Đọc truyện Dám Chạy Xem! – Chương 30
Editor: VịtK
Kỷ Niệm Sơ bị cô hỏi thì phiền phòng, bất đắc dĩ tháo đồ bịt mắt xuống, “Vừa rồi tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Quý Chân nhíu mày, hiển nhiên cũng không tán đồng với câu trả lời của cô, “Bây giờ cô đang đứng ở giai đoạn sự nghiệp đang phát triển, lại có nhiều scandal xung qunah như vậy, chỉ cần cô nói về chuyện yêu đương, khẳng định toàn là tin xấu.”
Bây giờ không phải toàn là tin xấu về tôi sao?” Kỷ Niệm Sơ nhàn nhạt nói.
“Hai chuyện này không giống nhau, huống chi, hai người chúng ta mà yêu đương thì ảnh hưởng lớn biết bao nhiêu, tôi tưởng cô đã rõ rồi, không phải tôi không cho cô nói…” Quý Chân tận tình khuyên bảo cô.
“Tôi đi tìm tiểu Thanh đây.” Kỷ Niệm Sơ có chút phiền, không đợi cô nói hết lời, liền đứng dậy đi ra đằng sau ngồi bên cạnh Lý Linh Thanh.
Lý Linh Thanh thấy Kỷ Niệm Sơ qua đây ngồi, có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi thẳng dậy, “Chị Niệm Sơ, sao chị lại qua đây ngồi.
“Định nói vài lời với em.” cô vỗ vỗ bả vai đang thẳng cứng của Lý Linh Thanh, an ủi nói, “không cần phải khẩn trương như vậy.”
“Em và luật sư Bùi học cùng trường cao trung, vậy luật sư Bùi là loại người như thế nào?” Kỷ Niệm Sơ vừa nói, vừa kéo màn cabin bên cạnh ra, nhìn trời xanh mấy trắng cùng tầng lớp mây mù, khẽ cười hỏi.
cô hình như có chút muốn tìm hiểu về người này, muốn biết về quá khứ của anh.
Lý Linh Thanh cũng nhìn phong cảnh cửa sổ bên ngoài theo cô, thấp giọng nói, “Học trưởng Bùi lúc còn ở cao trung rất nổi tiếng, là một nhân vật rất xuấc sắc, mặc dù lúc anh ta tốt nghiệp em mới học lớp 10 thôi, nhưng cũng có thể nghe được người khác đánh giá và nói về anh ấy.”
Kỷ Niệm Sơ càng nghe càng thấy hứng thú, nhướng mày, “nói chị nghe một chút.”
“anh ta rất xuất sắc, cũng rất ưu tú, thành tích học tập cũng rất cao.” Lý Linh Thanh suy nghĩ nửa ngày, mới nói một câu, “Thời gian cũng đã lâu rồi, em cũng không nhớ rõ nữa.”
“Vậy có rất nhiều cô gái trong trường theo đuổi anh ta sao, rất được nhiều người thích?”
Lý Linh Thanh sửng sốt, sau đó thấp giọng ừ một tiếng.
Kỷ Niệm Sơ nghe vậy nhìn qua cô, trong mắt càng thêm hứng thú dạt dào, “Vậy đã có người từng theo đuổi thành công rồi sao?”
Qua thật lâu, Lý Linh Thanh mới thấp giọng trả lời, “Dạ, có.”
Tác giả có lời muốn nói: Từ đầu tới cuối ngoại trừ Niệm Sơ thì luật sư Bùi không có bất luận kẻ nào a. cô gái truy đuổi hắn thành công đố mọi người biết đó là ai. Hôm nay là ngày hội thuộc về các cô gái chúng ta! Hy vọng mọi người có thể sống theo ý mình muốn. Hôm nay tôi sẽ phát bao lì xì cho mọi người. Coi như quà của ngày hôi. Moah moah. yêu mọi người.
Hoạt động lớn ở sân tại lầu một của công ty Trung Ngân ở Thượng Hải
Lần này tới Thượng Hải để tuyên truyền bộ phim, đồng thời cũng phát sóng trực tiếp hiện trường trên mạng.
Kỷ Niệm Sơ cùng những người diễn viên chính cùng nhau đứng trên chiếc bàn tạm thời nơi mà nhân viên công tác dựng lên, cô mặc một lễ phục màu đen, má tóc dài uốn xoan, lộ ra đường cong duyên dáng ở sống lưng, eo tinh tế nhìn không sót một chút gì.
Lớp trang điểm trên mặt cũng không đậm, nhưng rất tinh xảo, mang theo mỉm cười lạnh nhạt và xa cách, đèn trên đầu chiếu xuống màu vàng ấm áp, đem khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô càng thêm câu người.
