Dám Câu Nương Ta Cút Ngay

Chương 61: Trò Đùa Dai


Bạn đang đọc Dám Câu Nương Ta Cút Ngay: Chương 61: Trò Đùa Dai

Vũ Kiệt ánh mắt âm trầm nhìn Lạc Minh Hiên bước đi trước mặt mình, tiểu tâm linh đã bị một đả kích mạnh nhất từ trước tới nay, xú nam nhân kia ! Hừ, Duyệt Duyệt hắn thích cũng chẳng sao, nhưng hiện tại không ngờ lại đem hắn vứt sang một bên, quả thực là vô cùng không quan tâm đến hắn !
Rầu rĩ bước ra khỏi phòng, Vũ Kiệt nhìn cảnh sắc có chút tiêu điều bên ngoài, trong lòng có thể là không vui đến cực điểm, đợi cho đến khi hắn có năng lực, hắn nhất định sẽ đem toàn bộ đả kích ngày hôm nay đòi lại bằng sạch ! Đi tới đi lui, ánh mắt Vũ Kiệt đột nhiên sáng ngời, hắn vừa trông thấy được một nha đầu nhìn rất quen mắt ! Xoa xoa cái đầu nhỏ của mình, rốt cuộc thì hắn đã gặp nàng ở đâu nhỉ ? Đúng rồi, nàng chính là tiểu cung nữ bên cạnh nữ nhân đáng chết kia, hừ, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ đâm đầu vào, lúc trước nếu không có các nàng, Duyệt Duyệt làm sao lại phải chịu những khổ cực kia ? Về phần hiện tại bị xú nam nhân kia cướp đi, không phải cũng do các nàng cả sao ? Oán khí nồng đậm lập tức trào dâng lên tận đỉnh đầu, nếu không trừng trị thật tốt tiểu nha đầu này, hắn nhất định sẽ càng thêm oán hận ! Chớp đúng thời cơ, Vũ Kiệt chậm rãi đi tới gần người tiểu cung nữ kia, sau đó giống như vô tình nhìn nàng một cái, ách, không ngờ nàng ta còn đang bưng một chén cháo hay chén canh nóng gì đó, suy nghĩ một chút, nếu hắn làm cho thứ đó đổ lên người mình thì quả thật không có lời, vậy thì… Một tia cười gian sáng bừng lên bên trong cặp mắt to tròn của Vũ Kiệt, hắn thật “không cẩn thận” vấp phải một hòn đá nhỏ ven đường, sau đó liền hoa hoa lệ lệ đụng trúng Tiểu Lan. Bởi vì kỹ xảo của Vũ Kiệt rất giỏi, cho nên bát cháo nóng kia cũng không có hắt lên người hắn, ngược lại sau khi Tiểu Lan quay một vòng tròn, khay gỗ trên tay liền rung động, một lát sau, khi thân thể Tiểu Lan tìm được thế cân bằng, cũng là lúc bát cháo nóng ụp xuống. “Ba” một cái, toàn bộ đều hắt lên người Tiểu Lan. “Nóng quá!” Tiếng kêu sợ hãi vang lên, khay gỗ trên tay cũng rơi xuống, lúc này Vũ Kiệt mới nhìn rõ thì ra nàng bưng trong tay là một chén canh nóng. Tiểu Lan bất chấp chén canh nóng trong tay, bối rối đem nước dính trên người mình lau đi, nhưng dù lau như thế nào cũng không thể làm dịu đi đau đớn trên người nàng, lại vừa thấy, hai tay nàng đã biến thành một màu hồng, nhìn thấy thật ghê người, làm cho Tiểu Lan có chút ủy khuất muốn khóc. Công chúa thích nhất là uống chén canh này, nay lại do nàng làm hỏng, không biết công chúa sẽ xử phạt nàng như thế nào nữa!. “Ô ô ô… Tỷ tỷ khi dễ người ta…”Tiểu Lan còn đang mải suy nghĩ, liền nghe được một tiếng khóc trẻ con từ đâu vọng tới, nơi này làm sao có thể có tiểu hài tử ? Nghi hoặc nhìn qua, lại phát hiện không ngờ là hài tử của Lạc Vương gia, hắn sao có thể ở chỗ này ? Tiểu Lan kinh ngạc một chút! “Này , ngươi làm sao vậy ?” Tiểu Lan lúc này cũng bất chấp tay mình đang bị phỏng, liền sốt ruột nhìn về phía Vũ Kiệt, tiểu hài tử đáng yêu như vậy, dù là ai cũng sẽ không chán ghét. “Tỷ tỷ đụng vào người ta , người ta ngã rất đau a…” Bộ dáng đáng thương ủy khuất, làm ẫu tính của Tiểu Lan nổi lên, khiến nàng nhất thời quên mất, rốt cuộc là ai đụng vào ai ! Vũ Kiệt ngồi bệt dưới đất, tiểu y phục mới tinh đã bị nhiễm một ít bùn đất, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn ngập nước mắt, thật khiến người ta phải đau lòng ! “Uy , ngươi đừng khóc a!” Có chút không biết phải làm sao, Tiểu Lan muốn giúp Vũ Kiệt lau đi nước mắt đọng trên mặt, nhưng lại phát hiện khăn tay của nàng đã rơi xuống đất, không thể dùng được nữa. “Ô ô ô, tỷ tỷ khi dễ người ta…” Nâng ống tay lên, Vũ Kiệt dùng ống tay áo lau đi “nước