Dám Câu Nương Ta Cút Ngay

Chương 71: Mưa Gió Xâm Nhập


Bạn đang đọc Dám Câu Nương Ta Cút Ngay: Chương 71: Mưa Gió Xâm Nhập

Từ sau khi phát hiện ra sự tồn tại của bé cưng trong bụng, Lạc Duyệt vốn muốn có một cuộc sống khoái hoạt, bất quá, ý tưởng này đã bị thất bại hoàn toàn. Tiểu nha đầu Thanh Tâm này, tay luôn lăm lăm cầm chổi lông gà, cả ngày lải nhải nàng không được làm thế này, không được làm thế kia, thật sự là đáng ghét ! Càng quá đáng hơn, Lạc Minh Hiên chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi, liền kè kè bên cạnh nàng, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì đó. Trời ạ, nàng đâu có mảnh mai như vậy chứ ?


Lúc trước có bảo bối, không phải nàng chỉ có một mình vẫn sống tốt đấy sao ? Hiện tại một đám người đều bày ra bộ dáng cẩn thận như vậy, làm cho nàng cảm thấy bản thân thật giống như bệnh nhân đang ung thư sắp chết ! Oán khí trong lòng không có chỗ phát tiết, nàng cũng chỉ có thể bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, cũng rất không có chí khí mà khuất phục dưới thế công ôn nhu của hắn. Tuy rằng ánh mặt trời thật ấm áp, nhưng tâm tình Lạc Duyệt lại thấp đến cực điểm, tính tình càng ngày càng táo bạo, cho nên ánh nắng chói chang này, chỉ làm nàng càng thêm tức giận mà thôi ! “Vương phi, có người đến tìm người !” Thanh Tâm có chút nôn nóng bước nhỏ đến, sợ làm quấy nhiễu Lạc Duyệt. Gần đây tính tình Vương phi siêu cấp không tốt, nàng cũng không muốn trở thành nơi trút giận ! “Ai ?” Có người đến gặp nàng ? Lạc Duyệt kỳ quái liếc nhìn Thanh Tâm một cái, có thể là ai đây, hiện tại ngoại trừ Thanh Tâm vaf Hiên, còn người nào nhìn thấy nàng mà không đi đường vòng chứ ? Ai lại có tâm tính tốt đến nỗi dám đến đây tiếp chuyện nàng ? “Là…là…tiểu quận chúa nào đó…muốn tới gặp Vương phi !” Thanh Tâm không biết nên nói như thế nào, nhưng nghĩ đến bộ dáng kiêu hoành của nữ nhân kia, tâm nàng lại nhịn không được sợ hãi, quá hung dữ rồi ! “Phải không !” Hiện tại Lạc Duyệt đã buồn chán đến phát mốc rồi, không ngờ lại có người dám dũng cảm tìm đến nàng kiếm chuyện, nàng cớ sao lại không tiếp ? “Vương phi, người gặp hay là từ chối không tiếp ?” Kỳ thật nàng không muốn Vương phi nhà mình đi gặp nữ nhân kia, nhưng người ta đã chỉ đích danh muốn gặp Vương phi, nàng dù thế nào cũng phải đến thông báo một tiếng. “Gặp ! Tại sao lại không gặp ?” Có người đến chơi cùng nàng, nàng vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể phớt lờ đây ? “Nhưng…” Hiện tại thân thể Vương phi không thể so với bình thường, nàng rất lo lắng ! “Ta là đương gia chủ mẫu, nếu chậm trễ khách nhân, chẳng phải sẽ làm cho người hữu tâm đi nói huyên thuyên sao ?” Vỗ nhẹ mặt mình, Lạc Duyệt có vẻ rất chú trọng thanh danh. “Đưa nàng ta tới phòng khách đi, ta sẽ tới sau !” Lạc Duyệt nhìn y phục trên người, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi đổi một kiện xiêm y khác, chủ nhân đi gặp khách nhân, cũng không thể quá keo kiệt ! Mặt trời chói lọi khiến Lạc Duyệt có chút khó khăn để mở mắt, nàng liền cầm lấy khăn lụa che trước trán, hy vọng có thể giảm bớt một ít nắng nóng. … “Thật không ngờ, Hiên Vương phi lại là một người thô lỗ như vậy, cư nhiên để cho bản quận chúa ở chỗ này chờ lâu như thế !” Lạc Duyệt còn chưa kịp đi vào sảnh chính ngồi xuống, đã nghe thấy một âm thanh ý tứ mười phần châm chọc. Tùy ý liếc mắt nhìn nữ nhân kia một cái, Lạc Duyệt không để ý đến nàng, ngược lại còn chậm rì rì đi tới ghế chủ tọa. Nữ nhân kia bất mãn nhìn Lạc Duyệt một cái, chụp ghế dựa đứng dậy “Giỏi cho Hiên Vương phi ngươi, ngay cả đạo đãi khách cũng không hiểu ?”