Đọc truyện Dám Chạy Xem! – Chương 20
Editor: VịtK
Trong rạp chiếu phim vang lên âm thanh của bộ phim, Kỷ Niệm Sơ cũng không có sử dụng lồng tiếng, mà là dùng giọng thật, bình thường nghe giọng nói này có cảm giác lười biếng đến cực điểm, giờ phút này ở trên màn hình lớn nghe có vẻ đáng sợ hơn nhiều.
Kỷ Niệm Sơ còn chưa kịp quay đầu nhìn màn hình, Bùi Lương Thành ở bên cạnh đột nhiên quay đầu lại, bốn mắt của hai người chạm nhau, ngọn lửa như bùng lên. Bị bắt gặp ánh mắt của anh, cô vội vàng chột dạ thu hồi tầm mắt lại, Bùi Lương Thành giống như cũng không tính bỏ qua cho cô.
anh dựa lại gần cô, ở bên tai cô thấp giọng cười, giọng nói trầm thấp chậm rãi lọt vào tai cô “Nhìn lén tôi?”
Mặt của Kỷ Niệm Sơ thoáng cái đỏ lên, vội vàng quay đi, không nhìn anh.
Bùi Lương Thành nhàn nhạt nhìn màn hình lớn của Kỷ Niệm Sơ, Chúc Vi thật đẹp, đẹp tới mức làm cho tất cả mọi người vì cô mà động tâm.
Nhưng cô ấy cũng thật đáng thương, khi cô phát hiện mình có tình cảm với khác thường với ngoại tộc Lâm Khắc, trong lòng dần dần vui mừng. cô cảm thấy Lâm Khắc không giống với những người khác, cô trở thành một cô con gái nhỏ e lệ, khát vọng anh đến.
Lại không biết rằng Lâm Khắc đang hun nóng tình cảm với một người phụ nữ khác, tình cảm của hai người dần dầng tăng lên, ngày qua ngày, Chúc Vi ở bên trong càng trông chờ Lâm Khắc đến, nhưng cô phát hiện, Lâm Khắc sẽ không bao giờ đến.
Mà lúc này Lâm Khắc cũng phát hiện, thân thể của mình ngày càng biến hoá, hắn do dự, không biết nên làm gì.
Lâm Khắc nghĩ rằng về sau, quyết định đi vào một lần cuối cùng, giải quyết chuyện đã xảy ra cho tốt, sau đó liền nghe lời nữ chính, không bao giờ đi nữa.
Vào lần cuối cùng hắn tiến vào cánh cửa, Chúc Vi thấy hắn rốt cuộc đã tới, phi thường cao hứng, nhưng đồng thời cô cũng phát hiện, Lâm Khắc trở nên khác, luôn trầm mặc với cô, một câu cũng không nói, không giống như lần gặp mặt nhiệt tình lần đầu tiên với cô.
cô miễn cưỡng buột chính mình lộ ra vui vẻ, cười hỏi hắn, “Tại sao lâu như vậy anh cũng không đến chơi với em?”
Lâm Khắc do dự, trên mặt tràn đầy áy náy, “Chúc Vi, về sau, anh sẽ không đến nữa, đây là lần cuối cùng anh đến đây…”
Kỳ thật Chúc Vi đã sớm có dự cảm, đôi tay gắt gao giao nhau, giọng điệu cũng thấp xuống, “thật ra em biết rồi.”
“Em biết anh sẽ không đến nữa.” Nửa ngày sau, cô lặp lại một lần nữa.
thật sự Lâm Khắc không đành lòng nói ra lời tàn nhẫn với cô gái trước mặt này, môi run rẩy, nửa ngày, anh mới nói, “Em với anh chung quy cũng không phải người cùng một thế giới, anh không thích hợp để ở đây.”
Chúc Vi nghe xong giật mình, hình như có chút không hiểu, sau đó lộ ra một nụ cười kỳ quái, lẩm bẩm tự nói, “Nhưng không phải đồ vật ở đây mang lại lợi ích cho anh sao? Đồ vật ở đây không phải cũng mang khoái cảm đến cho anh sao? Vì cái gì tại sao lại không tới, là do đồ vật ở đây không thoả mãn được anh sao?”
cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, không đợi Lâm Khắc trả lời, lại mở to hai mắt, nhìn hắn rồi vội vàng nói, “Có phải hay không bởi vì anh không phải người của thế giới này, cho nên mới sợ phải đến đây? không sao cả, em có cách.”
