Dám Chạy Xem!

Chương 32


Đọc truyện Dám Chạy Xem! – Chương 32

Editor: VịtK

[nhìn thấy mà thương: Người này là ai? sẽ không phải là… *Kinh ngạc*] 17.9 vạn likes

[bậc thầy phong tuỷ V: Nếu ai mà quét quà cho tôi tới 30 vạn, tôi sẽ lập tức quỳ xuống kêu ba ba. *đầu chó*] 13.1 vạn likes

[ngôi sao ngày mai: Người này trộm tiền ba mẹ để quét quà cho minh tinh sao, còn muốn sống sao?] 10.2 vạn likes

– —————————–

[mối tình đầu cảu Kỷ Niệm Sơ V: A a a a a a a a a, chị xinh đẹp quá, tình trạng tốt!] 4.5 vạn likes

Nhìn bình luận khen rõ ràng về cô vượt qua 4 vạn, cô có chút kinh ngạc, từ trước tới đây fan hâm mộ của cô toàn bị người khác phun*, hơn nữa bình luận còn nhiều hơn lượt likes. (Phun ở đây có thể hiểu nôm na là bị dis á mọi người, dis một cách rải rác)

cô lại bấm vào trang chủ, nghiêm túc nhìn bài viết, bấm vào tấm hình ở mặt sau hot search.

Là giao diện bình luận của phát sóng trực tiếp, ở trên hiện ra một đợt hoả tiễn phóng về phía trước, còn khoa trương để lại khói ở phía sau.

Id của người kia là: Niệm sơ tâm

cô lại thấy cái id này nữa.

Vu Nhiễm thấy đầu bên kia không có âm thanh gì, cho rằng cô đã cúp, “Này này này? Tiểu yêu tình còn ở đó không?”

Kỷ Niệm Sơ phục hồi lại tinh thần, “Ừ, đây nè.”

không đợi Vu Nhiễm mở miệng, Kỷ Niệm Sơ lại nói, “Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay cậu sao rồi, muốn tớ nhà của tớ không, chúng ta đi ra ngoài chơi, làm chút chuyện gì đó.”

“Tớ, tớ không có việc gì đâu, không cần đâu.” Vu Nhiễm đột nhiên bị cô hỏi vậy, hốc mắt đỏ một vòng, thiếu chút nữa muốn khóc, nhưng đến cuối cùng vẫn mạnh mẽ nhìn xuống, làm bộ không thèm để ý, vân đạm phong khinh. (không ai khác ngoài…)

Kỷ Niệm Sơ nghe ra được, cũng không vạch trần cô, cười nói, “Cậu tới đây đi, tớ nhớ cậu lắm.”

Vu Nhiễm trầm mặc nửa ngày, cuối cùng cũng gật đầu, nói ừ.

Vốn dĩ Kỷ Niệm Sơ muốn đi tìm Bùi Lương Thành, lúc trở về từ Thượng Hải, trong lòng có chút ngứa, muốn gặp anh.


cô đây là bị Bùi Lương Thành trêu chọc tới phát nóng?

Nhưng mà cô nghĩ tới chuyện của Vu Nhiễm, vẫn quyết định làm chuyện này trước.

– ————————–

Vu Nhiễm chuẩn bị ra cửa, đứng ở trước gương to nhìn mình, mang nón chuẩn bị ra cửa, điện thoại liền gọi tới, là Hoắc Chính Phàm.

Trong lòng cô phản xạ có điều kiện là vui vẻ, nhưng sau đó lại mất mát, trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không có nói chuyện qua.

Nếu không phải mỗi ngày vào lúc rời giường, bàn chải đánh răng, hay khăn lông trong phòng tắm đều không có dấu vết đụng qua, cô thậm chí nghĩ mình đang sống một mình, mà người kia, chưa bao giờ tồn tại.

cô do dự thật lâu, rốt cuộc vào thời điểm điện thoại chuẩn bị tự động cắt đứt, thì liền bắt máy, điện thoại được kết nối một hôi, mới truyền tới giọng nói hoảng loạn ở bên kia, “Xin chào, cô là người nhà của bác sĩ Hoắc sao, anh ấy đang xảy ra chuyện, bây giờ cô có thể tới bệnh viện một chuyến không?”

Là giọng của một cô gái, có chút hơi run lên, âm thanh của đầu bên kia rất ồn ào, có cuộc nói chuyện lung tung rối loạn, thậm chí còn có đồ vật bén nhọn ma sát ở nền gạch men sứ lạnh băng phát ra âm thanh chói tai.

Vu Nhiễm dừng một chút, ngực phát đau, tay gắt gao nắm lại, thấp giọng hỏi, “Có chuyện gì?”

