Bạn đang đọc Đám Cưới Hào Môn – Chương 15
Mấy người còn lại trong phòng thấy vậy vẫy tay nhau đi ra ban công thầm thì với nhau. “Lão Tam Tiền Quân hưng phấn nói: “Hay là bị đá rồi nhỉ?”
Lão Tứ tiếp tục cười trên nỗi đau khổ của người khác: “Hay là lăn giường xong bị phát hiện là kỹ thuật không ổn nên bị đá nhể?” Ha ha ha!
“Mở nhanh, rụng sớm! Đây gọi là liệt!” “Hormone đều dùng để duy trì cái gương mặt cứ như thể người khác nợ tiền cậu ta! Làm gì còn sức để chia cho lĩnh vực khác nữa!” Ha ha ha!
Lão Đại Vương hung hãn sầm mặt xuống: “Các cậu bớt nói mấy câu đi!” Lão Tam, lão Tứ nhún vai, không nói thì thôi, tên Hà An đó thể nào tự bản thân cậu ta biết rồi đấy. Lão Đại Vương thử phân tích: “Hai ngày nay cậu ta không đi đón lớp trưởng Hạ, điều này không bình thường.”
“Chuyện này rất bình thường.” Là đàn ông đôi khi không hứng hầu hạ nữ thần, hơn nữa đã ăn sạch người ta thì còn gì đáng để hầu hạ, he he he.
Lão Tứ cố tình thâm trầm nói: “Hạ Diệu Diệu sẽ không sáng suốt đá cậu ta như vậy đâu. Dù tính cách cậu ta thế nào đi chăng nữa thì cũng là phiếu cơm dài hạn của lớp trưởng Hạ. Tôi thấy không phải là vấn đề tình cảm, chắc là cậu ta… sa dái!” Ha ha ha!
“Đủ rồi! Đã bảo các cậu nói bớt đi mấy câu rồi cơ mà! Hà An có đắc tội gì với các cậu đâu chứ.” Lão Đại Vương không thích bàn chuyện thị phi sau lưng người khác.
“Cậu ta không đắc tội với tụi tôi! Nhưng cậu ta suýt nữa thì coi chúng ta là chó luôn rồi!”
Lão Tam cũng không nhịn được nữa: “Có ai như cậu ta không hả? Trong lòng mình có chuyện buồn bực thể là bắt tất cả chúng ta cũng buồn bực theo cậu ta luôn. Cậu ta tưởng mình là ai chứ?” “Ông đây suốt hai ngày nay vì cậu ta khó chịu nên không được chơi thâu đêm nữa rồi! Tôi đã hẹn với các anh em cùng đi phó bản, kết quả tôi không đến được! Lão Đại, anh nghĩ đến cảm nhận của tụi tôi với chứ! Cậu ta mà cứ nắng mưa bất thường thế này tôi thấy tôi không chuyển ra ngoài không được.”
Lão Tam phụ họa: “Tôi cũng vậy, đều là bạn học với nhau, dựa vào đâu mà cứ phải chịu đựng cái bản mặt đó của cậu ta chứ! Ông đây không hầu hạ!” “Tôi cũng không hầu!” Vương Phong Long nói: “Ai bắt các cậu phải hầu hạ, có bản lĩnh thì các cậu cứ chơi đi.”
Lão Tam, lão Tứ đồng loạt yên lặng, họ cũng không nói ra được là cảm nhận gì, khi Hà An ở trạng thái khó chịu đó cực kỳ khiến người khác thấy nôn nóng, chỉ muốn cách xa cậu ta không muốn chạm đến, nhưng chuyện mất mặt như vậy tuyệt đối không thể nói ra để làm yếu khí thể đi được.
