Bạn đang đọc Dám Câu Nương Ta Cút Ngay: Chương 54: Yến Hội
“Hiên, ta có thể không đến cái yến hội bỏ đi kia được không ?” Tới gần chạng vạng, Vũ Duyệt miễn cưỡng nằm trên chiếc giường mềm mãi, ấm ức hỏi. “Duyệt Duyệt, nếu nàng không đi, chẳng lẽ còn muốn những nữ tử vân anh kia tiếp tục mơ tưởng đến tướng công của nàng ?” Lạc Minh Hiên vờ như vô tình nói, kì thực là ngầm quan sát nét mặt của Vũ Duyệt.
Tiếp tục mơ tưởng ? Cũng đúng, nhất là Vũ Cẩm Thiên kia, nàng ta thấy được hiên, chẳng lẽ không giống tiếu cẩu nhìn thấy khúc xương vội vàng chạy tới sao ? Không được, nam nhân của nàng sao có thế để cho người khác mơ tưởng ? Nàng phải bảo vệ thật tốt ! Phải hất văng tất cả nữ nhân như hổ rình mồi kia mới được ! “Ta muốn đi !” Sắc mặt thay đổi trong chớp mắt, Vũ Duyệt nhảy từ trên giường xuống, quyết định bảo vệ thật tốt vật sở hữu của mình ! Vừa tiếp xúc với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Lạc Minh Hiên kia tựa tiếu phi tiếu ánh mắt thời điểm, Vũ Duyệt lại thực không có tiền đồ đỏ mặt. “Ta muốn đi trang điểm một chút!” Nàng không thể xuất hiện rối bù như vậy, nếu không làm sao có trấn áp được những nữ nhân này? … “Công chúa, người cần phải chuẩn bị tốt một phen, yến hội đêm nay được chuẩn bị đặc biệt dành cho Lạc vương gia a!” Trang điểm trước gương, Tiểu Lan luôn miệng quán triệt cho Vũ Cẩm Thiên tầm quan trọng của đêm nay! Có thể giành được trái tim Lạc Minh Hiên hay không, nhất định phải phụ thuộc vào nhan sắc của nàng, chỉ cần nổi trộ hơn nữ nhân khác, như vậy Lạc Minh Hiên sẽ nhìn mặt tốt của nàng . “Tiểu Lan, đừng nhiều lời, những lời này ta đều biết, ngươi chuyên tâm làm cho tốt đi!” Vũ Cẩm Thiên phiền chán liếc mắt nhìn Tiểu Lan một cái, tiểu nha đầu này hôm nay sao lại lắm mồm như vậy ? “Vâng.” Tiểu Lan thực hiểu biết nhẹ vâng trả lời, giúp Vũ Cẩm Thiên tô son trát phấn lên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn. “Đúng rồi, nữ nhân kia thế nào rồi?” Vũ Cẩm Thiên bỗng nhiên nhớ tới nữ nhân bị mình bắt đi kia, hừ, nếu hôm nay nàng có thể đạt được sự ưu ái của Lạc Minh Hiên, thật ra cũng có thể tha cho nàng ta một mạng, nhưng nếu Lạc Minh Hiên vẫn đối với nàng ta nhớ mãi không quên, vậy thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt ! “Tiểu Lan, ngươi đi gọi ám vệ lại đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.” Một ý nghĩ ác độc dần cắm rễ trong lònghừ, nàng tuyệt đối không cho phép bên người Lạc Minh Hiên tồn tại một nữ nhân có sức uy hiếp như vậy ! “Nô tỳ hiểu được.” Tâm tư của công chúa nhà mình, nàng làm sao có thể không rõ ràng? Theo Vũ Cẩm Thiên nhiều năm như vậy, bản lĩnh quan sát sát ngôn của nàng vẫn chưa hề suy chuyển . “Tham kiến công chúa!” Thủ lĩnh ám vệ đi tới trước mặt Vũ Cẩm Thiên, cung kính hành lễ. Ở trong hoàng thất Vũ quốc, mỗi một vị công chúa hay hoàng tử được sủng ái đều có một tổ ám vệ riêng, có thể bảo hộ an toàn cho bọn họ, đồng thời cũng có thể giúp bọn họ trừ đi mối nguy hiểm riêng. Ghé vào bên tai Ám vệ, Vũ Cẩm Thiên không biết đang nói gì, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của ám vệ kia, cũng biết hẳn là một chuyện khó giải quyết. “Nhớ kỹ, ngươi phải làm bất động thanh sắc, đừng khiến người khác hoài nghi đến chúng ta!” Vũ Cẩm Thiên nói gì thì nói cũng không thể làm thân phận mình bại lộ, nếu không, mọi mưu kế của nàng đều uổng phí . “Thuộc hạ hiểu được, công chúa xin yên tâm.” “Tốt lắm, vậy ngươi đi đi!” … “Hiên, chàng nhìn xem ta mặc bộ lam y này có phải hơi mộc mạc hay không ? ” Vũ Duyệt mặc một bộ lam y lụa mỏng, chậm rãi quay vòng vòng trước mặt Lạc Minh Hiên. “Không đâu, đẹp lắm.” Lạc Minh Hiên ngay cả ngẩng đầu lên cũng không ngẩng, liền nói thẳng. “Chàng còn chưa nhìn mà!” Đừng gạt nàng chứ! “Thật sự rất đẹp