Bạn đang đọc Dám Câu Nương Ta Cút Ngay: Chương 31: Phiền Toái Chưa Xong.
“ Khụ khụ khụ…Những lời này nói sau đi, ngươi vẫn nên giải quyết chuyện phiền toái kia trước.” Lơ đãng nhìn, Vũ Duyệt thấy được đoàn người từ phía xa xa đang đi tới.
Cầm đầu chính là tiểu mỹ nhân vừa bị kinh hách mà bỏ chạy. Như thế nào lại có thể ngóc đầu trở lại nhanh như vậy ? Năng lực khôi phục thật là cường hãn . Vũ Duyệt kìm lòng không được nghĩ.
“…” Ánh mắt Hiên rõ ràng để lộ ra một loại cảm xúc không kiên nhẫn, kia là cái gì, cư nhiên cũng dám đến quấy rầy bọn họ ?
“Hiên, nơi này trước hết giao cho ngươi , ta cùng con sang bên kia nghỉ tạm chút !” Vũ Duyệt cười tủm tỉm nói với Hiên, sau đó lôi kéo Vũ Kiệt sang một bên ngồi xuống , hưng trí bừng bừng chuẩn bị xem diễn.
“Duyệt Duyệt, chúng ta làm như vậy được không ? Cứ như vậy để một mình nam nhân kia đi ứng phó đám người gian ác đó, cảm giác có chút vô nhân đạo a.” Vũ Kiệt nhỏ bé trong lòng bắt đầu toát ra cảm giác đồng tình với nam nhân kia.
” Cái gì là vô nhân đạo ? Phiền toái do hắn gây ra, đương nhiên phải do chính hắn giải quyết ! Nếu ngươi cảm thấy như vậy không tốt, vậy ngươi sang bên đó mà trợ giúp hắn, dù sao ta cũng không có ý kiến .” Vũ Duyệt sắc mặt không tốt nhìn Hiên, hừ, này thì trêu hoa ghẹo nguyệt !
“…” Vũ Kiệt thật sự cảm thấy mình sai lầm rồi, hắn không nên hỏi vấn đề này . Nếu phải tự thân xuất mã, hắn tình nguyện ngồi ở chỗ này xem diễn !
“Kỳ thật, nếu có thêm một hộp bắp rang bơ, hai cốc Côca thì tốt quá rồi.” Vũ Duyệt nhịn không được cảm khái, như vậy mới chính là xem phim ở rạp .
“…” Vũ Kiệt hoàn toàn không biết nên nói gì nữa.
“Bích nhi, con nói nam nhân này khi dễ con sao ?” Một nam tử trung niên khí thế uy nghiêm, chỉ vào Hiên, quay đầu sang hỏi hồng y nữ tử đứng bên cạnh..
“Phụ thân, không phải !” Bích Nguyệt có chút xấu hổ nhéo nhéo ống tay áo, bộ dáng thiếu nữ thật ngượng ngùng, hoàn toàn không có vẻ ngoan lệ khi nãy.
“Đó là ai ?” Nghe nói không phải Hiên khi dễ nữ nhi nhà mình, nam tử trung niên nhẹ nhàng thở ra một hơi..
Nam tử kia khí vũ hiên ngang, vừa thấy đã biết hắn không phải là vật trong ao, nếu đắc tội với người như vậy, e rằng sẽ chỉ rước lấy phiền toái cho bản thân, bất quá, may mắn không phải là hắn.
“Là nàng!” Một tay chỉ vào Vũ Duyệt vẻ mặt thích ý đang ngồi bên kia, sự không cam lòng cùng ghen tị lại một lần nữa xuất hiện trong mắt nàng.
“Duyệt Duyệt, nữ nhân kia rõ ràng đang khiêu khích ngươi kìa !” Vũ Kiệt hai tay nâng chiếc cằm nhỏ bé, cười tủm tỉm nói, kỳ thật hắn cũng rất thích xem diễn, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn nhất định không thể là diễn viên chính !
“Làm sao vậy, tư tưởng của ta chỉ là có chút tân tiến mà thôi, đâu có liên quan gì đến nàng ? Bảo bối a, ngươi có phải hay không đang khinh thường mẹ ngươi ?” Nhìn lướt qua đôi mắt Bích Nguyệt, Vũ Duyệt cười có chút thoải mái.
“Ngươi không cảm thấy gì sao ? Thậm chí không thèm nhìn tình địch nữa à ? Hay là ngươi tin tưởng vào bản thân mình quá rồi ?” Vũ Kiệt hoàn toàn không hiểu , Duyệt Duyệt hiện tại sao có thể bình tĩnh được như vậy ? Người ta đến tìm nàng để “báo thù”, “xả giận” đó nha , nàng làm sao có thể không có cảm giác gì ?
“Ai nha, bảo bối. Ngươi gấp cái gì ? Ngươi nói xem, mẹ ngươi đã làm sai chuyện gì hả ?” Chậm rãi nhìn đám người vừa đi tới kia, Vũ Duyệt thản nhiên hỏi.
“Ách ? Không có.” Vũ Kiệt ngượng ngùng gãi gãi đầu, nghĩ lại một chút, Duyệt Duyệt thật đúng là không có gây chuyện với người khác, đều là do nữ nhân kia tự nhiên kiếm chuyện, hắn hiện tại nên lo lắng cái gì ? Hừ ! Không phải muốn tới kiếm chuyện sao ? Thiếu gia đây lâu rồi cũng chưa có hoạt động gân cốt đấy !