Ánh mắt hung hăn nhìn Lạc Duyệt, có chút phức tạp, có chút giận dữ. Nhẹ nhàng buông chén trà trong tay, tùy ý nâng đầu, Lạc Duyệt không thể không thừa nhận, nữ nhân này quả thật có chút tiền vốn, nàng là một đóa hoa hồng đỏ rực rỡ, chỉ tội có quá nhiều gai, người khác còn chưa kịp tới gần nàng, đã bị đâm đến chảy máu tay. Ha ha, nữ nhân như vậy, không biết nam nhân nào sẽ muốn ? Nàng thật sự mong chờ. “Đạo đãi khách ?” Nhẹ nhàng lặp lại bốn chữ này, khóe miệng Lạc Duyệt hiện lên một chút tươi cười. Xem ra hôm nay bản thân có thể thả lỏng tâm tình một chút rồi. “ Đúng vậy ! Chẳng lẽ Vương phi không biết đạo đãi khách là gì ?” Mỗi lần nói từ Vương phi, nữ nhân kia lại nghiến răng nghiến lợi khiến cho Lạc Duyệt thầm cười khẩy trong lòng. “Thế nào là khách ? Cô nương có biết không ?” Hừ, Vương phi đây còn chưa biết mục đích của nàng là gì, vì sao lại muốn đến đây, đã dám ở trước mặt nàng kêu gào, cũng không sợ tự mình cắn trúng đầu lưỡi ! “Cũng đúng, cô nương làm sao có thể biết ? Người không mời mà đến, bổn vương phi chưa bao giờ xem họ là khách, thái độ hữu hảo đối với khách nhân bổn vương phi đương nhiên biết đến, nhưng có phải là khách nhân của bổn vương phi hay không, vậy thì còn phải xem xét !” Lát sau, Lạc Duyệt lại thì thào nói vài câu, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng lại đủ để cho nữ nhân kia nghe rõ ! “A, đúng rồi, còn không biết cô nương là loại người nào ?” Có chút tự trách nhìn nữ nhân kia, Lạc Duyệt lo lắng liếc mắt với Thanh Tâm. “Thanh Tâm, ngươi cũng thật là, về sau khi mời người nào đó vào trong phủ, nhất định phải hỏi rõ danh tính, vạn nhất là người có mưu đồ xấu với vương phủ, vậy phải làm sao bây giờ ? Hiện tại lòng người khó lường, không nên đem đến rắc rối ọi người, hiểu chưa ?” Lời nói thấm thía, làm Thanh Tâm trong lòng âm thầm bật cười. Quả nhiên Vương phi buồn bực lâu rồi, hiện tại tìm được đối tượng để trêu chọc, phỏng chừng có thể giúp nàng vui vẻ được một chút ! Thanh Tâm nàng cũng không cần phải lo lắng bất an nữa. “Người không đứng đắn ? Bản quận chúa còn lâu mới phải !” Sắc mặt nàng trong lúc Lạc Duyệt nói chuyện thay đổi tới thay đổi lúc, xanh đỏ tím vàng, so với tắc kè còn nhanh hơn ! Bình tĩnh nhún vai, Lạc Duyệt lựa chọn phớt lờ nữ nhân kia, nếu nàng đã tự thân đưa lên tận cửa, vậy thì bản thân cũng sẽ chủ động giải trí cho nàng, nàng rất vui khi được xem diễn, nhưng đương nhiên, việc càng am hiểu hơn vẫn là…bỏ đá xuống giếng ! “Bản quận chúa là nữ nhi của Quận Vương do đích thân Hoàng Thượng thân phong, thân phận này còn mạnh hơn nhiều so với nữ tiện nhân ngươi !” Quả nhiên là một đứa bé được nuông chiều, vừa ba câu không hợp, đã bắt đầu mở miệng mắng người. “Phải không ?” Lạc Duyệt không giận không cười, chậm rì rì nói : “ Nếu nữ tiện nhân ta có thể được Vương gia yêu thích, vậy vì sao nữ nhân cao quý như ngươi lại chẳng được Vương gia liếc mắt một cái ?” Ha ha, cái gì là vô cùng tàn nhẫn, cái gì là độc ác nhất ? Nếu một người muốn hạ thấp ngươi đến cực điểm, ngươi chỉ cần đưa ra cho nàng nhìn thứ bản thân có được, mà nàng lại dùng mọi biện pháp cũng không thể chiếm lấy, điều này so với trực tiếp mắng chửi còn ngoan độc hơn gấp ngàn lần ! Mà Lạc Duyệt nàng chính là một tiểu nữ nhân điển hình, do tiểu nhân cùng nữ nhân kết hợp mà ra ! Tâm tình buồn bực của nàng đều đã theo nữ nhân này đến một nơi rất xa, rất xa rồi… Khép hờ hai mắt, lông mi thật dài phủ xuống đôi mắt, sắc mặt hồng thuận càng làm cho nàng giống như một tiểu nữ nhân hạnh phúc. “Tiện nữ nhân, ngươi không biết đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc tâm Vương gia, ngươi chờ đấy, một ngày nào đó, Vương gia sẽ rời xa ngươi thôi !” Hiên ca ca là của nàng, ai cũng không thể giành với nàng ! “Khụ khụ khụ…” Có lầm hay không ? Rời xa nàng ? Vậy chẳng lẽ hắn sẽ muốn tới chỗ hoa hồng dại như ngươi sao ? Nếu Hiên thật sự coi trọng loại nữ nhân này, có khi nàng còn lựa chọn khinh bỉ hắn ! Không phải nàng khoe khoang, nhưng nếu tiểu nữ tử này thực sự không có tâm tư gì xấu, lại đối đãi với Hiên thực tình thực ý, nàng nếu có thể chăm sóc tốt cho Hiên, đồng thời hắn cũng yêu thích nàng, Lạc Duyệt sẽ tuyệt đối không nói hai lời, lập tức thoái vị nhường vị trí này cho nàng ! “Tiểu cô nương…à không, tiểu quận chúa, ngươi có phải chưa nhìn rõ tình hình hiện tại hay không, hay là sáng nay còn chưa tỉnh ngủ ?” Mẹ nó, lại dám làm càn trước mặt nàng, nghĩ nàng là mèo bệnh dễ khi dễ hả ? “Ngươi…ngươi có…ý gì ?” Tiểu quận chúa dường như bị sặc nước miếng của mình, sắc mặt không tốt nhìn Lạc Duyệt, hận không thể tát nàng một cái ! “Còn có ý gì nữa, ngươi nghĩ rằng Hiên sẽ coi trọng người như ngươi sao ? Muốn tiến vào Vương phủ chúng ta, bổn vương phi không lên