Dám Câu Nương Ta Cút Ngay

Chương 45: Âm Mưu Nổi Lên


Bạn đang đọc Dám Câu Nương Ta Cút Ngay: Chương 45: Âm Mưu Nổi Lên

Chương 45: Âm mưu nổi lên Nàng Vũ Cẩm Thiên mới là thiên chi kiêu nữ, mới là nữ nhi mà phụ hoàng thương yêu nhất, tiện nhân kia có tư cách gì mà đòi đạt được sự ưu ái của Lạc Vương gia ? Nhớ tới 4 năm trước khổ công hạ dược, ngược lại thành toàn cho tiện nhân kia, Vũ Cẩm Thiên liền thống hận bản thân mình.

Bất quá, hoàn hảo, tiện nhân kia không có chân chính gả cho Lạc Vương gia, ngược lại không biết đã chạy trốn tới đằng nào rồi, nói như vậy, nàng vẫn còn có một đường hi vọng , lần khác nàng sẽ đi cầu phụ hoàng đưa nàng đi hòa thân, còn sợ không thể gả cho Lạc Vương gia sao? Nam nhân nàng coi trọng nhất trong lòng, rất nhanh sẽ là của nàng ! “Công chúa, ta nói sự thật mà ! Ta vừa nhìn thấy Lạc Vương gia thật mà !” Tiểu Lan nha đầu sốt ruột nói. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, không biết công chúa sẽ dùng phương pháp gì tra tấn nàng đâu ! Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, nàng vẫn nên đem chuyện vừa nhìn thấy nói ra, tuy rằng không chính xác, nhưng tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh mình ! Công chúa ngoan lệ như thế nào nàng là người biết rõ nhất, cho nên nàng không muốn đi nếm thử, nàng quản không được người khác, chỉ có thể quản được cái mạng nhỏ của mình mà thôi.. “Thật sự ?” Vũ Cẩm Thiên không tin nhìn Tiểu Lan, có thể sao? Nhìn ánh mắt chân thành kia, Vũ Cẩm Thiên liền tin, tiểu nha đầu này còn chưa có lá gan đi lừa gạt nàng! Theo hướng chỉ của Tiểu Lan chuyển mắt qua, Vũ Cẩm Thiên tròng mắt nhất thời liền co lại, quả nhiên là nam nhân nàng ngày đêm mong nhớ ! Bất quá, nữ nhân bên người hắn là ai? Vũ Cẩm Thiên nheo lại hai mắt lại, tầm mắt ác độc phóng thẳng tới trên người Vũ Duyệt. Nói đến cũng thật đáng buồn, khuôn mặt trước kia của Vũ Duyệt khi còn ở Hoàng cung, hoàn toàn là một con vịt xấu xí ai cũng không thèm, ai cũng sẽ không nghĩ đến hiện tại nàng đã lột xác thành một con thiên nga xinh đẹp như vậy, cho nên Vũ Cẩm Thiên tuyệt đối sẽ không nhận ra nữ tử xinh đẹp xuất hiện bên người Lạc Minh Hiên này chính là tiểu tiện nhân trong miệng nàng. “Hiên, sao ta lại có cảm giác gai lưng nhỉ ?” Vũ Duyệt bỗng cảm thấy có một ánh mắt âm trầm cứ nhìn chằm chằm mình, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì không có bóng người. Chẳng lẽ chỉ là ảo giác ? “Mẹ, nhất định là ngươi đã làm chuyện xấu, cho nên mới chột dạ .” Vũ Kiệt thực không nể mặt nói. “…” Nàng làm chuyện xấu ? Trên thế giới này vốn không có người tốt! “Duyệt Duyệt, có ta ở bên cạnh nàng, nàng cứ yên tâm.” Ánh mắt Lạc Minh Hiên ôn nhu nhìn Vũ Duyệt, bên trong tràn ngập cảm giác kiên định, nữ nhân của hắn, đương nhiên hắn phải bảo vệ nàng ! Kìm lòng không được bị ánh mắt kia hấp dẫn, Vũ Duyệt cảm thấy nàng đã thật sự trầm luân . “Hiên…có lẽ chúng ta nên về quốc gia của chàng thôi, sau đó chúng ta ba người một nhà, ở cùng một chỗ không bao giờ rời xa.” Lời nói cảm tính bất chợt thốt ra từ Vũ Duyệt, làm cho người ta có một loại cảm giác khó tin, là mơ sao? “Duyệt Duyệt… nàng nói thật chứ?” Hắn thật sự đã nắm được đôi bàn tay ấm áp của nàng rồi sao ? Nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy rất mơ hồ. “Hiên, tình yêu của ta đối với chàng có lẽ chưa sâu đậm bằng tình yêu của chàng đối với ta, nhưng ta nguyện ý ở bên chàng chừng nào ta còn sống, cho nên, về sau trong cuộc sống của chúng ta, hãy làm cho ta yêu chàng nhiều hơn nữa nhé ?” Không biết vì sao, Vũ Duyệt đột nhiên có một loại cảm giác bất an, cảm giác rằng hiện tại nếu bản thân không nói ra suy nghĩ trong lòng, về sau sẽ không có cơ hội nữa. “Duyệt Duyệt, ta yêu nàng !” Không chút cố kỵ dòng người xung quanh, Lạc Minh Hiên một tay ôm lấy Vũ Duyệt vào trong lòng, cười