Không được nhắm vào Hà An! Còn không được nhằm vào lão Đại Vương tốt tính: “Chúng ta mặc kệ! Cậu là lão Đại của phòng! Cậu phải xử lý cậu ta!” “Đúng, nếu không chúng tôi sẽ chuyển đi, chỉ còn lại một mình cậu chịu đựng cái bản mặt đó của cậu ta! Cậu thử nghĩ xem thảm thương thể nào!” “Âm u! Lạnh lẽo! Giống như đêm khuya lạc giữa nghĩa trang, nửa đêm gặp ác mộng đáng sợ lắm.” “Lão Đại, hạnh phúc của bản thân cậu phụ thuộc cả vào cậu đấy.” Nói xong, lão Tam, Lão Tứ đi thẳng, chỉ còn lại một minh Vương Phong Long! Vương Phong Long nhìn theo bóng lưng họ, mẹ kiếp, đây là kết quả bàn bạc sẵn rồi sao…
Hạ Diệu Diệu và Hà An có vấn đề gì?
Suốt ba ngày trời, dù vô tâm đến đâu cũng có thể nhìn ra được. Hai người họ cho dù gặp nhau trong hoàn cảnh nào, có cần trao đổi lại với nhau không, hay là vô tình chạm mặt nhau cũng đều không nói với nhau câu nào. Kỳ lạ thật! Hay là hai người họ chia tay nhau rồi? Chắc là vậy. Chia tay thì chia tay, cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm, thời đại học nam nữ chia tay nhau là chuyện nhiều vô kể. Xem như họ chia tay thật thì cũng chẳng có ai để ý gì nhiều, cùng lắm chỉ là sau này họ có gặp lại nhau thì sẽ lúng túng hơn thôi.
Nhưng vậy cũng chưa chắc, nếu như chia tay có tính nghệ thuật thì đôi khi còn trở thành bạn tốt, sau này lại ba người đi, bốn người đi gì gì đó!
Ha ha ha!
***
Vừa tan học, chủ nhiệm lớp đã gọi Hạ Diệu Diệu lại: “Số người của giải thi đấu hữu nghị bóng rổ nam tạm thời cứ định như vậy trước đã, em đi xác nhận lại xem mấy người họ có đồng ý không, nếu có người không đồng ý thì báo ngay lên trên, không được còn đi tìm người khác thay thế.”
“Em biết rồi ạ.”
Hạ Diệu Diệu là người thứ ba đến trước mặt Hà An hỏi ý anh ta. Cô không cố ý né tránh anh, cũng không coi như không nhìn thấy, chỉ tiến hành theo trình tự, Hà An là người thứ ba, thì cô hỏi thứ ba: “Cậu có đồng ý không?”
Mọi ánh mắt của những sinh viên còn lại trong lớp đều nhìn sang hai người họ, tuy họ chia tay cũng chẳng có gì to tát cả những cái khác là ở chỗ mới mẻ, nếu không những ngày tháng vô vị sắp tới sẽ trôi qua thế nào đây.
Hà An đang đeo tai nghe, nhìn sách không hề động đậy.
Hạ Diệu Diệu biết tai nghe của anh không mở nhạc, nên hơi cúi đầu xuống, hỏi lại lần nữa: “Cậu có đồng ý không?” “…” Hà An vẫn như cũ.
“Vậy thì… cứ quyết định vậy đi được chứ?” “…” Hà An không trả lời.
Anh nói gì đi chứ! Lại lên cơn rồi đúng không? Khóe miệng Hạ Diệu Diệu vẫn mỉm cười: “Bạn Hà… Bạn Hà…” Hạ Diệu Diệu ném bút lên trên cuốn vở, chắc chắn là lại giở chứng bệnh cũ ra rồi.
Nam sinh ngồi cạnh Hà An không nhìn tiếp được nữa. Chẳng qua chỉ là chia tay thôi mà, có gì to tát đâu, phải thể hiện phong độ khí khái của đàn ông, làm khó con gái thì có bản lĩnh gì đâu chứ, chỉ mất mặt thôi. Nghĩ vậy, lập tức đại nghĩa diệt thân muốn “giúp” Hà An tháo tai nghe xuống để cậu ta nói chuyện.