“Thì đó, tùy nàng nói như thế nào, hành động ra sao, chúng ta đều không cần quản, cũng chẳng có liên quan gì đến chúng ta, nhưng nếu nàng muốn tìm chúng ta gây chuyện phiền toái, chúng ta đành phải chơi với nàng một chút thôi!” Vũ Duyệt nhịn không được lại nhu nhu tóc Vũ Kiệt, nhéo nhéo khuôn mặt hắn. Cảm giác rất thích a.
“Ta gọi ngươi đó, ngươi không nghe thấy hả ?” Bích Nguyệt thấy Vũ Duyệt cùng Vũ Kiệt tán gẫu thật vui, hoàn toàn không thèm nhìn nàng, có chút tức giận, từ khi nào nàng lại phải chịu sự khi dễ như vậy chứ ?
“…” Không nhìn, tiếp tục làm chuyện của mình.
“Duyệt Duyệt, nàng làm sao vậy ?” Hiên lững thững đi đến bên cạnh Vũ Duyệt, nhìn thấy nàng không nói một lời, khó tránh khỏi có chút lo lắng, nàng có thể ham chơi mặc kệ hắn, nhưng hắn không thể để nàng chịu uất ức ! Nữ nhân của hắn, chỉ có hắn mới có thể “khi dễ”, những người khác mau biến ra chỗ khác.
“Ngươi ——” Bàn tay Bích Nguyệt trắng nhọn nhịn không được chỉ vào Hiên, hắn tại sao lại che chở cho nữ nhân này ?
“Cô nương làm sao vậy? Ngươi không phải muốn báo thù sao? Vì sao lại chỉ tay vào nam nhân của ta ?” Vũ Duyệt nhẹ nhàng nói, hừ, nàng muốn làm nữ nhân kia tức chết !
“Nam nhân của ngươi ?” Bích Nguyệt nghe vậy có chút bất khả tư nghị, nữ nhân này cư nhiên đem nam nhân làm vật sở hữu của nàng, không phải là muốn chết sao?
Nhưng vị công tử kia làm sao có thể chịu được như vậy ? Chẳng lẽ một câu oán hận cũng không có ư ?
Hiên vừa nghe Vũ Duyệt nói như vậy, trong lòng nhịn không được bắt đầu vui vẻ, nam nhân của nàng ? Nói cách khác, nàng đã nhìn nhận hắn?
Thật là tốt quá! Tâm tình Hiên nhịn không được bắt đầu nhảy nhót, hắn thật là cao hứng a.
“Đúng vậy, nam nhân của ta!” Vũ Duyệt trịnh trọng gật đầu, không phải của nàng , chẳng lẽ là của người khác ? Tưởng bở a! Vũ Duyệt khinh thường nhếch miệng, sao nữ nhân này không nhìn rõ sự thật nhanh một chút chứ ?
“Đúng rồi, vị tỷ tỷ này, ngươi nói mẹ khi dễ ngươi , nàng rốt cuộc đã khi dễ ngươi như thế nào ? Ngươi nói ra, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn nàng nga, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy nàng lại có thể rảnh tay đi khi dễ, thật là hơi quá đáng!” Mắt thấy đề tài đã bị đẩy lùi ra xa vạn dặm, Vũ Kiệt không khống chế nổi cái miệng của mình, thực không tình nguyện gia nhập “hí kịch” này, hắn không muốn đợi ở chỗ này mãi a . Tìm một chỗ nghỉ ngơi sớm, đây mới là vương đạo .
“Ách?” Bích Nguyệt sợ run một chút, nàng thật không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một tiểu hài tử đến giúp nàng, quả thực là ông trời có mắt a !
“Là nàng, là nàng hù dọa tỷ tỷ a! Nàng uy hiếp vị công tử kia không được phép quan tâm đến tỷ tỷ, ngươi nói làm sao mà tỷ tỷ không giận được ?” Khuôn mặt Bích Nguyệt nhỏ nhắn đáng yêu, không biết vì sao còn có một loại xúc động muốn ôm vào lòng.
“Khụ khụ khụ…” Nữ nhân này có phải hay không quá ngu ngốc? Tại sao lại có thể bịa ra được lý do “hợp lí” đến vậy ?
“Tiểu công tử ? Ngươi làm sao vậy?” Bích Nguyệt không rõ hắn vì sao lại đột nhiên ho khan, nàng cũng không làm gì hắn a !
“Tỷ tỷ, ngươi biết không? Nàng là mẫu thân của ta.” Chỉ vào Vũ Duyệt, Vũ Kiệt cười tủm tỉm nói.
Sau đó dừng một chút, lại chỉ vào Hiên, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Bích Nguyệt, nói câu: “Mà hắn là —— phụ thân của ta !”
Nhìn bộ dáng khiếp sợ đến nỗi hóa đá của nữ nhân kia, Vũ Kiệt tâm tình rất là khoái trá, những mệt mỏi trên đường đi cũng đã giảm bớt , quả nhiên, đùa giỡn người vẫn là vui nhất.
Bất quá, hắn vẫn chưa hề dùng thủ đoạn đùa giỡn nào cao siêu nha, ài, là tại đạo hạnh của nữ nhân này quá nhỏ bé đấy chứ .
Làm hại hắn một chút cảm giác thành công cũng không có !
Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì đây ? Vũ Duyệt trên đầu nhịn không được xuất hiện ba hắc tuyến .