Đọc truyện Dám Chạy Xem! – Chương 6
Kỷ Niệm Sơ dám nói, Vu Nhiễm còn nghịch hơn cả Hoắc Chính Phàm, nhưng ở trước mặt Hoắc Chính Phàm, cô trông rất giống ‘ngốc bạch ngọt’*.
*một người ngây thơ hiền lành, vẻ ngoài thanh tú trắng trẻo thích cười.
Về nước hơn hai năm, quen biết với Vu Nhiễm hơn hai năm. Mấy năm nay, nhìn Vu Nhiễm xoay quanh anh ta, lấy hắn làm trung tâm, đem anh ta đặt ở đầu quả tim, thật sự đau lòng.
nói thật, cô thấy đoạn tình yêu của bọn họ không thấy được đoạn kết, nhưng mà, cô hy vọng Vu Nhiễm có thể hạnh phúc.
Lúc đầu Kỷ Niệm Sơ có chút mơ màng, phát ngốc một hồi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó. cô mở Weibo, đăng nhập vào tài khoản phụ, rất nhanh đã thấy được hot search ở hạng nhất.
cô rất ít khi đăng nhập vào tài khoản chính vì tài khoản chính đã có văn phòng làm việc quản lí.
#Bộ phẩn quản lý truyền thông của Kỷ Niệm Sơ xin thông báo#
Ấn đường của cô nhảy liên tục, chần chờ một chút, cô bấm vào.
– ———-
Văn phòng luật sư Phong Hằng
Luật sư tuyên bố: Công ty được ủy thác bởi văn hóa phim điện ảnh và phòng làm việc của Kỷ Niệm Sơ ( sau đây gọi là ‘phòng làm việc của Kỷ Niệm Sơ’), long trọng tuyên bố như sau:
Hôm nay, một số tài khoản tiếp thị trực tuyến đã phát biểu những tin tức sai sự thật về Kỷ Niệm Sơ, chứa đựng những ngôn từ vũ nhục và ác ý bịa đặt những tin tức giả dối, chửi bới nhân cách của Kỷ Niệm Sơ, xâm phạm nghiêm trọng vào quyền nữ sĩ danh dự** của Kỷ Niệm Sơ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới quyền nữ sĩ danh dự, công việc, và sinh hoạt riêng của Kỷ Niệm Sơ.
**quyền nữ sĩ danh dự: Quyền lợi về danh dự của phái nữ.
Luật sư Bùi của công ty chúng tôi tuyên bố, nghe rõ.
– ———-
Căn cứ vào sự thật được kể trên:
một: Account Marketing ***đã nghiêm trọng vi phạm quyền nữ sĩ danh dự của Kỷ Niệm Sơ.
***Người làm dịch vụ khách hàng
Hai: Người dùng mạng được yêu cầu xóa ngay các bài đăng trên blog có liên quan và công khai tuyên bố xin lỗi.
Ba: Có người đã ủy thác quyền cho công ty chúng tôi, đã gửi đơn lên toà án, bên bị khiếu nại chưa kịp sửa hành vi xâm quyền, người ủy thác cho chúng tôi kiên quyết truy cứu tới cùng.
– ———-
Lúc này, ở phía dưới bình luận có tới hơn 300 nghìn người bình luận, Kỷ Niệm Sơ nghĩ nghĩ, bấm vào phần bình luận phía dưới.
[Trường An V: Đàn ông nhiều như nước chảy, Kỷ Niệm Sơ đúng là sắt đá…] 18.9 nghìn likes
[Tịch Lạc: Diễn sâu thật…] 14.6 nghìn likes
[ww: thật phiền…] 13.7 nghìn likes
[không phải hôm nay Kỷ Niệm Sơ đã cút ra khỏi giới giải trí rồi sao: Để coi đứng ở vị trí hot search được bao lâu] 12.1 nghìn likes
[Vợ hai áo khoác nhỏ:Lại đứng ở đầu bảng sao…]10.1 nghìn likes
– ———
[Vợ nhỏ Sơ gia V: Tụi account marketing đúng là vô đạo đức, có phải lại là tin đồn nữa đúng không? Bảo vệ quyền tiểu yêu tinh nhỏ của chúng ta!] 2069 likes
cô lướt xuống, nhìn thấy một bình luận nói thay mình (ý nói đứng về bên phía Kỷ Niệm Sơ), khác biệt với những bình luận ở trên, không có mấy người likes bài viết này.