tiếng, ai dám cho ngươi tiến vào ?” Muốn gả cho Hiên, so với tiến vào đầm rồng hang hổ còn khó hơn, cho nên không cần mộng tưởng hão huyền nữa ! “Ngươi rốt cuộc có biết phụ thân của ta là ai không ?” Tiểu quận chúa nhìn Lạc Duyệt, tâm tình thấp tới cực điểm, đôi mắt lóe lên tia âm ngoan, nhưng cũng không thể qua khỏi mắt Lạc Duyệt. Quả nhiên là đại tiểu thư, lại muốn đem nhà cửa ra khoe rồi. “Không biết !” Chớp chớp mắt, Lạc Duyệt là một hài tử rất thành thực, cho nên nàng cũng thành thật nói ra lời này, khóe miệng còn cười mỉm. “Binh quyền của phụ thân ta có trợ giúp rất lớn cho Vương gia !” Biểu tình có chút lạnh nhạt nhìn Lạc Duyệt, trong mắt chợt lóe lên tia tính kế, không thể xem nhẹ. “Vậy thì sao ?” Binh quyền của phụ thân ngươi và Hiên nhà chúng ta thì có liên quan gì ? Trong lòng Lạc Duyệt hung hăng khinh bỉ nữ nhâ này. “Vậy thì sao ? Chẳng lẽ ngươi không biết Vương gia nếu được phụ thân ta trợ giúp, về sau sẽ có phần lớn cơ hội được bước lên vị trí kia ?” Cho dù hiện tại nàng lấy thân phận trắc phi gả cho Hiên Vương gia, về sau hắn đăng vị, bản thân nói như thế nào, cũng là một hoàng quý phi ! Được ! Thì ra là đánh chủ ý này, còn tưởng rằng nàng thích Hiên bao nhiêu, thì ra là chỉ vì vinh hoa phú quý về sau của mình ! Nữ nhân thời đại này, ài, thật là đáng buồn ! Đáng buồn đến nỗi làm cho nàng không còn lời nào để nói. Một người thì nội tâm ghen tị sâu xa làm cho người ta sợ hãi, một người lại muốn mang lợi thế ra áp đảo người khác, thời đại này tại sao lại không có một nữ nhân nào bình thường như vậy ? “…” Hiện tại nàng vô cùng muốn trầm mặc, không muốn nói chuyện với nữ nhân này, nàng sợ hãi nếu nói thêm điều gì đó, ngay cả bản thân cũng sẽ bị lây bệnh ! Ngôi vị hoàng đế à, nàng ghét nhất là vị trí kia, hơn nữa Hiên nhà nàng cũng không để ý đến thứ này, cho nên, tiểu thư ơi, ngươi tìm lầm người rồi. Ngươi hẳn là muốn tìm người sau này trở thành hoàng đế, tuy rằng nhi tử của ta về sau chắc chắn sẽ bước lên ngôi vị này, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi làm thê tử của con mình. Con dâu nuôi từ bé cũng không lớn đến vậy đâu ! Hơn nữa, Lạc Duyệt cũng không muốn bị một tiểu nữ nhân tuổi cũng không nhỏ hơn mình bao nhiêu gọi là mẫu thân ! Cái này so với giết nàng đi còn khó chịu hơn ! “Sao rồi ? Động tâm không ? Chỉ cần ngươi đồng ý cho ta làm trắc phi của Vương gia, ta sẽ dâng thế lực của nhà ta cho Vương gia !” Hiện tại tiểu quận chúa chấp nhận đặt Lạc Duyệt lên đầu, đợi sau khi nàng nhận được sự sủng ái của Vương gia, nữ nhân này vốn cũng không còn tác dụng ! Thần sắc âm độc chợt lóe qua, lập tức lại trở về bộ dáng đáng yêu khả ái. Mẹ nó, nữ nhân này thật sự đem nàng trở thành người quyết định ở Vương phủ ? Cho dù nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, Hiên chẳng nhẽ sẽ đồng ý ? Hơn nữa, nữ nhân này chỉ còn thiếu nước tự dát vàng lên mặt mình. Vẻ ngoài của nàng cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường mà thôi, tuy rằng Lạc Duyệt biết bản thân cũng không phải là tuyệt thế mĩ nữ gì, nhưng ít nhất nàng biết, bản thân so với nữ nhân này còn tốt hơn rất nhiều. Cho dù gia tộc của nàng quả thật có chút thế lực, nhưng đây cũng không phải điều bọn họ cần. Dựa dẫm vào người khác để đạt được thứ mình muốn, cả đời sẽ lâm vào thế bị động ! “Vương phi, Hạo Vương gia cầu kiến !” Lạc Minh Hạo xuất hiện đúng lúc Lạc Duyệt đang cảm thấy rối rắm, đối với nàng thật giống như là thiên sứ giáng trần. Hạo đệ đệ, ngươi đến thật đúng lúc. Nàng thật sự sợ hãi cho dù bản thân có nói ra việc Hiên vốn cũng không muốn làm Hoàng thượng, phỏng chừng bọn họ cũng sẽ không tin. Cho nên, so với việc nói ra người ta cũng không tin, chi bằng nàng không nói ! Người một nhà bọn họ hiểu được là tốt rồi, người khác họ cũng không tùy tiện ép buộc ! Vương phi nàng cũng không cần ! “Hạo Vương gia ?” Lạc Duyệt sợ run một chút, lập tức nhớ tới Vương gia đại nhân có chút lưu manh kia. “Nhanh mời hắn vào, đừng để hắn đợi lâu, nói không chừng hắn lại cho rằng hoàng tẩu ta cố ý làm hắn khó xử !” Tuy rằng đã gặp qua nam nhân này một lần, nhưng hiểu biết của Lạc Duyệt về hắn vẫn rất ít, vậy thì thừa dịp này hiểu