Xung quanh đã chật cứng người từ trong ra ngoài, các phóng viên truyền thông vây kính bên ngoài bên trong tầng ba, cách fan vây quanh tầng hai, tầng ba, tầng bốn, sôi nổi cầm tiếp ứng bài, thét chói tai, tiếng hoan hô vang khắp cả toà nhà.
Nữ chính là Hướng Nhã Yên cùng Thân Vĩ trong bộ phim ‘Sinh Tử không Gian’, đã là tiền bối sớm xuất đạo trong giới điện ảnh.
Tuy Thân Vi đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lớn lên cũng không tệ, fans vẫn như cũ không ít đi chút nào, hơn nữa phía trước có phòng bán vé so cao tác phẩm lót nền, tuyên truyền sẽ không khí nhuộm đẫm cũng rất là không tồi.
thật ra Kỷ Niệm Sơ căn bản không nghĩ sẽ ăn mặc kiểu vậy, nhưng Quý Chân nói cái gì cũng làm nàng lần này xoát mặt nhất định phải kinh diễm.
Ừ… Nhưng so với nữ phụ Y Dao, cô hẳn là tương đối bảo thủ…
Y Dao là một người có đoạn lịch sử có chút xấu, đã từng là một nữ diễn viên có con đường cực kỳ thành công, bởi vì thời trẻ đã từng đi ăn trộm. cô lâm vào đường cùng vì trốn thuế và gian lận, có một đoạn thời gian dài không có quay phim, người xem cũng không mua vé nữa, cho nên cũng chỉ có thể đóng một vài vai phụ mà thôi.
cô mặc chiếc vày dài màu trắng xẻ cổ chữ V sâu, hở một mảng lớn trước ngực, thậm chí có thể nhìn thấy cả miếng dán ngực bên trong, lộ ra phong cảnh đường sự nghiệp đáng tự hào, lớp trang điểm trên mặt vừa tinh xảo vừa đậm, khiến cô thoạt nhìn yêu diễm cực kỳ.
Người chủ trì phỏng vấn nữ chính và nam chính xong, sau đó trực tiếp vòng qua Y Dao đi đến trước mặt Kỷ Niệm Sơ, trên mặt mang theo nụ cười hoà ái thân thiết, “Tất cả mọi người thấy được biểu hiện vô cùng ưu tú của cô trong bộ lần này, mọi ngừoi hưởng ứng rất đông, Niệm Sơ có lời gì muốn gửi tới chúng tôi hoặc các fans không?”
“Cảm ơn đoàn làm phim, còn đạo diễn, cảm ơn mọi người, còn các fan, lời thì không nên nói nhiều, tôi chờ mọi người ở rạp chiếu phim.” Kỷ Niệm Sơ cũng không nói nhiều, nói xong liền cong khoé miệng, hướng về phía mọi người cười, duỗi tay che ngực lại, rồi cuí đầu chào mọi người.
Người chủ trì phỏng vấn Kỷ Niệm Sơ xong, lúc này mới đem micro đưa cho Y Dao, cô có chút xấu hổ cười cười, cầm lấy micro bắt đầu đọc diễn văn.
– ————————
Văn phòng luật sư Phong Hằng
Bùi Lương Thành đang ngồi ở văn phòng, con ngươi rũ xuống nhìn cô gái trên điện thoại, không khí ở hiện trường thật sinh động, xung quanh đều là tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô, nhưng dường như cái gì anh cũng không nghe thấy, trong mắt chỉ có người kia.
Phát sóng trực tiếp có rất nhiều người, đã đạt lên tới 407 vạn người, làn đạn quét bay rất nhanh, phía dứoi không ngừng có người quét quà.
[nhớ mãi không quên: nói gì thì nói, tuy kỹ thuật diễn xuất của Kỷ Niệm Sơ không được tốt lắm, nhưng nhan sắc của cô ta khiến tôi phải phục. +12]
[xuống nuí: Gửi Hướng Nhã Yên 999 đoá hoa hồng.]
[vợ nhỏ của Cố Sâm:không sai, đặc biệt lúc cô vừa cười, thật là. +3]
[tôi yêu Hướng Nhã Yên: Kỳ thật có cảm giác kỹ thuật diễn xuất lần này đã tăng lên rất nhiều. +7]
[bà chủ họ Cố: Váy của Kỷ Niệm Sơ thật đẹp.]
[người đàn ông tên Thân Vi có mị lực đẹp lão: Ai da, các người không cần thiết phải thảo luận về Kỷ Niệm Sơ, cô lại không phải đóng vai chính, chỉ là vai nữ thứ ba mà thôi.]