Kỷ Niệm Sơ bỏ điện thoại di động xuống, bật lửa, hung hăng hít một hơi.
LaRose 520 màu xanh và trắng. (tên gói thuốc)
thật ra không có hương vị gì.
cô cúi đầu suy nghĩ, di động đột nhiên vang lên, cô cũng không thèm nhìn mà trực tiếp bắt máy.
“Niệm Sơ.” Bên kia truyền ra giọng nam trầm thấp dễ nghe.
Kỷ Niệm Sơ nheo mắt, thay đổi tư thế nằm ở trên sô pha, “Sếp Cảnh, có việc gì sao?”
“không có việc gì không thể tìm cô sao?” Giọng điệu Cảnh Phí hơi nhẹ và chần chừ, thấp giọng cười hai tiếng.
“Đừng nhiều lời nữa, nói đi, hôm nay tìm tôi bởi vì chuyện hot search sao?” Kỷ Niệm Sơ hơi nhíu mày, đi thẳng vào vấn đề.
“Trời, cô nói chuyện với sếp cô bằng thái độ này sao?” Giọng điệu Cảnh Phí có chút ngả ngớn, “Tối hôm qua Quý Chân mới vừa thông báo hủy cuộc họp với phóng viên đã tạm thời bị hủy bỏ, cô liền đi tìm luật sư để làm sáng tỏ, công ty cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra, cô không có gì để giải thích với tôi sao?”
“Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy.” Kỷ Niệm Sơ vô tội nói, “Có vẻ như chuyện này bị phản tác dụng rồi.”
cô đột nhiên chuyển đề tài, “Chỉ có việc nhỏ như thế này mà sếp Cảnh cũng tự mình tới tìm tôi?”
“Chết tiệt! Sáng sớm tôi đã mở họp cùng đám cháu trai kia, suýt nữa bị bọn họ tức chết. Mở tin tức lên xem liền nhìn thấy tin tức của cô, giống như đổ dầu vào lửa.” Cảnh Phí nói xong, thở hổn hển, ngay sau đó, giọng nói lên cao vài phần, lại hỏi, “Ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi cô, chưa kịp nói, người đàn ông trên ảnh chụp là ai?”
“anh quản tôi.” Kỷ Niệm Sơ thờ ơ nói.
“…”
Trong lúc nhất thời Cảnh Phí không biết nói gì, hai người trầm mặc một hồi, hắn mở miệng, “Quên đi, tôi cũng lười quản cô. Tôi nói cho cô biết, tôi là cây rụng tiền của cô, đừng tạo scandal nữa, nếu cô không còn hot nữa, tôi sẽ mặc kệ cô.”
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền ngắt kết nối.
Kỷ Niệm Sơ rít một hơi cuối, đem đầu thuốc lá ném vào gạt tàn thuốc, đi vào phòng ngủ, lên giường nằm tiếp.
– ———
Bệnh viện Nam Cẩm
Vu Nhiễm mang khẩu trang, nón, trùm từ trên xuống dưới kín mít, đi một đoạn rồi chưa ai nhận ra cô.
Bởi vì ngày thường cô khiêm tốn, cũng không đi lưu lượng phái.****Ngoại trừ đi các bộ phim truyền hình và thông báo mới, cơ bản cũng không có tin tức gì, nên về một khía cảnh nào đó, lúc đầu cũng không có danh tiếng như Kỷ Niệm Sơ bây giờ.
****Phái có fan đông đảo và phái có thực lực (có khả năng cá hát, diễn xuất) (mình cũng không hiểu rõ lắm, ai biết giúp mình với nhé)
cô đi tới bệnh viện, nghe mùi sát trùng suốt đường đi, nhíu mày, đi tới cửa phòng khám tâm lý liếc mắt nhìn bên trong.