“Cách gì?” Lâm Khắc sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ nói vậy.
“Rất đợn giản, anh biết thành người giống em là được rồi.” Chúc Vi cười, cô cười trước sau đều ngọt như vậy, nhưng giờ phút này Lâm Khắc thoạt nhìn phá lệ sợ hãi.
Lâm Khắc lui về phía sau hai bước, “Em…em muốn giết anh?”
“Đúng vậy.” Chúc Vi gật đầu, vẻ mặt hiển nhiên nhìn anh, “không giết anh, sao anh có thể ở lại được? Giết anh, anh vĩnh viễn đều có thể ở lại đây được, sẽ không bao giờ đi đâu được, anh là của em.”
Lâm Khắc bắt đầu tuyệt vọng, anh vừa lui về sau vừa hối hận, “anh dựa vào đồ vật ở đây để đạt được lợi ích ở bên ngoài, anh biết mình sai rồi, mỗi ngày đều cầu nguyện cùng sám hối. anh cũng đã bị trừng phạt, tới đây chỉ muốn giải quyết hậu quả cho tốt, cùng em nói lời cáo biệt…”
Chúc Vi từng bước từng bước đi về phía hắn, biểu tình trên mặt thay đổi thất thường, vào thời điểm chuẩn bị xuống tay, nữ chính bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt lập tức tối sầm lại khi nhìn thấy Chúc Vi.
Hai người bắt đầu đánh nhau, thừa dịp lúc Chúc Vi không chú ý, vòng về phía đằng sau cô, trực tiếp cho cô một dao, một dao này đâm xuyên qua người cô.
Chúc Vi ngã xuống, nữ chính lập tức nâng nam chính dậy, “Sao lại thế này? Em bảo anh đừng tới nữa, anh một hai phải tới, em thấy anh lâu như vậy còn chưa trở về, đi tìm anh khắp nhà rồi mới tiến vào cánh cửa kia.”
Lâm Khắc hỏi, “Kế tiếp làm sao chúng ta có thể đi ra ngoài?”
Nữ chính cười cười, đi tới trước mắt Chúc Vi, kéo vòng cổ trước ngực cô ấy xuống, ném cho nam chính, “Đây là tinh thạch của cô ấy, có thể mang chúng ta ra ngoài được.”
Thân thể của Chúc Vi không còn xà đơn chậm rãi cứng đờ lại, cả người trắng bệch phát tím, Lâm Khắc phát hiện, biểu tình Chúc Vi rất kỳ qúai, vừa hy vọng lại vừa tuyệt vọng.
cô giống như đang cười, vừa lại không giống cười, gắt gao nắm thứ gì đó trong tay, anh đi lên trước, dùng sức bẻ tay cô ra, cô lại nắm rất chặt, như thể không tài nào mở ra được.
Khi thi thể của cô rời khỏi tinh thạch thì bắt đầu hư thối, hoá thành tro bụi, Lâm Khắc mới từ từ phát hiện ra đồ vật trong tay cô, là một cái mặt dây chuyền không có gì đặc biệt.
Đây là mặt dây chuyền lần thứ hai hắn đi vào thế giới này đưa cho cô, chỉ là món trang sức nhỏ.
Nhưng cô lại nắm lâu như vậy, hắn còn tưởng rằng đó là một đồ vật quý giá gì.
Lâm Khắc trầm mặt thật lâu, cuối cùng vào lúc nữ chính thúc giục hắn lần nữa hắn mới theo cô cùng nhau trở về.
Nam nữ chính cuối cùng cũng trở về thế giới bên kia, Lâm Khắc bước vào cửa lập tức bị không gian phản ứng dữ dội, lập tức già đi rất nhiều, thân thể cũng không còn hoạt động tốt như trước được.