“Vừa nãy có một người xưng là ba của bác sĩ Hoác tới bệnh viện gây náo động, bác sĩ Hoắc đánh nhau với hắn, thương thế có chút nghiêm trọng, bây giờ đang ở bệnh viện 3 toà nhà 1 phòng bệnh 1901. Aizz, khôgn nói nữa, nếu có rảnh thì liền tới đây đi.” Giọng nữ ở đầu bên kia nói xong liền vội vàng cắt đứt cuộc gọi, để lại một chuỗi âm thanh.

Vốn dĩ Vu Nhiễm muốn hỏi là, Hoắc Chính Phàm kêu cô gọi điện cho tôi sao, nhưng lời còn chưa hỏi, bên kia cũng vội cúp máy.

Ba anh?

Là người ba mà lần trước ở bãi đổ xe ngầm đánh anh nặng như vậy sao? Cũng không biết xấu hổ tới tìm anh? Hơn nữa không phải khoảng thời gian trước đã đưa cho 100 vạn rồi sao?

Vu Nhiễm không suy nghĩ nhiều, vốn dĩ chuẩn bị đi xuống bãi đỗ xe lái xe đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện Vưu Thi Hoài lần trước còn chưa có kết thúc.

Tuy rằng bây giờ công ty thật chùy đã thả đi lên, mấy tin xấu cũng đã dần bình ổn lại, nhưng bây giờ vẫn là nên bớt khoe khoang một chút cho thoả đáng.

Vội vàng gọi xe, liền đi tới bệnh viện Nam Cẩm.

Vào bệnh viện, dọc đường đi ngửi thấy mùi sát trùng gay mũi, cuối cùng cũng tìm được phòng bệnh, gõ cửa, một lát sau, cũng không có ai đáp lại.

Vu Nhiễm lại gõ cửa lần nữa, ước chừng qua cữo ba bốn phút, bên trong mới truyền tới âm thanh nhàn nhạt, “Mời vào.”


cô đẩy cửa ra, tháo mắt kính râm ra, chỉ thấy Hoắc Chính Phàm đang dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh có nhiều ánh sáng, bức màn được kéo rộng ra, ánh mặt trời chiếu vào, làm sàn nhà ở phòng bệnh hiện ra một tầng vàng.

Ánh sáng chiếu tới góc nghiêng bên mặt hắn, làn da vốn dĩ đã màu trắng nhạt, chiếu vậy làm da anh cơ hồ trở nên trong suốt, hàng mi mỏng và dày rũ xuống, tạo ra một cái bóng dưới mắt.

Bàn tay đang quấn băng gạc thật dày được bó thạch cao với cái bảng, bàn tay khác thì đặt ở trên bàn nhỏ kế dường bệnh, hơi cuộn lại, nhưng trên mặt lại không có một chút máu, môi tái nhợt tới doạ người.

Hoắc Chính Phàm quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Vu Nhiễm, biểu tình nhàn nhạt, giống như cũng không kinh ngạc, “Em đến rồi.”

Vu Nhiễm vốn tức giận vì anh, mấy ngày nay lạnh nhạt không nói gì với cô, trong nội tâm cô đã mắng chết người này, oán hận lâu như vậy, nhưng mà thấy dáng vẻ này của anh, cái gì cũng không nói nên lời.

Chỉ là một câu đơn giản ‘em đến rồi’, liền đủ làm cho cô khóc không thành tiếng.

“Vì cái gì không nói cho em biết.” cô mở miệng, liền không thể nhịn xuống nổi nữa, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, hốc mắt đỏ một vòng trừng hắn.

Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Chính Phàm nhìn chằm chằm cô nửa ngày, rũ mi xuống, không nói gì.

Cảm xúc của Vu Nhiễm hoàn toàn mất khống chế, cô không nhìn bộ dáng trầm mặc của Hoắc Chính Phàm, vẫn luôn là trầm mặc, cái gì cũng không chịu nói cho cô, trước giờ đêu không muốn cùng nhau gánh vác, anh không biết cô sẽ đau lòng sao?

không phải bọn họ đã bên nhau ba năm rồi sao?

Hay là nói, anh cảm thấy mình cái gì cũng không phải, không xứng để nói cho cô biết?

Rốt cuộc cô không khống chế được mình, đau đớn khóc lên, nước mắt ngăn không được chảy xuống, “Nếu ông ta tới tìm anh đòi tiền, anh có thể nói cho em biết, em có tiền! Em cho ổng! Em đã cho ổng một lần, vì sao còn tới tìm anh nữa…”

“Vì sao lại biến mình thành cái dạng này…”

Hoắc Chính Phàm nghe vậy đột nhiên ngồi dậy, bởi vì động tác quá lớn, làm liên luỵ tới miệng vết thương ngay cánh tay, nháy mắt đau đớn đánh úp lại truyền khắp mỗi góc của dây thân kinh.

anh chỉ thoáng nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua một biểu tình nào trên mặt cô, gằn từng chữ một hỏi, “Em đưa tiền cho hắn?”