Bác sĩ Hoắc vừa mới tốt nghiệp, hiện tại vẫn là thực tập sinh nên không có văn phòng riêng. Cũng không thể tự mình khám bệnh, chỉ có thể làm bác sĩ thực tập đi theo bác sĩ chính.
cô cũng không cho Hoắc Chính Phàm biết là cô tới, anh ta mà biết khẳng định sẽ không cao hứng, anh ta cũng không thích mình đi tới nơi làm việc của anh ta.
cô chỉ có thể nhìn lén.
Vu Nhiễm đứng cách đó không xa, nhìn thân hình mảnh khảnh đang đưa lưng về phía cô. Dường như đang chăm chú nghe những gì bác sĩ bên cạnh nói với bệnh nhân, hai cánh tay di chuyển liên tục, viết gì đó ở sổ ghi chép.
Lúc này, bệnh nhân trong phòng bắt đầu nói chuyện với bác sĩ, Hoắc Chính Phàm nghiêng thân mình về phía trước một chút.
Vu Nhiễm đứng ở góc độ này, vừa vặn có thể thấy được sườn mặt của hắn.
Đường nét anh tuấn, ngũ quan thâm thúy, giờ phút này đôi mắt hẹp dài đang nghiêm túc nhìn bệnh nhân. Đôi môi sáng màu hơi mím lại, bên ngoài chiếc áo blouse trắng kẹp cái thẻ nhân viên.
cô nhìn tới mê mẩn, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói, “Ê, cô là bệnh nhân hả? Đứng ở chỗ này làm gì?”
Nữ sinh đứng bên cạnh tiếp lời, “không phải là tới để lén lút nhìn bác sĩ Hoắc chứ?”
“Đúng… đúng vậy, tôi muôn nói, bác sĩ Hoắc cũng được hoang nghênh, đáng tiếc…”
Vu Nhiễm nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu lại, giọng nói cũng cao lên, “cô nói cái gì? Có người thường xuyên tới đây lén nhìn bác sĩ Hoắc? Bộ không biết bác sĩ Hoắc đã có chủ rồi sao?”
“A?” Y tá bị hoảng sợ, ngẩn người, gật đầu nói, “Đúng vậy, tuy bác sĩ Hoắc chỉ là thực tập sinh, nhưng ở bệnh viện rất được hoang nghênh, tuổi còn trẻ mà đã được giáo thụ* coi trọng, lớn lên lại còn đẹp trai nữa…”
*Giáo thụ: vừa là bác sĩ vừa là giảng viên
nói đến một nửa, cô bỗng nhiên im lặng, “Kỳ lạ, tại sao tôi phải nói những điều này với cô vậy ta…”
Quay qua đánh giá Vu Nhiễm từ trên xuống dưới, người này ăn mặc thật kỳ lạ, che kín mít từ trên xuống dưới, chỉ lộ ra đôi mắt.
Còn đứng ở cửa phòng khám tâm lý, không biết đang làm gì.
cô y tá bên cạnh nhíu mày, không vui nói, “Rốt cuộc cô có phải bệnh nhân hay không, nếu là bệnh nhân thì đứng ở một bên để chờ kêu tên, nếu không phải thì cũng đừng có đứng ở đây làm trễ nãi công việc của y tá chúng tôi.”
“…Tôi là bệnh nhân.”
“Vậy đứng sang một bên chờ kêu tên đi.” Y tá nhanh chóng trả lời.
Vu Nhiễm không đi, cô lùi về phía sau hai bước, cách cửa phòng xa một chút.
Nhìn hai cô y tá đẩy cửa vào trong, trong lòng thầm mắng, mẹ nó, cư nhiên có người dám tới đây để lén nhìn Hoắc Chính Phàm, muốn chết với cô sao?
Hận không thể dán tên lên trán hắn, nói cho toàn thế giới biết, Hoắc Chính phàm là CỦA cô!
Vu Nhiễm định trực tiếp vọt vào phòng khám, cô suy nghĩ một chút, xoay người đi đăng ký.
một lát sau, lão giáo thụ nhìn cô gái trước mặt, từ trên xuống dưới chỉ lộ ra đôi mắt, tuy rằng nhìn không rõ mặt, nhưng đôi mắt rất đẹp.