Nhưng nữ chính cũng không ghét bỏ hắn, cùng hắn kết hôn, hai người hạnh phúc cùng nhau sinh hoạt. hắn viết xuống những gì mình đã trải qua, bằng cách này hắn thông báo cho mọi người biết rằng không nên yêu cầu những lợi ích bất hợp pháp, sau khi sách được xuất bản ra thị trường, được hoan nghênh, cuối cùng trở thành một nhà văn nổi tiếng. (Cốt truyện củ chuối thiệt)
Sau khi kết thúc phim, mọi người trong rạp rời đi không chênh lệch lắm, Bùi Lương Thành che chở cho Kỷ Niệm Sơ để cô đi ra ngoài, cô cười hỏi hắn, “Thế nào?”
Bùi Lương Thành gật đầu, nghiêm túc trả lời, “cô diễn tốt lắm.”
“thật vâỵ sao, không an ủi tôi sao?” Người Kỷ Niệm Sơ có chút nóng, lúc nãy ở trong rạp chiếu phim có chút ngột ngạt, vừa cười vừa móc khăn giấy ra, đem nón nhấc lên một chút, xoa mồ hồi trên trán.
Bùi Lương Thành gật đầu, “Đương nhiên không phải, biểu cảm của cô, còn có lời kịch bản đều tiến bộ rất nhiều.”
Kỷ Niệm Sơ nghe vậy cười với anh, quả nhiên anh ta rất hiểu rõ về mình, nếu không xem qua nhiều tác phẩm của mình, sao có thể nói được như vậy.
Hai người vừa đi vừa nói, liền nghe thấy có người nghị luận ở phía sau, là giọng của một cô gái trẻ, “Aizz, mày có cảm thấy phim hay không?”
“Cũng có, bất quá, lần này Kỷ Niệm Sơ diễn cũng không tệ lắm, nhưng mà tao vẫn cảm thấy cô ấy là một cái bình hoa.” một giọng nói khác trả lời rất nhanh.
“Đúng vậy, tao cũng cảm thấy vậy, nhưng lần này rõ ràng cô ấy phát huy cũng khá tốt, đặc biệt là cái cảnh lúc mà muốn giết nam chính kia để cho hắn ở lại, biểu cảm của khuôn mặt kia, quả thực rất tuyệt.” Hai cô gái vừa nói vừa đi thoáng qua Kỷ Niệm Sơ và Bùi Lương Thành, chốc lát sau liền đi xa.
Kỷ Niệm Sơ có chút ngoài ý muốn nhướng mày, cô cũng không phải là chính quy xuất thân, cho nên loại diễn xuất này kỳ thật cô cũng không am hiểu lắm. Mặc kệ lần trước diễn xuất đều bị mắng rối tinh rối mù, hắc hồng hắc hồng, không nghĩ tới bộ phim này cư nhiên không bị mắng?
– ————
Lương Trừ và Lục Lê cũng đã xem xong phim, từ phòng chiếu phim đi ra, Lục Lê còn đang suy nghĩ tới người phụ nữ vừa rồi ở toilet, phim chiếu cái gì một chút cũng không biết.
Bây giờ trong lòng Lương Trừ càng lúc càng loạn, cũng không biết phim chiếu gì.
Bây giờ cô rất vất vả mới có chuyển biến tốt, dựa vào Cảnh Phí coi như mới miễn cưỡng có chỗ đứng trong vòng, bây giờ những gì cô có được đều là nhờ Cảnh Phí, chỉ cần hắn muốn thu hồi lại, thì đó là chuyện của hắn.
Nếu người vừa rồi ở toilet thật sự là Kỷ Niệm Sơ, cô phải làm sao bây giờ… không thể bởi vì cô ta, tất cả mọi thứ bây giờ mình có được đều phải mất.
một khi Cảnh Phí biết được, cô xong luôn.
Hoàn Vũ, Thiên Tin…
cô quay đầu, nâng lên một nụ cười, nhìn Lục Lê rồi thấp giọng nói, “Lục thiếu, muốn mời tôi ăn một bữa cơm không?” (??)