[Niệm Sơ Tâm: Tặng Kỷ Niệm Sơ 9999 đoá hoa hồng.]
[Niệm Sơ Tâm: Phóng một trận hoả tiễn tới Kỷ Niệm Sơ.]
[Niệm Sơ Tâm: Gửi Kỷ Niệm Sơ một dàn máy bay trực thăng.]
[Niệm Sơ Tâm: Phóng hai mươi cung tên hoả tiễn cho Kỷ Niệm Sơ.]
[gió thổi tới khi: Mẹ kiếp, ngừoi này là ai, có tiền như vậy.]
[gió nổi lên: một trận hoả tiễn là bằng 1 vạn, người này điên rồi sao?]
[cầu chuỳ được chuỳ: Mau lại đây xem, ở đây có đại gia.]
[phải có ước mơ: Đây là ncf* của Kỷ Niệm Sơ à, bằng hữu này, không thể động tới tiền của ba mẹ nha, cẩn thận lúc về nhà cái mông bị đánh đến nở hoa. *mỉm cười*] (ncf là viết tắt của chẽ net cash flow, còn lại mị chả hiểu gì mị dở về tiền bạc lắm)
[trẻ em thiểu năng trí tuệ sung sướng hơn nhiều: 6666666666666666666]
Quét quà xong nhìn chằm chằm màn hình hồi lâucũng không nói gì, tiếng đập cửa bên ngoài truyền đến, anh giương mắt nhìn thoáng qua, “Mời vào.”
“Luật sư Bùi, có người tìm anh ở ngoài.” Mặc dù trợ lý tiểu Khương chưa vào cửa, chỉ đứng ở cửa, nhưng từ xa anh vẫn thấy được điện thoại Bùi Lương Thành đang ở giao diện phát sóng trực tiếp.
Trong lòng lập tức sợ hãi, mẹ kiếp, anh không nhìn lầm chứ? Luật sư Bùi cư nhiên đang xem phát sóng trực tiếp, hình như là nữ nhân vật đang tuyên truyền?
Cái gì mà thần tiên nữ chính tuyên truyền, cư nhiên có thể làm luật sư Bùi luôn luôn lạnh nhạt tránh ở văn phòng xem phát sóng?
Trong lòng tiểu Khưong sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn là biểu hiện thập phần trấng định, vân đạm phong khinh, nhìn không ra có cái gì bất thường.
Đôi mắt Bùi Lương Thành hơi nâng lên, nhìn lướt qua ngoài cửa, hỏi, “Ai?”
Tiểu Khương có chút khó xử, muốn nói rồi lại thôi, “nói là… nói là… mẹ của anh.”
Nháy mắt biểu tình của Bùi Lương Thành lạnh xuống, “đã biết, tôi đi ra liền.”
Trợ lý trộm liếc mắt đánh giá biểu tình của Bùi Lương Thành một cái, gật đầu, xoau người rời đi, lúc đi còn nhân tiện đóng cửa cho hắn.
“Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiiếp, có tin tức động trời.” Tiểu Khương nhanh chóng chạy tới phòng giải khát, dứoi chân như được tiếp sức gió.
“Chuyện gì? Nhà cậu cháy à?” Ngô Phỉ Phỉ ở trước quầy trừng mắt liếc mắt một cái,, vừa khuấy ly cà phê trong tày, vừa chống cầm lẩm bẩm nói, “không biết lần này có đậu không. Cuộc thi luật pháp này có thể tôi không đậu đậu được.”
Em Thất này, lần này thật sự là tin tức lớn, luật sư Bùi của chúng ta thanh tâm quả dục, cư nhiên ở trong văn phòng xem phát sóng trực tiếp!” TIểu Khương vừa nói vừa thở dốc, nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, “Là một nhân vật nữ chính đang tuyên truyền!”
Phòng giải khát yên tĩnh nửa ngày, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không ai hé rắng.
“Hahahahahahahaha!” Trợ lý luật sư tiểu Tằng là người đầu tiên phát ra tiếng cừoi ầm lên.
Những ngừoi này không những không lộ ra biểu tình thương tâm như dự kiến của tiểu Khương, ngược lại còn ẩn ẩn hưng phấn, “Rốt cuộc luật sư Bùi cũng hạ phàm rồi sao, thật tốt quá.”
