia cuộc thi bơi lội. Đây là môn thi cuối cùng của cô.


Hà An đang thi đánh tennis nên không đến.

Để xem “trò hề” của cô, ba chị em phòng 405 đã đến đông đủ, nhưng khi nhìn thấy cô mặc một bộ đồ bơi cổ điển kín mít xuất hiện thì hết hứng thú.

“Lãng phí thời gian của bà đây quá.” “Nếu biết trước thế này thì đã không đến.” “Đi thư viện ngồi để ra cũng còn hơn ở đây xem luộc sủi cảo.”

Nhưng thành tích thi đấu khiển ba chị em thấy an ủi phần nào, Hạ Diệu Diệu giành được hạng nhất từ dưới lên, còn sặc vài ngụm nước hồ gây ra ồn ào nho nhỏ.

Khổng Đồng Đồng chăm sóc người chị em được “cứu” lên bờ, lạnh lùng nói: “Vẫn đáng giá, ít nhất thì chúng ta còn được chứng kiến theo chết thế nào.” “Ừ, ừ, cuộc thi uống nước hồ xem đã mắt thật đấy.” “Chúc mừng vị huynh đài lại được tăng thêm một lớp da mặt nữa cho thêm dày.” Hạ Diệu Diệu trợn trắng mắt sau đó khép mi: “Tớ chết rồi, xin hãy đốt vàng mã…”

“Dẹp đi!”

“Đừng mà! Cấp cứu! Mau ân nhân trung!” “Tớ sống rồi! Sống rồi!” Một đám xấu xa, Hạ Diệu Diệu tự nhiên cúi đầu xuống, khép ngực lại: “Nhìn đi này! Phúc lợi!” “Lưu manh!” “Ủa Hà An, sao cậu đến đây!?” Hạ Diệu Diệu vội vàng nghiêm túc kéo đồ bơi lên, kết quả không nhìn thấy bóng dáng Hà An đâu: “Chu Tử Ngọc! Cậu muốn chết hả?”

“Ha ha ha!”


Tám giờ tốt trong quán cơm nhỏ gần trường học nhất, Vương Phong Long lấy thân phận là lão Đại kêu gọi ba người còn lại trong phòng ngồi xuống, mỗi người đổ một cốc bia đầy, hùng hồn phân trần. “Hôm nay tôi làm chủ, trước đây Hà An có chỗ không đúng, hai cậu rộng lượng tha thứ. Hà An cũng vậy, hai thằng này có nhiều tật xấu cậu đừng để trong lòng. Mọi người ở chung một phòng, đều là anh em cả, không có nút thắt nào là không cởi ra được, những chuyện không vui trước đây cho qua hết đi. Hà An đã biết sai, hai cậu cũng hiểu lúc đó tâm trạng Hà An không tốt. Lúc các cậu cày suốt đêm có thấy Hà An nói gì không, mọi người thông cảm cho nhau. Tuy tôi chủ trì bữa này nhưng Hà An mới là người chủ chi, đây là thành ý của cậu ấy, coi như là xin lỗi các cậu. Được rồi, có tí chuyện vặt ấy không đáng nói mãi, nào, cạn ly!”

Tiền Quân, Lý Hưng Hoa quay sang nhìn nhau, bưng cốc rượu lên.

Thực ra cũng không có chuyện gì, đều đang ở độ tuổi dạt dào khí huyết, trong cơn kích động làm gì hay nói gì chỉ cần mấy cốc rượu vào bụng là tan thành mây khói hết. Tuổi thanh xuân nổi loạn nhiều bất ổn chính là vốn liếng cho họ tiêu xài thoải mái.

Huống hồ Hà An đã chịu cúi đầu trước rồi, sau này bọn họ cũng phải về lại ký túc xá. Có chuyện gì to tát đâu, chẳng qua chỉ là tranh cãi nhau, có cục tức gì thì nuốt xuống, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một phát bủm mà thôi: “Cạn ly!”

Xong một vòng. Lý Hưng Hoa đã bắt đầu đỏ mặt tía tai chém gió về cuộc sống mấy ngày nay, anh ta không uống được nhưng lại thích uống, chỉ một chai bia đã có thể gục ngã rồi. Lý Hưng Hoa uống một chai rưỡi đã say quắc cần câu, giọng ngọng nghịu lời gì cũng dám nói ra: “Lý Phi Phi hai ngày nay cứ như ông lớn với tôi ấy. Phụ nữ ấy à, phải bị thuần phục thì mới nhất nhất nghe theo mình. Trước đây ông đây cứ xoay quanh cô ta. Bây giờ ông đi đến đâu cô ta cũng gọi điện, phiền muốn chết luôn.” Nhưng gương mặt thể hiện rõ hai chữ sung sướng không che đậy được, anh ta thực sự rất thích Lý Phi Phi, theo đuổi mất hơn một năm mới thành công. Tiền Quân cũng có chút cao hứng: “Dẹp đi cha nội…” Phòng hai người ở ngay cạnh nhau, cách âm thì kém, anh ta phải chịu đựng ghê gớm cỡ nào, có cơ hội đương nhiên phải tranh thủ dồn anh em vào chỗ chết. “Cậu ấy hả? Là ai kỹ thuật không tốt lúc bị xách xuống giường thì kêu cha gọi mẹ? Một đêm chỉ được vài lần, không biết nghe ai trong hai người kêu.” “Đệt! Thằng biến thái nghe góc tường này!”

“Biển, ai thèm nghe lén!”

Tiền Quân troll Lý Hưng Hoa xong mắt mông lung ôm vai Hà An ngồi bên cạnh: “Có phải lớp trưởng Hạ rất khó xơi không…” Giữa anh em với nhau nói mấy chuyện dâm tục càng thắt chặt tình bạn.

rn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.