mà.” Lạc Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Vũ Duyệt một cái, vẫn nói như vậy. Nếu có thể, hắn thật sự rất không muốn Vũ Duyệt mặc loại quần áo này đi ra ngoài, rõ ràng là mặc một thân xiêm y rách nát còn tốt hơn. Nương tử của hắn, cho dù mặc xiêm y vải thô, cũng sẽ có một loại khí chất thanh nhã phong lưu khó kìm nén, không thể nào che lấp được. Nếu nàng lại mặc thêm bộ quần áo đẹp nào khác, yến hội này hắn nhất định sẽ không tham dự nữa! … “Các vị ái khanh, yến hội hôm nay cũng không phải là một yến hội tầm thường, có Lạc vương gia của Lạc quốc đến nơi đây, mọi người cần phải chiêu đãi tốt một phen a.” Vừa ngồi xuống, Vũ Ngạo Thiên liền phát ra tin tức để mọi người có thể quán rượu cho Lạc Minh Hiên. “Ngô Hoàng nói rất đúng, Lạc vương gia thiếu niên anh hùng, tuổi còn trẻ, không ngờ đã có tài năng như vậy, thật sự rất đáng giá để mọi người học tập .” Một vị đại thần vuốt vuốt chòm râu của mình, thực nịnh nọt nói, làm cho khóe miệng Vũ Duyệt nhịn không được co rút. “Không biết vị ngồi bên cạnh Lạc vương gia là…?” Một đại thần khác nhìn thoáng qua Vũ Duyệt bên cạnh Lạc Minh Hiên, thật cẩn thận hỏi. Nếu hắn không nhớ lầm, lúc trước Lạc Vương gia từng có hôn ước với công chúa do Nhiêu Phi nương nươn hạ sinh, hơn nữa hôn ước kia cho tới bây giờ còn chưa có giải trừ thì phải ? Chỉ là không biết vị công chúa kia giờ đang ở nơi nào ? “Đây là Vương phi của bổn vương.” Lạc Minh Hiên ôn nhuận có lễ đáp lại vị đại thần vừa mới nói kia. “Thì ra là Lạc vương phi. Thật sự là thất kính thất kính!” Người xung quanh vừa nghe nói Vũ Duyệt là Vương phi của Lạc Minh Hiên, đều bắt đầu đem ánh mắt chuyển dời đến người vị Vương phi này. Vũ Duyệt không nói gì, chỉ là hướng mọi người mỉm cười, sau đó liền im lặng ngồi bên cạnh Lạc Minh Hiên, đảm đương vai trò rối gỗ của mình. “Thiên công chúa đến!” Trước khi yến hội chính thức bắt đầu, Vũ Cẩm Thiên rốt cục khoan thai bước đến. Một thân xiêm y sắc đỏ rực cháy, Vũ Cẩm Thiên yểu điểu thục nữ bước tới, hai bên còn có sự giúp đỡ nâng tay của Tiểu Lan và Thi Thi. “Bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng thỉnh an.” Bộ dáng mềm mại, làm cho tâm người ta nhịn không được sinh ra hảo cảm. “Thiên nhi nhanh đứng lên, con chưa gặp qua Lạc vương gia phải không ?” Vũ Ngạo Thiên ý muốn bảo Vũ Cẩm Thiên đến gần Lạc Minh Hiên, nói thật, có thể cất nhắc quan hệ cùng với Lạc Minh Hiên, đối với quốc gia của mình vẫn rất có lợi, nếu nữ nhi của mình có thể gả cho hắn, Vũ Ngạo Thiên ít ra cũng có thể yên tâm một chút . “Tham kiến Lạc vương gia.” Tiếng nói đáng yêu mềm mại, làm cho xương cốt vài vị đại thần đều nhũn ra, nhưng kì lạ là Lạc Minh Hiên lại bất vi sở động. ” Thân phận của công chúa vô cùng cao quý, tiểu Vương làm sao có thể nhận một lễ của công chúa được ?. Công chúa trăm ngàn lần đừng làm tiểu Vương tổn thọ.” Ngữ khí thản nhiên làm cho Vũ Cẩm Thiên có chút sượng mặt. Kết quả như vậy, so với điều nàng đã lường từ trước khác rất xa, xa vô cùng tận. Không phải hắn sẽ từ chỗ ngồi đi xuống, sau đó động tác mềm nhẹ nâng mình lên sao ? Nhưng hiện tại lại… Có chút ai oán ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Minh Hiên, lại phát hiện Vũ Duyệt đang ngồi cạnh hắn, là nữ nhân nàng đã bắt lại ! Nàng làm sao có thể xuất hiện ở trong này ? Không có khả năng ! Chẳng lẽ là phụ hoàng? Là phụ hoàng đã thả nàng ra sao ? Hay là lí do Lạc Minh Hiên đến Hoàng cung, chủ yếu là vì muốn giải cứu nữ nhân này ra ? Vũ Cẩm Thiên cảm thấy trái tim mình dường như bị ai đó cứa vào, có chút đau, có chút hận, nhưng nhiều hơn vẫn là không cam lòng! Đều là lỗi của nữ nhân kia, xem ra, lưu lại nàng là một tai họa. Ánh mắt âm độc như rắn rết gắt gao nhìn chằm chằm vào Vũ Duyệt, làm cho sống lưng nàng nhịn không được run rẩy… Trời sao lại lạnh đột ngột như vậy ?