mắt” trên mặt, bộ dáng nghẹn ngào, khóc thút thít của hắn rất đáng thương. “Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cái Tiểu Lan không am hiểu nhất chính là dỗ hài tử, tuy rằng bên trong Hoàng cung cũng có không ít tiểu hoàng tử, nhưng người nào mà lại không có cả một đoàn cung nữ, ma ma đi theo, nàng thật sự chưa từng có cơ hội tiếp xúc ! “Kiệt nhi đói bụng, tỷ tỷ có thể mang Kiệt nhi đi ăn cái gì đó được không ?” Đáng tiếc nhìn cái bát nhỏ đã bị vỡ nát, trong lòng Vũ Kiệt có một ít đáng tiếc tiểu nhân, tuy rằng ở cổ đại này nó không đáng giá mấy, nhưng ở hiện đại chính là giá trị liên thành a ! Chỉ cần cầm đi hiệu cầm đồ một cái, có thể lấy được rất nhiều tiền a! Người nơi này, quả nhiên đều là lũ phá của ! Nghĩ như vậy , Vũ Kiệt hoàn toàn đem chuyện mình đã khởi xướng ném ra sau đầu ! “Được!” Suy nghĩ một chút, Tiểu Lan đồng ý, không còn cách nào, công chúa còn chờ ăn canh, dù sao chậm trễ cũng không phải là điều tốt. “Tỷ tỷ, tay ngươi đều đỏ cả rồi, Kiệt nhi giúp ngươi thổi nga ~” Thân hình nhỏ bé đi tới bên cạnh Tiểu Lan, hắn chỉ cao tới thắt lưng nàng, thoạt nhìn có chút buồn cười ! Nhẹ nhàng nâng hai tay bị thương của Tiểu Lan lên, Vũ Kiệt cảm thấy mình đã có chút quá đáng, muốn khi dễ cũng phỉa khi dễ nữ nhân đáng chết kia, chứ không phải khi dễ tiểu cung nữ của người ta, dù sao chủ tử là người như thế nào, cũng không phải do nàng có khả năng quyết định, mặc dù nàng có chút đáng thương, nhưng nàng cũng không phải là một người tốt ! Khí lạnh thổi đến làn da nóng bỏng, Tiểu Lan cảm thấy bản thân đã thoải mái hơn. “Ngoan, đi nào , tỷ tỷ mang ngươi đi ngự thiện phòng!” Nhẹ nhàng rút tay mình về, Tiểu Lan ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ bùn đất trên người Vũ Kiệt, dẫn hắn tới ngự thiện phòng. “A, Tiểu Lan, ngươi sao lại trở về rồi ? Chẳng lẽ chén canh kia công chúa không hài lòng ?” Một tiểu cung nữ có diện mạo ngọt ngào có chút bất an hỏi. Phải biết rằng Thiên công chúa nổi tiếng khó chơi! “Không phải, là do ta không cẩn thận làm đổ canh, ngươi giúp ta múc một bát mới đi” Giấu bàn tay ra phía sau, Tiểu Lan không muốn làm cho nữ hài tử trước mắt lo lắng. “Được rồi, ta hiểu, lần này ngươi phải thật cẩn thận nha !” Lắc lắc đầu, tiểu cung nữ kia liền đi vào một gian phòng khác. Vũ Kiệt thừa dịp các nàng đều không chú ý, liền lẳng lặng cầm lấy mấy hạt ba đầu, lặng lẽ đi theo tiểu cung nữ kia, thừa lúc nàng xoay người không để ý, liền đem mấy hạt ba đậu đã bị bóp nát thành bột phấn rắc vào trong bát canh của Vũ Cẩm Thiên. “Ngươi đi đâu vậy ?” Nhìn Vũ Kiệt đột nhiên không thấy lại xuất hiện , vẻ sốt ruột trên mặt Tiểu Lan còn chưa kịp rút đi. “Ách, Kiệt nhi không có đi đâu a, chỉ ngồi ở chỗ này thôi !” Vóc dáng của hắn rất nhỏ, tùy tiện lấy một thứ gì đó cũng có thể chắn hết người hắn ! Đương nhiên, hắn sẽ không nói ra “chuyện tốt” mình vừa làm ! “Nga, như vậy sao, nơi này không thể chạy loạn, ngươi muốn ăn cái gì, ta giúp ngươi lấy !” Dù sao nàng cũng quen biết rất nhiều người, một điểm này, cũng rất dễ dàng. “Kiệt nhi muốn ăn kem!” Thời tiết bên ngoài không phải quá mát mẻ, đột nhiên lại có cảm giác muốn ăn kem. Ai, thật là đáng buồn, sớm biết như vậy, trước kia hắn nhất định sẽ ăn cho đến khi vỡ bụng thì thôi ! “Ách… Kem là cái gì ?” Trong mắt Tiểu Lan đột nhiên hiện lên mấy ngôi sao di chuyển loạn xạ, nàng sao chưa từng nghe nói qua ? “Quên đi, Kiệt nhi muốn ăn điểm tâm ngon !” Chính là nói cho ngươi, ngươi cũng không thể biết được. Vũ Kiệt nhịn không được bĩu môi trong lòng. “Vậy được rồi… Ngươi thích ăn cái gì.” “Ân, Kiệt nhi muốn lấy thứ này…” Cười tủm tỉm nhìn điểm tâm trước mắt, Vũ Kiệt suy nghĩ, không biết hắn có nên hỏi Duyệt Duyệt cách làm lạnh thức ăn không nhỉ ?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.