“Em đưa, hắn nói hắn sẽ đến bệnh viện tìm anh, sẽ huỷ hoại thanh danh của anh, sao em có thể không đưa tiền cho hắn, em không làm…” Vu Nhiễm vừa khóc vừa nói, nói vài câu đôi mắt liền khóc đỏ bừng.


cô còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Chính Phàm cắt lời, anh hướng về phía cô rống to, biểu tình tràn đầy phẫn nộ, “Ai bảo em đưa tiền cho hắn!”

Vu Nhiễm bị anh rống, nửa ngày cũng không phục hồi lại tinh thần, cô ngơ ngác nhìn Hoắc Chính Phàm, trong lúc nhất thời quên mình định nói gì, định làm gì.

Hơn nửa ngày, cô mới tìm về ý thức của mình, không hề tức giận lẩm bẩm nói, “Nhưng em không đưa tiền hắn hắn tới tìm anh thì phải làm sao bây giờ, em có thể làm gì vây giờ, chẳng lẽ chờ hắn tới bệnh viện tìm anh sao…”

“Vậy sao đó thì sao? Nhìn đến kết quả bây giờ thì sao? Chẳng lẽ em cho hắn hắn sẽ không tới tìm tôi sao?”

“Đưa tiền cho loại người như hắn chỉ biết càng ăn càng tham, bây giờ em đưa cho hắn một trăm vạn, lần sau đưa hai trăm vạn, lại lần sau nữa đưa 500 vạn! Em có nhiều tiền như vậy để đưa hắn sao?! Hay là nói em định cung phụng cho cái loại người cặn bã này cả đời?!” Hoắc Chính Phàm lập tức rống lên một tiếng dài, thở không nổi, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

anh nâng một tay xoa giữa chân mày, “Tôi ước gì hắn mau chết, Vu Nhiễm, chuyện của tôi em đừng xen vào nữa.”

Vu Nhiễm đứng sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt sưng đỏ vô hồn, chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, nửa ngày, cô mới nghe thấy Hoắc Chính Phàm nói, “Em đi đi, để tôi yên tĩnh một mình.”

Hoắc Chính Phàm nghiêng đầu qua, không hề nhìn cô, Vu Nhiễm cũng không rời đi, đột nhiên cô đi qua, ở trước giường bệnh ngồi xổm xuống, nắm cổ áo của đồng phục bệnh viện sọc, đưa môi mình dán qua.

Động tác của cô quá mức nhanh, cho nên không cẩn thận đụng trúng cái mũi cao thẳng của anh, làm cô bị đau.

Hoắc Chính Phàm sửng sốt, duỗi tay muốn đẩy cô ra, nhưng một bàn tay bị thương, tay khác căn bản không có sức lực, không đẩy cô ra được.

Vu Nhiễm chỉ dán anh, cho dù anh mím chặt môi lại, cô cũng không buông ra, chỉ nhẹ nhàng liếm. Liếm rồi lại cắn.

Hoắc Chính Phàm đẩy cô cũng không ra, tuỳ ý cô, thân mình cô phát run, khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, trượt đến chóp mũi, cuối cùng dừng ở môi hai người chạm nhau.

anh rất nhanh nếm được hương vị kia, mặn mặn, lạnh lạnh, đáy mắt Hoắc Chính Phàm lướt qua một tia phẫn nộ, há mồm nảy sinh ác độc mà gặm cắn môi cô.

Hàm răng hai người va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thuý, một mùi máu tươi ở môi răng nhanh chóng tản ra.

Vu Nhiễm cũng âm ngoan, cắn bờ môi hắn, hai người như nổi điên gặm nhắm nhau. Cắn, hồi lâu, Hoắc Chính Phàm mới đẩy cô ra.

cô nhìn chằm chằm máu ở cánh môi anh, đỏ tươi ướt át, anh lại một lần nữa nhẹ giọng nói, “Em đi đi.”

Vu Nhiễm xoay người rời đi.

Mới vừa đẩy cửa thì thấy cách đó không xa có một người, đúng là Vưu Thi Hoài đã lâu không gặp, một thân áo blouse trắng, bên trong túi áo còn đựng thẻ làm việc, trên tay cầm bản ghi chép, vừa cúi đầu vừa định đi vào.

Vu Nhiễm trực tiếp đi ngang qua cô, chờ Vưu Thi Hoài ngẩng đầu, thì cô đã đi xa, chỉ thấy được bóng dáng của cô.