“Ông trời phù hộ, làm hơn cho hắn nhanh chóng nói chuyện yêu đương đi, như vậy chúng ta không cần phải tăng ca mỗi ngày, cứu đồng bào chúng ta ra khỏi khổ cực…”
Tiểu Khương:…
Sao lại khác với những gì anh tưởng tượng thế…
– ——————-
Phòng nghỉ của văn phòng luật sư Phong Hằng, một người phụ nữ nhìn không sai biệt lắm hơn ba mươi tuổi gần 40 đang ngồi trên sô pha, cúi đầu lười biếng nhìn móng tay tinh xảo của mình.
Người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt, lớp trang điểm trên mặt tinh xảo, toàn thân mặc bộ đồ sướn xám đặt làm thủ công theo yêu cầu màu trắng, nguyên liệu tốt nhất ở đèn dây tóc tản ra ánh sáng mềm mại, ở mặt trên thiêu hoa văn tinh xảo lại phức tạp, chiếu sáng rực rỡ lung linh.
không thể không nói, bộ sườn xám này mặt lên người bà làm đường cong miêu tả vô cùng rõ ràng, thoạt nhìn cực kỳ quý phái.
Tiểu Khưong đẩy cửa ra, đem một ly trà đưa tới trước mặt bà, “Từ phu nhân, thật xin lỗi, luật sư Bùi nói ngài chờ một chút, hắn sẽ tới liền.”
Người đàn bà khẽ cừoi một tiếng, không ngoài ý muốn chút nào, cũng không ngẩng đầu dậy, “đã biết.”
Bùi Lương Thành ngồi ở trong văn phòng, móc điện thoiaj ra gọi điện, giọng điệu nhàn nhạt, “Bảo vệ tốt Niệm Sơ, đừng để bất cứ ai của Bùi gia tiếp xúc được cô, biết không?”
“Vâng ạ, tôi biết rồi.” Đầu bên kia truyền tới một giọng nam, giọng điệu cực kỳ tôn tính.
anh cúp điện thoại, không nói một lời mở cửa đi ra ngoài.
Từ TỊch Uyển nhìn ly trà đã lạnh trước mặt, lại không có một tia tức giận, thậm chí còn lộ ra nụ cừoi ý vị thâm trường.
Đột nhiên, ‘lạch cạch’, cửa phòng nghỉ được đẩy ra từ bên ngoài, Từ Tịch Uyển ngẩng đầu nhìn đứa con không thấy nhiều năm liền xuất hiện ở trước mặt bà.
Bà nhướng đôi mày thanh tú lên, đứng dậy, “Mẹ còn tưởng con sẽ không tới.”
“Chuyện gì?” Bùi Lương Thành chậm rãi đi vào, giọng điệu bình tĩnh.
“không có chuyện gì thì mẹ không gặp được con sao?” Con ở nước ngoài chờ bốn năm, thật vất vả mới trở về, cũng không ghé thăm mẹ con.” Từ Tịch Uyển nhàn nhạt nói.
Bùi Lương Thành cũng không trả lời bà, ngồi ở một bên sô pha.
“Mẹ thấy con làm luật sư cũng không tệ lắm, thanh danh của con cũng đánh nhau rồi, mỗi lần kiện thì một lần thắng, sao vậy, không tính quay về Bùi gia?” Bà cũng không thèm để ý sự lạnh nhạt của hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nhẹ hỏi.
“không biết.” Lần này Bùi Lương Thành trả lời rất nhanh, nhưng giọng điệu rất lạnh nhạt, Từ Tịch Uyển đối với câu trả lời của hắn cũng không ngoài ý muốn, lại làm ra vẻ mặt đáng thương, có chút khổ sở, “Sao con lại đối xử với mẹ lạnh nhạt như vậy.”
Rốt cuộc Bùi Lương Thành cũng quay đầu nhìn bà, mặt không có biểu tình gì, “Rốt cuộc bà muốn nói gì? Bùi Phong kêu bà tới đây để nói những lời này với tôi à?”
Từ Tịch Uyển thấy bộ dạng này của hắn, mắt trợn trắng, “Được, tôi cùng anh nói chính sự, nhưng tôi cũng không phải do ba anh phái tới, tình huống của tôi và ba chắc anh cũng đã biết, hai ngừoi chúng người nào chơi theo ý của người nấy, không can thiệp gì với nhau.”
“Ừ.”
“anh với tiểu tử Lục gia sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Bà hỏi.
“không có gì, chỉ nhìn thấy hắn khó chịu, thì đánh thôi.” anh nhẹ nhàng bâng quơ nói. (Thích thì đánh)
Từ Tịch Uyển bị câu trả lời này làm nghẹn, lý do này thật là… Lời nói tới miệng rồi bị nghẹn sửa lại câu, “Thế nhưng tôi nghe nói, anh vì một đứa con gái mà đánh nhau?”