Dám Câu Nương Ta Cút Ngay

Chương 51: Diện Thánh


Bạn đang đọc Dám Câu Nương Ta Cút Ngay: Chương 51: Diện Thánh

Chương 51:: Diện thánh Lạc Minh Hiên cùng Vũ Kiệt ngồi trong xe ngựa, nhất thời cả hai người đều không nói gì. Thế giới bên ngoài cũng thực yên tĩnh, nói không chừng tiếng kim châm rơi xuống đất cũng thể nghe được. Lễ tiết tiến cung vốn dĩ rất nhiều, nhưng vì hiện tại không phải là thời gian lâm triều hay yến hội buổi tối, cho nên việc tiến cung của Lạc Minh Hiên tương đối thoải mái.

“Vương gia, tiểu nhân chỉ có thể đưa hai vị đến đây, hai vị nên tự đi vào đi thôi.” Để lại Lạc Minh Hiên trước cửa thư phòng, tiểu thái giám liền biến mất tăm mất tích, hắn còn rất nhiều việc phải làm a ! Tiểu thái giám đi rồi, ai tới thông truyền cho bọn hắn đây ? “Phụ thân, chúng ta đi vào như thế nào bây giờ ? Trực tiếp đi vào hả ?” Nếu làm vậy chẳng phải sẽ rất bất kính với người có lẽ là ngoại công của hắn kia sao ? Hừm, lão già kia chắc chắc đã truyền lệnh đuổi hết tất cả các thái giám cùng thị nữ đi, việc này chẳng phải là muốn làm khó bọn họ sao ? “Ân, Kiệt nhi, nếu không chúng ta làm như vậy đi, ngươi trực tiếp đẩy cửa bước vào, tin tưởng lão già kia sẽ không trách tội ngươi đâu ! ” Trầm ngâm một chút, Lạc Minh Hiên thản nhiên nói. “… Nếu hắn trách tội ta thì phải làm sao ?” Tuy rằng không muốn thừa nhận lời nói của Lạc Minh Hiên có chút đạo lí, nhưng hắn vẫn nhịn không được tức giận nói, muốn hắn sắm vai một tiểu hài tử thiên chân vô tội ư, đúng là nằm mơ ! Bất quá nếu là lúc hắn cam tâm tình nguyện diễn, vậy thì sẽ khác rồi ! “Kiệt nhi, ngươi có muốn cứu mẹ không ?” Lạc Minh Hiên nguy hiểm nhìn Vũ Kiệt, tiểu tử này có biết hay không, hắn trong này lãng phí thêm một chút thời gian, Duyệt Duyệt trong đại lao kia lại chịu khổ thêm ngần ấy. Vừa nghe Lạc Minh Hiên nói những lời này, ý nghĩ tức giận của Vũ Kiệt bất chợt tiêu biến, Duyệt Duyệt vẫn là quan trọng nhất . “Chi” một tiếng, Vũ Kiệt đẩy cửa, sau đó ngang nhiên rước bộ mặt “vênh váo tự đắc” tiêu sái đi vào, xem chỗ này, nhìn chỗ nọ, bộ dáng bá đạo lại tò mò, thật sự là đáng yêu cực kỳ. “Lớn mật, ai cho ngươi vào đây!” Vừa thấy cánh cửa ngự thư phòng của mình bị một tiều hài tử ba tuổi mở ra, Vũ Ngạo Thiên liền lớn tiếng quát. Ngự thư phòng là một địa phương trọng yếu như vậy, cư nhiên một tiểu hài tử cũng dám bước vào, Vũ Ngạo Thiên cảm thấy tôn nghiêm của hắn đang bị vũ nhục. Hắn đường đường là thiên tử, là hoàng đế, địa bàn của hắn há có thể để người khác tùy ý tiến vào ? “Vị gia gia này, ngươi có biết Hoàng Thượng ở đâu không ?” Vũ Kiệt không để ý đến câu hỏi của Vũ Ngạo Thiên, ngược lại chớp chớp hai mắt, vẻ mặt tò mò hỏi Vũ Ngạo Thiên. Bị vẻ mặt đáng yêu kia nhất thời mê hoặc , Vũ Ngạo Thiên đột nhiên không thấy tức giận nữa, ngược lại nhàn nhã ngồi xuống, chuẩn bị “giáo huấn” tiểu tử không biết lễ nghĩa này một chút. “Ngươi tìm Hoàng Thượng làm gì?” Vũ Ngạo Thiên dù có hưng trí nhìn Vũ Kiệt, nhưng trong mắt lại chợt lóe lên một chút thần thái sắc bén. “Ta cùng phụ thân đi tới gặp Hoàng Thượng, vị lão gia gia vừa rồi đưa chúng ta tới đây, nói là Hoàng Thượng ở trong này, sau đó liền rời đi. Nhưng ta và phụ thân cũng không biết Hoàng Thượng rốt cuộc ở nơi nào a?” Thần thái buồn rầu lại xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ xinh xăn, có chút kì lạ.. Tiểu hài tử ba tuổi, có thể đạt đến trình độ này lúc còn nhỏ , quả thực là không dễ dàng a. Đúng là một đứa nhỏ thông minh. Vũ Ngạo Thiên âm thầm nghĩ. Bất quá, nghĩ tới việc Vũ Kiệt xưng hô với hắn hay với thái giám đều dùng chữ “gia gia” này, khóe miệng không khỏi có chút co quắp, hiện tại hắn cư nhiên lại cùng một cấp bậc với thái giám, quả thực là không thể tha thứ ! “Cha ngươi là ai ?” Vũ Ngạo Thiên có chút không tin Vũ Kiệt chính là con của Lạc Minh Hiên. Từ sau lần đó, hắn cũng không nghe nói thấy Lạc Minh Hiên đã cưới Vương phi a. Nghĩ tới nữ nhi không biết là phúc hay là đại họa kia, trong lòng Vũ Ngạo Thiên còn cả một biển lửa, nếu không phải bởi vì nàng đào hôn, hắn sao có thể không biết nên làm thế nào để đối mặt với Lạc Minh Hiên ? Hơn nữa hắn vẫn lấy thân phận con rễ đến đây bái phỏng ! “Phụ thân ta ở ngoài cửa a, gia gia không muốn phụ thân tiến vào sao ?” Ánh mắt lúng liếng tròn vo , làm cho Vũ Ngạo Thiên nhất thời không biết nên chống đỡ như thế nào. Hắn có rất nhiều nhi tử, nhưng không có đứa nào ở trước mặt hắn biểu hiện ra vẻ mặt này cả, thấy hắn, bọn chúng chẳng phải không khúm núm cũng sợ sệt sao ? Hài tử thông minh như vậy quả nhiên hiếm có. “Vậy thì cho phép phụ thân ngươi tiến vào!” Suy nghĩ một chút, hắn vẫn phải cho phép Lạc Minh Hiên tiến vào, dù sao Lạc Minh Hiên cũng là Vương gia của quốc gia khác, mà không phải con của hắn . Nếu khiến Lạc Minh Hiên không hài lòng rồi phê bình với phụ vương hắn, đến lúc đó khó tránh khỏi quan hệ giữa hai nước sẽ xấu đi, xảy ra phân tranh. “Bái kiến Hoàng Thượng.” Vừa mới tiến vào, Lạc Minh Hiên liền cấp cho Vũ Ngạo Thiên một đại lễ khom người, bởi vì hắn không phải là người quốc gia này, cho nên không cần phải quỳ xuống. “Minh Hiên mau mau đứng lên, đến đây ngồi xuống nào, vài năm không thấy, ngươi càng lớn càng tuấn dật phi phàm a.” Vũ Ngạo Thiên vừa thấy Lạc Minh Hiên liền “thân thiết” gọi. Giống như cái người hắn vừa bắt chờ ở bên ngoài là người khác vậy. “Tiểu nhi vô phép vô tắc, không đợi người tới thông truyền đã tự tiện xông vào, hi vọng Hoàng Thượng có thể niệm tình hắn còn nhỏ tuổi, đừng so đo với hắn !” Lạc Minh Hiên biểu hiện không kiêu ngạo, không siểm nịnh, làm cho Vũ Ngạo Thiên không nhìn ra được một điểm sai lầm. “Nói gì vậy, hài tử đáng yêu như vậy, trẫm sao có thể cùng hắn so đo, tiểu hài tử hoạt bát là điều tốt, trẫm sao có thể trách tội hắn ? “Vũ Ngạo Thiên vẻ mặt tươi cười, nhìn thế nào cũng không ra bộ dáng tức giận vừa nãy. “Minh Hiên à, không biết ngươi tìm trẫm rốt cuộc có gì chuyện quan trọng?” Muốn nói hắn chỉ đơn thuần đến bái phỏng, đến quỷ còn không tin ! “Thực không dám giấu giếm, Hoàng Thượng, Minh Hiên thật sự có chuyện cần ngài hỗ trợ.” Sắc mặt Lạc Minh Hiên đột nhiên có chút phiền muộn. “Chuyện gì vậy ? Cư nhiên cũng có thể làm cho Minh Hiên phải nhíu mày, xem ra chuyện này khó giải quyết đây.” Vũ Ngạo Thiên đến đây cũng không khỏi hứng thú, Lạc Minh Hiên lãnh tình bá đạo, duy ngã độc tôn, đã có tiếng đồn khắp các nước, hắn thật sự muốn biết, rốt cuộc chuyện gì đã khiến hắn phải sầu lo. “Hoàng Thượng, không dối gạt ngài, Minh Hiên cùng Vương phi đến quý quốc du ngoạn, nửa đường gặp phải một tên đạo tặc, kết quả tên đạo tặc kia đem tang vật giấu lên người Vương phi, cho nên nàng đã bị người của hình bộ bắt đi, Minh Hiên không có cách nào, đành phải tìm đến Hoàng Thượng hỗ trợ.” Bộ dáng sầu lo của Lạc Minh Hiên làm cho Vũ Ngạo Thiên phi thường tò mò, rốt cuộc là mỹ nhân nào lại có thể khiến hắn để mắt. “Thì ra là có chuyện như vậy, Minh Hiên không nên gấp gáp, trẫm sẽ hạ lệnh cho người đem Vương phi của ngươi về đây. Buổi tối trẫm sẽ chuẩn bị cho các ngươi một yến hội, coi như là cho các ngươi đón gió tẩy trần.” Vũ Ngạo Thiên nở nụ cười, nói. “Đa tạ Hoàng Thượng!” Lạc Minh Hiên lại hành lễ với Vũ Ngạo Thiên . “Minh Hiên, ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, ta cho người đưa các ngươi đi nghỉ ngơi! Đợi Vương phi của ngươi trở lại, các ngươi sẽ ở…” Vũ Ngạo Thiên suy nghĩ một chút nói. “Hoàng Thượng, ta muốn đến nơi ở của nàng…” Lạc Minh Hiên có chút khó xử. “Nàng ? Vậy được rồi!” Suy nghĩ một chút, Vũ Ngạo Thiên vẫn gật đầu, xem ra, tình cảm của hắn đối với nàng vẫn chưa thể quên được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.