Hơn nữa từ lúc cô gái này bước vào cửa, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trợ lý của ông không chớp mắt, ông đã biết tới đây xem người chứ không phải xem bệnh.
Nhưng lão giáo thụ không vạch trần, cười ha hả hỏi, “cô gái, cô có làm sao không? Có chuyện gì thì nói tôi biết để tôi nhìn xem.”
Hoắc Chính Phàm đã nhận ra cô từ lúc cô vào cửa, tuy rằng chỉ lộ một đôi mắt, mặc dù cô đeo nón và khẩu trang, nhưng cặp mắt kia, anh sẽ không quên.
anh cũng không có khả năng để quên.
Vu Nhiễm đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì thấy Hoắc Chính Phàm nhẹ nhàng nhíu mi một chút, cô sửng sốt, tâm tình trầm xuống.
Quả nhiên, anh ta không vui sao?
cô khẽ cắn môi dưới, đứng dậy giả bộ phải đi, hướng lão giáo thụ nói, “Tôi… Tôi không có việc gì, không nghiêm trọng lắm đâu, nếu không ngài xem những người khác trước đi…”
“cô gái nhỏ, trước tiên cô ngồi đã, có chuyện gì thì đừng giấu ở trong lòng. Còn có, cô che kín mít như vậy, tôi không thấy gì cả. Tôi là bác sĩ tâm lý, tôi muốn xem sắc mặt và ánh mắt, bằng không làm sao có thể đọc được tâm sự của cô?” Lão giáo thụ mỉm cười nói xong, vẻ mặt hòa ái.
Vu Nhiễm nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua Hoắc Chính Phàm không nói gì ở kế bên, cô không còn vội vàng như lúc nãy, nhưng sắc mặt vẫn không có biểu tình gì.
cô giơ tay, chần chờ tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, ngồi xuống một lần nữa.
Giáo thụ sửng sốt, cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt.
“cô có phải là, vai nữ chính bị truy đuổi 2 lần đúng không? không lâu trước đó đạt được hạng nhất giải thưởng nữ diễn viên Berlin?” Ông đột nhiên nghĩ tới, buột miệng thốt ra.
Vu Nhiễm gật đầu.
Lão giáo thụ đột nhiên nhớ tới, người trước mặt không phải là bạn gái của người kế bên ông sao? Khó trách tại sao vừa vào cửa không rời mắt đi được.
“Lát nữa xong việc cô có thể ký tên cho tôi được không? Cháu gái tôi đặt biệt thích cô.” Lão giáo thụ cười cười, đột nhiên đưa ra yêu cầu.
“Đương nhiên rồi ạ.” Vu Nhiễm thoải mái hào phóng đáp ứng.
Chỉ là ký tên thôi, cũng không có việc gì.
Huống chi, người này là thầy của bác sĩ Hoắc.
Vu Nhiễm đeo khẩu trang lên đi ra cửa, Hoắc Chính Phàm xin chỉ thị của giáo thụ lúc sau, đi theo cô ra cửa.
Thấy anh ta đi theo, Vu Nhiễm rất vui.
“Tại sao anh cũng đi ra, giáo sư của anh…” Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng giọng điệu lại không kiềm được sự vui mừng.
Hoắc Chính Phàm mặc áo blouse trắng, đứng ở hành lang không có người, vẻ mặt không có hiện ra biểu tình gì nhìn Vu Nhiễm, nhàn nhạt nói, “Sao cô lại ở đây?”
“Em…” Vu Nhiễm vừa muốn trả lời, Hoắc Chính Phàm liền đánh gãy lời cô, “cô có biết là, bây giờ tôi rất bận, có rất nhiều chuyện đang chờ tôi. Chỗ này là bệnh viện, cô muốn gặp tôi, có thể trực tiếp gọi điện thoại tìm tôi, không cần phải đăng ký, lãnh phí tài nguyên công cộng.”
“Tại vì em sợ làm ảnh hưởng tới công việc của anh…” Vu Nhiễm nói một cách cẩn thận và ngập ngừng.