Giọng điệu cô rất thấp, giọng nói rất nhỏ, mềm mại, cô biết Lục Lê sẽ thích vậy, cho nên mới dùng chút thủ đoạn để câu được anh.
Lục Lê cười như không cười nhìn cô, duỗi tay ôm eo cô, “Như thế nào? hiện tại không sợ bị người khác biết?”
“Sao có thể được, cùng Lục thiếu ở bên nhau em vui còn không kịp.” Giọng điệu cô thật ôn nhu, cười nhìn hắn.
“Phải không? Đáng tiếc là bây giờ anh đối với em không còn hứng thú nữa.” Lục Lê thay đổi sắc mặt cực nhanh, móc ra khăn tay tinh tế lau tay, nhàn nhạt nói, “Lương Trừ, đừng cho là tôi không biết cô đang suy nghĩ cái gì, lúc thì cái này lúc thì cái kia, tôi nói rồi, tôi ghét những người phụ nữ tự cho mình thông minh.”
Lương Trừ sửng sốt, nhìn hắn giống như chuẩn bị đi, theo bản năng giữ lại, giữ chặt ống tay áo của hắn. “Lục thiếu, anh…”
“Chờ tôi liên lạc lại với cô.” Lục Lê không chút để ý giọng điệu của mình, nói xong, gạt cô ra, lại dùng khăn tay mới vừa lau tay xong lau ống tay áo bị cô chạm qua, đem khăn tay tuỳ tay ném tay cô, xoay người rời đi, để Lương Trừ đứng một mình tại chỗ.
Lương Trừ gần như phát điên với sự vũ nhục của hắn, hắn nghĩ cô là cái gì? Rác rưởi sao, ngại cô chạm qua ống tay áo của hắn dơ sao, có bản lĩnh thì đừng ở WC mà làm chuyện đó. cô?
cô chưa ra khỏi rạp chiếu liền đem khăn tay của hắn hung hăng xé thành từng mảnh nhỏ, Lương Trừ tìm một quán cà phê ngồi xuống, muốn uống ly trà, ép chính mình bình tĩnh lại, lại ngồi một hồi lâu, mới móc điện thoại ra gọi điện thoại cho Cảnh Phí.
*
Thứ sáu, Vu Nhiễm mới vừa chụp quảng cáo xong, ở phòng thay đồ chuẩn bị thay quần áo để về nhà, lại nghĩ tới bộ phim lúc buổi sáng mình xem, liền gọi điện cho Kỷ NIệm Sơ.
“Tiểu yêu tinh, đang làm gì đó?” cô hỏi.
“đang ở trên ban công phơi nắng.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói lười biếng lại thờ ơ lạnh lùng của Kỷ Niệm Sơ, giống như là rất thích ý.
“Chó má, đã vài tiếng rồi, cậu còn phơi nắng, mặt trời đều đã xuống núi.” Vu Nhiễm không chút lưu tình mà vạch trần cô.
Kỷ Niệm Sơ mới pha cà phê đổ vô ly ở trên cái bàn nhỏ ngay ban công, nhấp một chút, ngồi ở trên ghế lắc lư đôi chân thon dài, “Tớ đi phơi hoàng hôn không được sao? Nhiễm Nhiễm, đôi khi cậu lưu manh như vậy làm tớ hoài nghi đến tột cùng tại sao cậu có thể là một ảnh hậu nổi tiếng được, dùng tiền mua hả?”
Vu Nhiễm vừa tức vừa cười, “Cậu cho tớ tiền để mua sao?”
không đợi Kỷ Niệm Sơ mở miệng, cô lại mở miệng nói, “Lần này cậu diễn rất không tồi, phản hồi cũng rất tốt, khó tin được nha.” Vu Nhiễm đem điện thoại đặt ở một bên, bấm loa ngoài, vừa thay quần áo vừa gọi điện cho cô.
Kỷ Niệm Sơ ừ một tiếng, cũng không quá để ý, trái lại hỏi cô, “Bác sĩ Hoắc còn ổn chứ?”