thêm về hắn một chút đi ! “Vâng !” Quản gia cúi đầu lên tiếng, liền xoay người đi ra ngoài. “Không cần đâu, hoàng tẩu, tiểu đệ ta từ trước đến nay đến cũng không cần gọi, ngươi cũng đừng tức giận nha !” Nói thật, đối với vị hoàng tẩu này, Lạc Minh Hạo quả thực có chút hào cảm, tuy rằng vẻ ngoài của nàng không thực sự mỹ miều, nhưng khí chất hòa nhã và đôi đồng tử trong suốt kia, đủ để hắn buông tha tất cả thành kiến về nàng. Nữ nhân này thật sự thích hoàng huynh của hắn, chứ không phải vì quyền thế ích lợi, hoàng kim vật chất. “Tức giận ? Hạo đệ cũng đừng nói lung tung, hoàng tẩu ta dù có tức giận ai, cũng không dám tức giận ngươi a, với lại cho dù có bất mãn với ngươi, ta cũng sẽ đi tìm hoàng huynh mà gây phiền toái, chứ không phải là ngươi đâu !” Lạc Duyệt cười đến run rẩy cả người, vị Vương gia này cũng không vừa đâu ! “A ? Hoàng tẩu, ngươi có khách ?” Nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh, Lạc Minh Hạo cảm thấy nàng có chút quen mắt, nhưng cụ thể là ai, hắn thật sự nghĩ không ra. “Ân, nghe nói là tiểu quận chúa nào đó, ta cũng không biết nàng là ai, cũng chỉ có thể để người ta chờ lâu một chút !” Biểu tình có chút xin lỗi, cộng thêm một ít động tác không biết làm sao, Lạc Duyệt thật sự vô tội a. Lạc Minh Hạo ý cười trong suốt nhìn Lạc Duyệt, hoàng tẩu này công phu cũng không vừa đâu, tuy rằng biểu hiện thực…khụ khụ khụ… Tuy rằng Lạc Duyệt là hoàng tẩu của hắn, nhưng tuổi so ra cũng không thể lớn hơn hắn. Lạc Minh Hạo so với hoàng huynh nhỏ hơn hai tuổi, nhưng xem ra hoàng tẩu của hắn cũng nhỏ hơn hắn hai tuổi đi ? Tuy rằng gọi nàng là hoàng tuẩ, nhưng hắn vẫn đem cảm giác nàng là muội muội ra mà đối xử. “Mẫn Giai quận chúa, đã nhiều ngày không gặp, lệnh tôn vẫn còn khỏe chứ ?” Lạc Minh Hạo nhìn nữ nhân bên cạnh, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới nhớ tới thân phận của nàng, vì thế liền vô cùng ân cần thăm hỏi, bộ dáng kia, quả thật là rất thành kính a ! Làm cho người ta hoàn toàn không biết hắn rốt cuộc dang nghĩ gì trong đầu. “Thỉnh an Hạo Vương gia !” Tư thái ngượng ngùng tiểu nữ nhân kia, làm cho khóe miệng Lạc Duyệt nhịn không được co rúm. Có phải hiện tại nàng đã hoàn toàn vô hình rồi không, vì thế nữ nhân này mới bỏ qua sự tồn tại của nàng, ngược lại nhìn Lạc Minh Hạo với vẻ mặt xuân tâm nảy mầm ! Vừa rồi không phải còn có bộ dáng lời thề son sắt quyết đem Hiên làm của riêng sao, hiện tại sao lại gục ngã trước Lạc Minh Hạo rồi ? Trình độ đứng núi này trông núi nọ cũng quá cao cường đi ? “Quận chúa không cần dùng lễ với tiểu Vương, tiểu Vương sao có thể nhận được một lễ này của quận chúa ?” Bộ dáng tao nhã, làm cho người ta hoàn tình nhìn không ra tính nết lưu manh của hắn, làm cho Lạc Duyệt trong lòng vô cùng cảm thán. Quả nhiên toàn bộ Lạc gia đều là người thích làm mơ hồ tầm mắt người khác, trước mặt người khác thì luôn duy trì một tư thái “ta là người tốt”, còn sau lưng người ta, thì tùy ý bày ra bộ dạng phúc hắc lưu manh. Tạo nghệ của thằng nhãi này so với Hiên quả thực còn cao hơn rất nhiều, chắc chắn là đã được huấn luyện qua nhiều lần đây. “Hạo Vương gia…” Thanh âm làm nũng kia, làm cho cổ họng Lạc Duyệt nhịn không được nôn nao, nàng không muốn nôn, nhưng có vẻ như tình huống hiện tại nàng không khống chế nổi ! Chạy nhanh tới gần hậu hoa viên, Lạc Duyệt nôn thốc nôn tháo. Lạc Minh Hạo nhìn thấy liền kêu lên một tiếng, hoàng tẩu có hài tử, việc này sớm đã trở thành chuyện vui lớn trong hoàng thất, hiện tại hắn lại có thêm một tiểu cháu, hắn cũng rất cao hứng. Chỉ là, thật khổ cho hoàng tẩu. “Hoàng tẩu, ngươi không sao chứ ?” Lạc Minh Hạo bỏ lại Mẫn Giai quận chúa, sau đó liền tới bên người Lạc Duyệt, cẩn thận giúp nàng vỗ vỗ phía sau lưng, hi vọng nàng có thể thoải mái một chút. Nhìn bộ dáng thân mật rúc vào nhau của hai người, Mẫn Giai quận chúa hận không thể giết chết Lạc Duyệt ! Nữ nhân kia châm chọc nàng còn chưa tính, giờ lại còn lấy mất Hạo Vương gia của nàng đi, quả thực là không thể tha thứ ! Ánh mắt ngoan độc dừng ở trên người Lạc Duyệt rất lâu, dường như không muốn rời đi. Lạc Duyệt nhịn không được rùng mình một cái, cỗ hơi thở lạnh lẽo vừa rồi kia, nàng không