Hà An lạnh lùng nhìn quét sang đâm thẳng vào tim cậu ta! Cậu nam sinh đó phẫn nộ thu tay về. Sau đó thầm mắng chửi hết một lượt nhà họ Hà! Hạ Diệu Diệu nhìn Hà An: “2” Có đồng ý không?
Hà An cao ngạo nhìn Hạ Diệu Diệu. Trong mắt Hạ Diệu Diệu không có bất kỳ một cảm xúc dư thừa nào, không cần nhìn gương mặt lúc nào cũng có thể tỏ vẻ ban ơn cho người khác đó là một chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu.
Hạ Diệu Diệu giống như hỏi nhân vật A B C D ở trước mặt, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì, giải thi đấu bóng rổ giữa các lớp chọn Hà An, không phải vì anh ấy đánh bóng giỏi, mà là vì anh ấy có chiều cao đạt tiêu chuẩn, chủ yếu ra sân đấu cho đẹp đội hình uy hiếp đối thủ, nếu anh không đồng ý thì cũng không phải là chuyện gì to tát, thay người khác là được thôi, “Cậu có đồng ý không?” Thái độ dịu dàng thân thiện tuyệt đối là kiểu bạn gái cũ điển hình của Đại học Thu Môn.
Hà An thấy khẩu khi đó của cô liền mất kiên nhẫn: “Em nói xem!”
Nói xem! Chuyện liên quan gì đến tôi chứ! “Chuyện này phải xem xem ý bản thân bạn Hà thế nào rồi.”
Ý của bản thân? Hà An cười nhạt, giỏi thay đổi, ngụy tạo! Năm ngoái khi anh tham gia giải đấu của trường, không muốn tham gia giải đấu của khoa, là ai đã sống chết bám chặt lấy bắt anh phải đi, thậm chí còn không tiếc bán đứng nhan sắc hồn anh, chỉ bởi vì phần thưởng khi tham gia thi đấu giải của khoa là một chiếc áo thun thể thao, anh không mặc thì có thể mang về cho em trai cô mặc! Bây giờ thì lại “xem ý của anh thể nào” cơ à? Thật là mỉa mai! Có phải bây giờ ngay cả chiếc áo thun đó cũng không cần rồi đúng không, chỉ muốn đối đầu với anh? Sự kiện biểu tình kia quan trọng như vậy hay sao! Anh không đi là phạm phải tội ác tày trời rồi cơ à!
“Đồng ý không?” Hạ Diệu Diệu vẫn tươi cười, mức độ nhẫn nại tuyệt đối có thể thắng được bất cứ nhân viên ngành dịch vụ nào. “…” Nếu như là ở văn phòng tập đoàn Hòa Mộc thì Hà An đã cho Hạ Diệu Diệu nghỉ việc rồi! Hà An nhỏ nhen! Thực sự không ngờ Hà An lại là loại người đó, Hạ Diệu Diệu có nói thế nào cũng là đang làm chuyện công, vậy mà anh ta lại kiêu ngạo như vậy.
Con trai một khi đã trở nên nhỏ nhen thì không còn gì thú vị nữa.
Đi thôi, đi thôi, đi ăn thôi, có gì đáng xem đâu chứ.
Người trong phòng học lần lượt rời đi, Hạ Diệu Diệu nhớ Khổng Đồng Đồng có lấy cơm cho cô, tần suất gõ bút càng nhanh hơn: “Anh có đồng ý hay không đây?” Lát nữa là cơm canh nguội hết đấy! Hà An không mấy thiện chí: “Không biết!”. “À? Ờ.” Hạ Diệu Diệu vội vàng ghi lại: Đang chờ. Rồi xoay người định đi ăn cơm.
Hà An thấy vậy vội kéo tay cô lại, giây sau rất muốn chặt tay mình! Hạ Diệu Diệu quay đầu: “?”. Hà An buồn bực trong lòng, sắc mặt thả lỏng như thường: “Anh còn chưa trả lời em.”
rn