Vu Nhiễm trợn trắng mắt, “Tốt, thật sự rất tốt.”
cô vừa nói liền thấy điện thoại loé lên một chút, dư quang tuỳ ý liếc mắt một cái, nhìn thông báo mới của WeChat, thông báo kia làm lòng cô đột nhiên chấn động, thiếu chút nữa trượt chân trên sàn nhà, “Sơ, tớ không nói chuyện với câu nữa, bác sĩ Hoắc nhà tớ tìm tớ, chào.”
Cúp xong, cơ hồ là mặc quần áo xong xuôi hết, sau đó bấm vào thông báo của We Chat.
[Bác sĩ Hoắc cực soái: Công việc xong chưa?]
Vu Nhiễm vội vàng trả lời WeChat, [pink: Mới vừa xong, anh đâu, tan tầm rồi sao?]
[Bác sĩ Hoắc cực soái: Ừ.]
Gì đây, ừ, là có ý gì? Là kêu mình đi tìm hắn sao? Vu Nhiễm thay quần áo xong, ở trong lòng cân nhắc, đi đến trước cửa sổ nhìn sắc trời dần tối, đã muộn rồi.
Trong lúc cô còn đang rối rắm làm sao để trả lời tin nhắn, Hoắc Chính Phàm lại gửi cho cô thêm một cái tin nhắn nữa.
[Bác sĩ Hoắc cực soái: Sao đột nhiên không nhắn nữa?]
Mẹ kiếp aaaaaa, bác sĩ Hoắc hôm nay cư nhiên chủ động như vậy!
cô lập tức ôm điện thoại a một lúc, lập tức trả lời tin nhắn, [pink: Vừa mới thay quần áo xong, không kịp nhìn.]
[Bác sĩ Hoắc cực soái: Tôi đến quán bar ở Kim Tôn cùng với đồng nghiệp, em tiện thì tới đây một chuyến không?]
Tiện! Sao không tiện được, Vu Nhiễm chỉ do dự trong nháy mắt, lập tức liền đáp ứng, luống cuống tay chân trả lời tin nhắn, [pink: Được, vậy anh chờ em.]
Đầu bên kia cũng không còn tin nhắn gì, Vu Nhiễm trong lòng ngọt giống như mật ong, bác sĩ Hoắc cư nhiên muốn mang cô đi gặp đồng nghiệp? Này tuyệt đối có thể xem như là sự phát triển đột ngột, quả thật cô rất vui.
Lần đầu tiên gặp đồng nghiệp của bác sĩ Hoắc, có thể mặc đồ giống như là bình thường được sao, hay là ít khoe lại một chút thì tốt hơn?
Vu Nhiễm vừa nghĩ vừa tìm quần áo, ở trong phòng thay quần áo một lúc lâu mới ra khỏi cửa.
Người quản lí Dụ Giai Vân đã ở cửa chờ cô hồi lâu, thấy cô rốt cuộc cũng đi ra lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, “cô cũng tính đi ra à, tôi ở cửa chờ cô cả buổi, sếp nói hôm nay dẫn cô đi làm quen với một vài đạo diễn một chút, chúng ta bây giờ liền qua đó đi.”
Nụ cười trên mặt Vu Nhiễm còn chưa kịp thu hồi, lập tức cứng lại, “Bây giờ?”
“Đúng vậy.” Dụ Giai Vân vừa nói vừa đi về phía trước, đi hai bước mới phát hiện Vu Nhiễm còn chưa đuổi kịp, có chút khó hiểu quay lại, “Sao vậy?”
“Rất quan trọng sao?” Vu Nhiễm hỏi.
Dụ Giai Vân đỡ trán, “Vô nghĩa, đây là đạo diễn lớn của thế giới, cô cảm thấy quan trọng sao? Đây là chìa khoá để quyết định xem cô có thể đi ra ngoài thế giới được không.”
Vu Nhiễm nghe xong trong lòng càng thêm khó xử, cô đương nhiên biết nó rất quan trọng, nhưng mà bác sĩ Hoắc cũng rất quan trọng. Hai người ở bên nhau ba năm, thật vất vả bởi vì chuyện lần trước mới thoáng mở ra nội tâm của mình, rốt cuộc như vậy mới có chút tiến triển, hai chuyện này không giống nhau.