biết từ chỗ nào mà đến, nhưng nàng có một loại dự cảm không tốt. “Hoàng tẩu, ngươi làm sao vậy ?” Lạc Minh Hạo khó hiểu nhìn Lạc Duyệt, sợ thân thể nàng lại có chỗ nào đó không khỏe, cho nên không khỏi có chút lo lắng. “Ta không sao, chỉ là có chút lạnh là mà thôi !” Nôn xong rồi, Lạc Duyệt cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nhưng hiện tại nàng cũng không muốn ngược đãi bản thân mình nữa, không dám ở cùng một chỗ với nữ nhân kia thêm giây phút nào. “Hạo đệ, ngươi giúp ta tiếp chuyện Mẫn Giai quận chúa một chút, ta muốn nghỉ ngơi một lát !” Vuốt nhẹ thái dương, Lạc Duyệt tuy rằng cảm thấy có chút xin lỗi với Lạc Minh Hạo, nhưng hiện tại nàng thật sự không thể nào chịu nổi nữa. Hài tử này so với bảo bối lúc trước còn giày vò nàng nhiều hơn ! “Được, hoàng tẩu ngươi cứ đi về trước nghỉ ngơi đi ! Chiếu cố Vương phi của các ngươi cho tốt, bổn vương đi tiếp chuyện quận chúa kia một chút !” Trong mắt Lạc Minh Hạo hiện lên một tia sắc bén, nữ nhân kia cũng không phải là hạng hiền lành ! “Vâng, Thanh Tâm hiểu được !” Thanh Tâm cẩn thận đỡ Lạc Duyệt, sau đó dìu nàng trở về. … “Quận chúa, ngượng ngùng rồi, đã để ngươi đợi lâu, hoàng tẩu của ta bởi vì có hài tử, cho nên thân thể không khỏe, để tiểu Vương đến tiếp chuyện ngươi đi!” Nụ cười ôn hòa, làm cho Mẫn Giai quận chúa lập tức thất điên bát đảo, đối với cái túi da này, nàng vẫn có chút vừa lòng, nhưng lại nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của Lạc Minh Hiên, Mẫn Giai quận chúa vẫn có chút không cam lòng. Dựa vào cái gì mà thiên thần trong lòng nàng Lạc Minh Hiên, lại lấy một Vương phi như vậy chứ ? Nàng có gì tốt chứ ? Chỉ là một nữ nhân bị quốc gia từ bỏ, nàng rốt cuộc có điểm gì tốt chứ ? Oán hận nắm chặt khăn tay trong tay, Mẫn Giai quận chúa dường như xem nó là Lạc Duyệt, hận không thể băm thay vạn đoạn nó. “Quận chúa, không biết ngài có muốn uống thứ gì không ?” Hắn nhẹ giọng nói, tựa hồ như là sợ hãi kinh động đến ai đó. “…”Người nào đó vẫn trầm tư, không trả lời. “Quận chúa ?” “A ? Hạo Vương gia có chuyện gì sao ?” Rốt cuộc cũng hoàn hồn. “Tiểu Vương muốn hỏi quận chúa có muốn uống thứ gì không ? Nơi này của hoàng huynh thật ra không hề thiếu trà ngon !” Lạc Minh Hạo khẽ cười nhìn Mẫn Giai, vẻ mặt dụ hoặc, làm cho tiểu tâm can của người ta nhịn không được đập loạn lên. “Trà ngon ?” Nghi hoặc hỏi, nhà nàng còn trà nào mà không có chứ ? Chẳng lẽ còn phải đến tận Hiên Vương phủ để uống ? Ánh mắt khinh thường của nàng rơi vào tầm mắt Lạc Minh Hạo, trong lòng hắn không khỏi buồn cười, phải biết rằng loại trà này muốn mua cũng không mua được. Lần trước Vũ Tiêm đã được thử qua, nghe nàng thổi phồng lên rằng trà hoa của hoàng tẩu pha thật sự vô cùng ngon, hắn cũng rất muốn thử ! “Đúng vậy, trà ngon !” Nói thật, Lạc Minh Hạo vô cùng hi vọng Mẫn Giai sẽ nói không muốn uống, như vậy khỏi phí phạm loại trà ngon kia. “Không cần, ta thấy sắc trời đã không còn sớm, Mẫn Giai xin cáo từ !” Nói xong, Mẫn Giai quận chúa liền đứng dậy cáo từ, nàng cũng không muốn phí phạm thời gian ở đây nữa. Tuy rằng Hạo Vương gia cũng rất tài giỏi, nhưng nàng nhất định phải lựa chọn một cường giả, một người có thể cho nàng dựa dẫm suốt cuộc đời ! Chỉ tiếc là, người nàng muốn dựa dẫm này, cả đời cũng không để nàng vào mắt ! … “Sư phụ, đồ nhi có một vài việc muốn thỉnh giáo sư phụ !” Trong phủ quốc sư, Mặc Viễn nhìn vị sư phụ được mình mời xuống núi, trong lòng có chút áy náy, lão nhân gia tuổi đã cao như vậy rồi, hắn còn làm phiền người xuống núi một chuyến, bản thân thật bất hiếu ! “Viễn nhi, ngươi có phải gặp nan đề gì hay không ?” Lão nhân vẻ mặt từ ái nhìn Mặc Viễn, không rõ vì sao hắn lại bối rối như vậy. Nếu là trước kia, cho dù có gặp được chuyện vô cùng khó khăn, hắn cũng sẽ không dễ dàng đi tìm mình, hiện tại không ngờ lại…Chắc hẳn nhất định đã có chuyện rất quan trọng khiến hắn phiền lòng. “Đúng vậy, đệ tử không biết phải làm như thế nào, mong sư phụ minh xét !” Mặc Viễn vẻ mặt rối rắm, hắn thật sự nghĩ không ra…Ài, việc này thật sự làm khó hắn ! “Viễn nhi, rốt cuộc là chuyện gì khiến ngươi khó xử ?” Lão nhân vỗ vỗ bả vai Mặc Viễn, khó hiểu hỏi. “Sư phụ, lần