thật giống như một hài từ hạnh phúc.. “..Hiên, chàng buông ra đi, ở đây rất nhiều người !” Vũ Duyệt có chút ngượng ngùng dúi đầu vào trong ngực Lạc Minh Hiên, nam nhân này không thể chú ý đến tình huống hiện tại một chút được sao ? “Hừ!” Nhìn thấy một màn ấm áp này, răng nanh của Vũ Cẩm Thiên hung hăng cắn mạnh vào bờ môi đỏ mọng, giống như lập tức có thể chạy máu từng giọt. “Công chúa ?” Tiểu Lan nhìn bộ dáng chủ tử nhà mình, trong lòng có chút lo lắng, công chúa kim chi ngọc diệp , nếu thân thể bị thương thì phải làm sao ? “Tiểu Lan, ngươi lập tức bảo thị vệ đem lão thất phu hình bộ kia lại đây, thuận tiện mang theo nhiều quan bình một chút, bản công chúa muốn tra khảo giặc cướp !” Trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, một kế hoạch độc ác hình thành trong lòng Vũ Cẩm Thiên Hừ, không đối phó được người khác, nàng chẳng lẽ còn không đối phó được với một nữ tử không biết thân phận ? Bất quá, hài tử kia là ai ? Vũ Cẩm Thiên tận lực bắt bản thân bỏ qua vấn đề này, không dám miệt mài theo đuổi tìm hiểu, mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng hiện tại nàng không biết, thì một ngày nào đó sẽ biết , không phải sao? “Công chúa?” Tiểu Lan vẻ mặt nghi hoặc nhìn chủ tử nhà mình, tìm hình bộ đại nhân để tra khảo giặc cướp? Công chúa thật đúng là chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được, bất quá, ở đây có giặc cướp sao ? “Bảo ngươi đi, ngươi cứ đi, dong dài cái gì ?” Vũ Cẩm Thiên hờn giận liếc mắt nhìn Tiểu Lan, tiểu nha đầu có phải muốn ăn một trận đòn nặng không , lời của nàng cũng dám nghi ngờ ? Ánh mắt thâm trầm chợt lóe. “Nô tỳ sẽ đi, nhưng để công chúa một mình ở đây, Tiểu Lan có chút lo lắng…” Nếu công chúa xảy ra chuyện gì không hay, mạng của nàng sẽ được yên sao ? An nguy của công chúa, cũng không phải điều mà hạ nhân các nàng có thể khinh thường . “Ngươi lo lắng cái gì ? Bên cạnh ta không chỉ có mình ngươi, còn có rất nhiều ám vệ nấp xung quanh!” Khinh thường bĩu môi, chỉ là một nô tài tiện tì mà thôi, tưởng rằng bản thân có nhiều tác dụng lắm đấy ! “Vậy Tiểu Lan đi!” Khúm núm lên tiếng, Tiểu Lan liền cúi đầu rời đi. “Các ngươi nghe đây cho ta, chốc nữa hãy phân tán ba người kia , sau đó đem ngọc bội của bản công chúa giấu lên người nữ tiện nhân kia, nhớ kỹ phải làm thần không biết quỷ không hay ! ” Giật ngọc bội đang đeo trên người xuống, Vũ Cẩm Thiên liền ném ngọc bội ra không trung, một đạo thân ảnh hiện lên, ngọc bội liền không thấy . “Mọi người mau tới bắt cướp, có cướp a!” Ngọc bội đã ném đi, Vũ Cẩm Thiên liền lớn tiếng ho to, sau đó liền chạy tới hướng ba người Vũ Duyệt.. “Có cướp ?” Nghe thấy thanh âm này, nhân sắc trời đã tối, mọi người đi trên đường lại càng vội vã trở về nhà hơn . Trên đường tiểu thương cũng vội vã thu thập sạp, bọn họ một ngày kiếm không được bao nhiêu tiền, nếu như bị trộm đi , vậy sẽ còn lại bao nhiều? Trong lúc nhất thời, trên đường cái xuất hiện hỗn loạn, hỗn độn không chịu nổi. “Duyệt Duyệt, nắm chặt tay ta, trăm ngàn lần cũng đừng buông ra.” Lạc Minh Hiên gắt gao nắm chặt tay Vũ Duyệt, không muốn buông ra. “Hừ, phụ thân chỉ có mẹ mà thôi, chẳng quan tâm đến con trai này gì cả !” Nói không đỏ mắt thì thật là giả, Vũ Kiệt đúng là có chút phẫn hận, hai người bọn họ chàng chàng thiếp thiếp hắn không muốn quản , nhưng đừng có lơ hắn luôn được không? “Bảo bối ngoan, mẹ làm sao có thể không quan tâm đến ngươi?” Bàn tay nhỏ bé vươn ra bế Vũ Kiệt, cảnh tượng thật vui vẻ đầm ấp. “Mau tránh ra!” Một thanh âm to lớn vọng đến từ đằng sau, đợi đến khi Vũ Duyệt kịp phản ứng lại, hắn đã xô thẳng vào nàng, khiến Vũ Kiệt bị hất ra đằng xa, nửa thân mình có chút đau đớn. Trời ạ, hôm nay rốt cuộc nàng đã động chạm đến ai hả ? Sẽ không đột nhiên phát sinh chuyện gì đó chứ ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.