Vưu Thi Hoài cắn cánh môi, có chút không cam lòng trừng mắt liếc mắt về phương hướng kia, lại đi vào phòng bệnh lần nữa.

“Bác sĩ Hoắc, anh có khoẻ không?” cô thấp giọng hỏi.


Hoắc Chính Phàm lắc đầu, nghiêng qua một bên lấy khăn giấy lau lau vết máu ngay khoé miệng, cũng không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói, “Có chuyện gì sao?”

“không, chính là…” cô chưa nói xong, đã bị Hoắc Chính Phàm đánh gãy, “Bác sĩ Vưu, không có chuyện gì thì tôi nghỉ ngơi đây, phiền cô xin giấy nghỉ phép giả từ chỗ chủ nhiệm Tiếu.”

anh nói xong, nghiêng ngừoi nằm xuống, đem mình vùi vao trong chăn, toàn thân là bộ dáng cự tuyệt, không cho Vưu Thi Hoài có cơ hội trả lời.

Vưu Thi Hoài nhìn Hoắc Chính Phàm nằm nghiêng thân đi ngủ, đưa lưng về phía mình, không cho mình cơ hội gì nói chuyện, bàn tay gắt gao nắm lấy áo blouse trắng, móng tay ghim vào lòng bàn tay khiến cô đau.

Vu Nhiễm thần hồn phách lạc đi ra khỏi bệnh viện, chậm rãi đi trên đường cái, lang thang không có mục tiêu, duỗi tay tuỳ ý lau máu bên miệng, bất tri bất giác đi tới bên hồ.

Nơi này là chỗ tụ tập sống về đêm, mỗi khi đến tối con phố đèn đuốc sáng trưng đến hừng đông, quán bar, thanh đi, chỗ ăn khuya hay là hội triễn lãm đèn lồng đều có, chẳng qua bây giờ là ban ngày, cửa hàng bên đường đều đóng cửa, lạnh lẽo.

cô đi tới bên cầu, tháo kính râm che nửa khuôn mặt của mình xuống, ghé vào lan can bên cạnh, nhìn chằm chằm mặt hồ tới phát ngốc.

Cách đó không xa có mấy cặp đôi tình nhân đi qua, mỗi một đôi đều rất ngọt ngào, dựa sát vào nhau, tay nắm tay, trên mặt hiện ra nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc.

cô cũng không biết suy nghĩ gì, cũng không biết mình muốn làm gì, mê mang, không biết đi theo ai.

Điện thoại để trong túi đột nhiên rung lên, cô cầm điện thoại bắt máy.

“Cậu đâu, đi đâu rồi? Câu đừng đưa bồ câu tới cho tớ, tớ vẫn luôn ở nhà chờ cậu.” Giọng nói của Kỷ Niệm Sơ lừoi nhác từ bên trong truyền tới.

một trận gió đánh úp trên cầu, gió bên hồ còn có chút lạnh, Vu Nhiễm cầm điện thoại hướng về phía hồ, bị gió thổi không mở mắt ra được, nước mắt ào ạt chảy xuống, lúc há mồm chuẩn bị nói chuyện, đằng sau đột nhiên có người kéo cô ra.

“không cần phải luẩn quẩn trong lòng, có chuyện gì thì có thể từ từ nói, ngàn vạn lần không được coi thường mạng sống của mình…” Giọng của một thiếu niên truyền tới đằng sau lưng cô.

Lúc này Vu Nhiễm cũng lùi lại vài bước, thiếu chút nữa té ngã dưới đất, điện thoại cũng thiếu chút nữa rớt vào hồ nước, cô ổn định lại chính mình sau đó đỡ một bên lang cang, thở hổn hển hai hơi, cố nén xuống xúc động muốn chửi má nó, ngẩng mặt lên đánh giá người này.

Nam sinh lớn lên rất trắng, rất thanh tú sạch sẽ, môi hồng răng trắng, vóc dáng cao lớn, thật gầy, làn da cũng rất trắng, mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xám nhạt, quần jean màu xanh dương, trên chân mang đôi giày bóng rổ AJ* màu trắng, sau lưng đeo ba lô màu đen. (Air Jordan nha mọi người, giày đẹp)

Toàn thân đều là bộ dáng thanh thanh sảng sảng*, khuôn mặt đỏ ửng lên, ánh mắt lúc nhìn thấy cô có chút kinh hỉ, hình như còn có chút thẹn thùng. (gọn gàng, sạch sẽ nguồn: baidu)

Mẹ nó, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sức lực rất mạnh, thiếu chút nữa kéo cô té ngã dứoi đất rồi.

cô vừa muốn nói chuyện, đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói hoảng hốt của Kỷ Niệm Sơ, “Nhiễm Nhiễm? Này? Này?”

“Cậu ở đâu?”

“Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.