trước đồ nhi đã đem chuyện mình tìm được thiên mệnh chi tử nói cho người phải không ? Nhưng hiện tại ta lại phát hiện ra một thiên mệnh chi tử khác !” Hắn thật sự nghĩ không ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, quả thật là vô cùng kỳ quái ! “Cái gì ?” Lão nhân giật mình mở to hai mắt, có chút không thể tin được chuyện mình vừa nghe, làm sao có thể xuất hiện chuyện kỳ quái như vậy ? Không có khả năng, nếu đã là duyên phận thiên định, vậy thì chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót, nhưng hiện tại lại xuất hiện hai thiên mệnh chi tử, rốt cuộc đây là chuyện gì ? Mọi người đều biết, một núi không thể có hai hổ, một quốc gia không thể có hai hoàng đế ! “Hơn nữa, đệ tử còn phát hiện, hai thiên mệnh chi tử này đều có đồng phụ đồng mẫu !” Chẳng lẽ muốn cho hai huynh đệ tự giết lẫn nhau ? Việc này quá không phù hợp lẽ thường. “Ngươi nói…Bọn họ rốt cuộc là ai ?” Thanh âm lão nhân có chút run run, tâm tình kích động kia hoàn toàn không giống với lo lắng của Mặc Viễn. “Là hài từ của Hiên Vương gia !” Suy nghĩ một chút, Mặc Viễn vẫn đem sự tình mình biết nói cho sư phụ, ai hắn cũng có thể giấu diếm, nhưng chỉ có duy nhất vị sư phụ xem hắn là nhi tử thì không thể. “Ha ha ha ha…Thật không ngờ…” Đột nhiên lão nhân kia ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, bộ dáng kia giống như bị áp lực hồi lâu rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, tảng đá lớn luôn đè nặng trên ngực rốt cuộc cũng tiêu thất. “Sư phụ…sư phụ…Ngài…” Mặc Viễn có chút lo lắng, hắn không biết sư phụ của mình rốt cuộc bị làm sao, chẳng lẽ người bị chuyện vừa rồi đả kích ? Không có khả năng, cả đời sư phụ trải qua bao nhiêu mưa gió, chuyện kia không thể khiến hắn suy sụp được ! “Viễn nhi, vi sư vốn tưởng rằng chuyện kia chỉ là một truyền thuyết, một truyền thuyết trong Ẩn tộc chúng ta, thật không ngờ, không ngờ là sự thật !” Lão nhân kích động rơi nước mắt. Bên tai lão dường như lại nghe được bài đồng dao đó : “Thiên thượng nhân gian, đế vương duyên phận, dị thế minh quân, huynh đệ đồng sức, thái bình thịnh thế, vĩnh viễn không suy…” Thanh âm càng ngày càng thấp, bài đồng dao kia cũng biến mất. Bài đồng dao kia lưu truyền trong Thần Ẩn tộc bọn họ gần ngàn năm, nhưng thủy chung chưa từng xuất hiện, mọi người đều cảm thấy nó chỉ là một truyền thuyết mà thôi. Cho tới bây giờ lão cũng chưa từng ngờ tới, bài đồng dao này sẽ trở thành sự thật. Bởi vậy có thể tưởng tượng hắn rốt cuộc kích động cỡ nào ! “Sư phụ, ý ngươi muốn nói, chuyện này, chúng ta có thể không quản ?” Tâm Mặc Viễn rốt cuộc buông lỏng. “Hai huynh đệ này chúng ta không cần quản, nhưng ngươi tốt nhất nên để vi sư đi xem một chút, có lẽ sẽ xuất hiện biến cố nào đó” Thần Ẩn tộc bọn họ từ nhỏ đã vì thiên hạ thương sinh mà cố gắng, cho nên nếu có nhân tố nào đó uy hiếp đến sự tồn tại của thiên mệnh chi tử, bọn họ nhất định phải diệt trừ ! “Vâng, đệ tử hiểu được !” Mặc Viễn trịnh trọng gật đầu, quốc gia và dân chúng là hai thứ quan trọng nhất trong lòng bọn họ, không thể bởi vì một chút nhân tố mà để làm ảnh hưởng đến thiên hạ thương sinh. … “A? Hoàng thúc, ngươi tại sao lại ở đây ?” Rốt cuộc đã thoát khỏi hai nữ nhân kia, Lạc Kiệt lặng lẽ muốn tìm một chỗ nào để nghỉ ngơi, hiện tại thân thể Duyệt Duyệt có chút không tốt, hắn không muốn đi làm phiền nàng. “Kiệt nhi ?” Đối với tiểu cháu này, Lạc Minh Hạo cảm thấy đặc biệt thân thiết, thật giống như nhìn thấy hoàng huynh trước đây, bất quá Kiệt nhi so với hoàng huynh trước đây đáng yêu hơn nhiều ! Ngẫm lại lúc trước, hoàng huynh làm sao có thể lộ ra biểu tình như vậy ? “Hoàng thúc, ngươi tại sao lại một mình ngồi ở chỗ này ?” Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn, Lạc Kiệt rất kỳ quái, hoàng thúc này của hắn, quả thật là có điểm gì đó rất cổ quái. Trong đại sảnh này một bóng người cũng không có, một mình hắn ngồi ở đây làm gì ? Ách ? Phẩm trà ? Nhìn bộ trà cụ bên cạnh hắn, Lạc Kiệt cảm thấy bản thân nhất định là bị động kinh rồi, mới có thể nghĩ ra chủ ý như vậy. Đường đường là một Vương gia, không ngờ lại chạy đến ngồi nhà ca ca mình, một mình ngồi trong đại sảnh trống trải, chỉ vì để phẩm trà ? Trời ạ, sét đánh chết hắn luôn đi ! Cái thế giời này đúng thật là quá hỗn loạn ! Thứ gì cũng có thể xảy ra ! … “Vương gia, không tốt , thời tiết Tây Bắc xảy ra một chút dị động, không lâu sau sẽ phát sinh tai họa !” Vân Thiên đem tin tức mình thu thập được, cung kính nói cho Lạc Minh Hiên, hắn cảm thấy tai họa lần này so với trước kia còn nghiêm trọng hơn nhiều. “Tai họa ?” Nghe thấy từ này, Lạc Minh Hiên có chút đau đầu, đối với việc này, cho dù hắn có muốn làm gì đó, cũng hữu tâm vô lực. “Đúng vậy. Dự tính năm nay sẽ có vài địa phương phải chịu thiên tai, tình huống cụ thể thì chưa biết chắc !” Bọn họ chưa bao giờ tin rằng thiên tai là do người nào đó mạo phạm thần linh, do đó hiến tế hay dâng đàn gì đó, cũng rất ít khi thực hiện. Đầu mày Lạc Minh Hiên nhăn lại, chuyện này hắn không thể ngăn cản, chỉ có thể giảm bớt một tí hao tổn, hơn nữa hi vọng có thể kịp thời trợ giúp dân chúng. “Vân Thiên, nếu nói như vậy, ngươi hãy đi đến những địa phương giàu cỏ và đông đúc dân cư để thu thập lương thảo, sau đó phái một ít người đến những địa phương nằm trong vùng thiên tai kia giám sát, tận lực giảm bớt một tít tổn thất !” Nạn hạn hán này, ai có thể ngăn cản chứ ? Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Lạc Minh Hiên trong lòng có chút bất an, nhưng không biết nên nói thế nào. Dù sao đây cũng là những sinh mệnh a. “Khởi bẩm Vương gia, nghe nói hôm nay Mẫn Giai quận chúa đến Vương phủ tìm Vương phi gây phiền toái !” Một nam tử sắc mặt lạnh như băng nhìn Lạc Minh Hiên, lẳng lặng bẩm báo tin tức mình đoạt được. Hiện tại thân thể Vương phi cũng không bình thường, không thể có sai lầm gì, cho nên đối với bất kì ai đến Vương phủ bái phỏng, mọi người đều rõ như lòng bàn tay. “Mẫn Giai quận chúa ? Là ai ?” Suy nghĩ một chút, Lạc Minh Hiên vẫn không thể tìm thấy hình ảnh người này trong đầu mình. “…” Mẫn Giai quận chúa vẫn luôn theo đuổi Vương gia quyết liệt, nhưng không ngờ nàng ở trong đầu Vương gia lại không có chút ấn tượng, thật là đáng buồn ! “Nếu không còn việc gì nữa, các ngươi tự liệu mà làm, bổn vương về trước !” Mặc kệ là người nào đến, chỉ cần có thể giải sầu cho nương tử thân ái của hắn, vậy là tốt rồi. Xét thấy trình độ không nghe lời của tiểu nữ nhân nhà mình, hắn cảm thấy bản thân vẫn nên về nhà nhìn một cái. Hơn nữa hắn đã rời khỏi Vương phủ từ sớm, hiện tại có chút nhớ nhung tiểu nữ nhân kia ! … Nằm trên giường, Lạc Duyệt ôm chặt chăn bông, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trời mới biết, nàng hiện tại muốn chơi vui vẻ như thế nào, đáng tiếc, luôn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, cho nên nàng đáng thương chỉ có thể nằm trên giường ngẩn người. “Vương phi, người nên vui vẻ một chút mới được !” Cặp mắt vô thần kia làm cho Thanh Tâm nhịn không được trong lòng oán giận. Từ sau khi biết bản thân có hài tử, Vương phi đại đa số thời điểm đều sâu mi khổ kiểm, luôn luôn ngẩn người, điều này làm cho lòng nàng rất bất an, chỉ sợ về sau khi tiểu thế tử ra đời, cũng sẽ mang một bộ mặt mướp đắng. “Thanh Tâm, ta muốn vui vẻ cũng không được !” Buồn bực nhìn Thanh Tâm một cái, Lạc Duyệt tiếp tục nghĩ đến vấn đề lớn nhất của mình, sau đó…lại ngẩn người. Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, nàng luôn cảm thấy toàn thân vô lực, muốn đi chơi, nhưng lại không muốn động đậy, nhưng không đi chơi, lại cảm thấy nhân sinh của mình thật nhạt nhẽo. Thật là rối rắm. “Ài…” Thở dài mạnh một hơi, Lạc Duyệt thật không biết nên làm cái gì mới tốt. Quên đi, ngủ ngon mới là tốt nhất. “Duyệt Duyệt ?” Tiến vào phòng, Lạc Minh Hiên liền thấy được bộ dáng nửa sống nửa chết của Lạc Duyệt, làm cho tim hắn đột nhiên đập mạnh, Duyệt Duyệt làm sao vậy ? Chẳng lẽ bị nữ nhân kia chọc giận ? Nghĩ đến đây, trên người Lạc Minh Hiên liền sinh ra một ít lệ khí, hận không thể dem nữ nhân kia xử lý một phen . “Hiên, chàng đã về rồi !” Hữu khí vô lực liếc mắt nhìn Lạc Minh Hiên, Lạc Duyệt cảm thấy cả người vô lực, hiện tại Hiên cũng không thể trở thành nguồn suối động lực của nàng. Lạc Duyệt ngẩng đầu nhìn trần nhà, ông trời ngươi cũng chiếu cố ta quá a ! “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Có phải nữ nhân kia chọc giận nàng hay không ?” Đi đến trước giường, đem Lạc Duyệt ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, Lạc Minh Hiên thật lo lắng cho thân thể của nàng. “Nữ nhân kia ?” Lạc Duyệt ngẩn ra, có chút không thể hiểu được ý tứ của Lạc Minh Hiên. Suy nghĩ một chút, Lạc Duyệt liền hiểu được Lạc Minh Hiên muốn nói đến cái gì. “Chàng muốn nói đến Mẫn Giai quận chúa kia sao, nàng làm sao có thể chọc giận đến ta ? Hừ, nàng chỉ có chút bản lĩnh nho nhỏ, làm sao có năng lực chọc giận ta ? Ta không có làm cho nàng tức giận đến chết đã là tốt lắm rồi !” Nhớ tới quận chúa kia, Lạc Duyệt lại không lý do nghẹn một bụng lửa, Hiên tại sao lại nhiều người thích như vậy ? Trước kia là Vũ Cẩm Thiên , hiện tại lại một quận chúa nào đó đến nữa, ông trời có phải không muốn nàng sống yên hay không ? “Nếu không chọc nàng tức giận, vậy tại sao tinh thần nàng lại không tốt như vậy ?” Nhìn bộ dáng kia của ái thê, trong lòng Lạc Minh Hiên có chút sốt ruột, Duyệt Duyệt trước kia đều sức sống vô hạn, nhưng từ khi có đứa nhỏ này, sức sống của nàng ngày một giảm bớt, rốt cuộc là có nguyên nhân gì ? “Tinh thần không tốt ? Chàng không ngờ lại hỏi ta vì sao tinh thần không tốt ?!” Nghe Lạc Minh Hiên nói xong, biểu tình mẫu dạ xoa kia Lạc Duyệt nhất thời liền thoáng hiện, xú nam nhân này, không ngờ lại không biết mình vì sao lại uể oải không phấn chấn ! “Hừ, nếu không phải bởi vì chàng, làm sao ta lại có đứa nhỏ này ? Nếu không phải bởi vì có đứa nhỏ, ta làm sao lại có bộ dáng như vậy ?” Nữ nhân mang thai hài tử thân thể luôn đặc biệt mệt mỏi, bởi vì đại bộ phận chất dinh dưỡng trên người đều bị đứa nhỏ hấp thu, cho nên cơ thể mẹ thường xuyên có vẻ mỏi mệt. “Ách…” Bị Lạc Duyệt “chửi bới”, Lạc Minh Hiên nhất thời có chút không hiểu, gần đây tính tình Duyệt Duyệt quả nhiên hảo bạo ! “Vương gia, lời Vương gia nói ngài trăm ngàn lần không nên để trong lòng, nữ nhân có hài tử tính tình đều âm tình bất định, ngài nhất định phải tha thứ cho nàng.” Thanh Tâm sợ hãi Lạc Duyệt sẽ chọc giận Lạc Minh Hiên, nên ở một bên vội vàng giảng hòa. Không thể làm cho Vương gia sinh ra hiềm khích với Vương phi ! “Thanh Tâm, ngươi không cần lo lắng !” Lạc Minh Hiên cười khẽ nhìn Lạc Duyệt, lại nói : “Nếu không phải vì muốn sinh hài tử cho bổn vương, Vương phi làm sao lại phải chịu thống khổ như vậy ? Nàng cho dù có đánh ta, mắng ta, ta cũng cam tâm chịu đựng, chỉ là ta hy vọng nàng không cần chuyện gì cũng để trong lòng, như vậy đối với thân thể cực độ không tốt !” Đối với thê tử bảo bối, hắn sao có thể có cảm xúc phiền chán nào, hắn chỉ hy vọng Duyệt Duyệt đừng gây áp lực cho bản thân nàng ! “Hiên !” Đôi mắt trong suốt có chút ẩm ướt, không biết vì sao, gần đây nàng luôn có chút hoảng hốt, nhưng không biết làm thế nào để dập tắt cảm xúc này. “Duyệt Duyệt ngoan, Hiên ở đây, có chuyện gì nàng cứ nói với ta, đừng để ta lo lắng cho nàng nhiều như vậy, bộ dáng sầu lo kia của nàng, làm tim ta rất khó chịu !” Chỉ có thể ở bên cạnh an ủi nàng, hắn cảm thấy bản thân rất vô dụng ! “Hiên, ta cảm thấy có chút không thoải mái, trong lòng rất bối rối, không biết có phải là chứng u buồn hay không, nhưng ta cảm giác như sắp có đại sự gì đó xảy ra !” Dự cảm của nàng luôn luôn đúng, cho nên lần này tâm tình của nàng thật sự rơi thẳng xuống đáy cốc. “Duyệt Duyệt, đừng nghĩ đến điều này, hiện tại nàng chỉ cần nghĩ đến việc sinh hạ bảo bối bình an, sau đó một nhà bốn người chúng ta vui vẻ sống là tốt rồi, mọi việc đều có ta !” Ôm chặt Lạc Duyệt vào trong lòng, Lạc Minh Hiên không hi vọng nàng buồn phiền. “Ân !” Không tiếng động gật gật đầu, Lạc Duyệt biết cảm xúc của bản thân có chút tiêu cực, nhưng nàng thật sự không thể khống chế được. Hiện tại nói ra lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, mặc kệ tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ cần mỗi ngày đều sống vui vẻ bên nhau, nàng đã rất hạnh phúc rồi. Không thể ngăn cản những sự việc sẽ xảy đến, nhưng nàng có thể thay đổi tâm tính của mình. Vui vẻ cũng là một ngày, buồn phiền cũng là một ngày, vì sao mỗi ngày lại không thể vui vẻ chứ ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.